[EDIT] MỘT BETA THANH DANH HỖN ĐỘN - QJF - Chương 28
Aresia$ híp$ mắt,
nàng$ hiểu$
ý$ đồ$ của$ Andre. Bề$
ngoài$ thì$
có$ vẻ$
như$ vì$
bọn$ họ$
mà$ chừa$
một$ lý$
do$ hợp$
lý$ cho$
việc$ vô$
cớ$ quay$
lại$ Sao$
Thủ$ Đô, trên$
thực$ tế$
lại$ muốn$
mượn$ chuyện$
này$ hoàn$
toàn$ ấn$
định$ hôn$
nhân$ của$
Ariel. Việc$ hai$
beta$ kết$
hôn$ tất$
nhiên$ sẽ$
khiến$ tư$
cách$ kế$
thừa$ của$
Ariel$ suy$
yếu$ thêm$
một$ bậc.
Nàng$ lạnh$ lùng$ nói:
"Chuyện$ này$
không$ thể$
được, hôn$ sự$
của$ Ariel$
sao$ lại$
có$ thể$
qua$ loa$
như$ thế, thực$
sự$ rất$
mất$ mặt."
"Chị$ gái, người$ như$ vậy$ là$ làm$ khó$
ta." Andre$ thu$
hồi$ ý$
cười, vẻ$ uy$
hiếp$ bộc$
lộ$ ra$
ngoài.
Ánh$ mắt$ hai$ chị$ em$ chạm$ nhau$ trong$ không$ khí, tựa$ như$ hai$ con$ sư$ tử$ đang$ giành$ giật$ địa$ bàn,
không$ ai$
có$ ý$ định$ lùi$ chỉ$ một$ bước.
"Chuyện$ Công$ tước$ Field$ tay$ cầm$ binh$ quyền$ mà$ lại$ rời$ bỏ$ nơi$ đóng$ quân$ cũng$ không$ phải$ chuyện$ nhỏ."
Andre$ ý$
vị$ thâm$
trường$ nói, "Cho$ dù$ bản$ thân$ ta$ tin$ vào$ lòng$ trung$ thành$ với$ Đế$ quốc$ của$ chị$ gái$ và$ anh$ rể,
nhưng$ Hội$
Đồng$ không$
trọng$ tình$
trọng$ nghĩa$
như$ ta, xem$
ra$ trong$
mắt$ họ, việc$
này$ không$
khác$ gì$
âm$ mưu$
phản$ nghịch."
Người$ được$ nhắc$ đến$ cũng$ chưa$ mở$ miệng,
Auguste$ từ$
đầu$ tới$
cuối$ không$
hề$ tham$
dự$ vào$
đối$ thoại$
giữa$ hai$
chị$ em$
bọn$ họ. Ariel$
và$ vương$
tử$ Chris$
đều$ là$
tiểu$ bối, càng$
không$ tiện$
lên$ tiếng.
"Chi$ bằng$ chúng$ ta$ hỏi$ ý$ kiến$ của$ Ariel$ xem$ sao?" Andre$
nhìn$ về$
phía$ Ariel, trên$
mặt$ hắn$
treo$ lên$
vẻ$ hiền$
từ$ của$
trưởng$ bối, ánh$
mắt$ lại$
tóe$ ra$
ánh$ lửa.
Ariel$ đột$ nhiên$ không$ kịp$ phòng$ ngừa$ bị$ điểm$ danh, cứ$ như$ chim$ sợ$ cành$ cong$ ngẩng$ đầu$ dòm$ hắn: "Cậu$
à......"
Andre$ đối$ diện$ với$ đôi$ mắt$ tím$ xinh$ đẹp$ của$ y. Đứa$ cháu$ trai$ mang$ vẻ$ ngoài$ xinh$ đẹp$ tinh$ xảo$ nhường$ này$ thế$ mà$ đã$ luôn$ khiến$ cho$ những$ lần$ ám$ sát$ của$ hắn$ như$ đá$ chìm$ đáy$ biển. Cho$ dù$ thanh$ niên$ trước$ mặt$ thoạt$ nhìn$ vô$ cùng$ vô$ hại, hắn$ chắc$ chắn$ không$ tin$ rằng$ nó$ thực$ sự$ là$ một$ con$ dê$ nhỏ$ ngây$ thơ.
"Ariel, con$ nghĩ$ thế$
nào?" Thái$ độ$
của$ Andre$
có$ chút$
ỷ$ thế$
hiếp$ người, "Chẳng$ lẽ$ con$ có$ điểm$ nào$ không$ hài$ lòng$ với$ hôn$ ước$ của$ mình$ hay$ sao, con$
cũng$ không$
muốn$ làm$
cha$ mẹ$
mình$ khó$
xử$ đúng$
không?"
"Con......" Ariel$
tỏ$ vẻ$
giận$ mà$
không$ thể$
nói.
Aresia$ muốn$ nói$ gì$ đó, lại$ bị$ Andre$ ngăn$ lại: "Chị$
à, Ariel$ đã$
trưởng$ thành$
rồi."
Cuối$ cùng$ Ariel$ vẫn$ là$
"không$ tình$
nguyện” đồng$ ý$
với$ điều$
kiện$ của$
Andre. Aresia$ hừ$
nhẹ: "Người$ thật$ đúng$ là$ một$ người$ cậu$ tốt, vậy$ mà$ lại$ bắt$ nạt$ đứa$ cháu$ trai$ nhút$ nhát$ hiền$ lương."
Nhút$ nhát$ hiền$ lương?
Andre$ cười$
lạnh$ ở$
trong$ lòng, hắn$
thì$ không$
nghĩ$ rằng$
thích$ xứng$
giả$ của$
Mephisto$ là$
đèn$ cạn$
dầu.
Cũng$ may$ hôn$ sự$ này$ là$ ván$ đã$ đóng$ thuyền,$ hắn$ thoáng$ nhẹ$ nhàng$ thở$ ra. Hắn$ nhìn$ vương$ tử$ Chris$ bên$ cạnh$ đang$ thả$ hồn$ lơ$ đãng$ nơi$ nao, chỉ$ cảm$ thấy$ vô$ cùng$ đau$ đầu.
Giữa$ không$ khí$ căng$ thẳng, tiếng$
bước$ chân$
dồn$ dập$
từ$ xa$
truyền$ đến, đoạn$
trực$ tiếp$
phi$ vào$
trong$ phòng$
khách. Đến$ là$
một$ Omega$
mang$ dáng$
người$ nữ$
tính$ nhỏ$
xinh. Cô$ có$
mái$ tóc$
xoăn$ óng$
vàng, vận$ một$
bộ$ âu$
phục$ viền$
ren, nom$ như$
một$ búp$
bê$ phương$
Tây$ tinh$
xảo$ đáng$
yêu.
Nhưng$ giọng$ nói$ của$ cô$ nàng$ ngược$ lại$ bỗ$ bã, nửa$ điểm$ phong$ độ$ ưu$ nhã$ của$ quý$ tộc$ cũng$ không$ có. Cô$ nhanh$ như$ chớp$ vọt$ tới$ trước$ mặt$ Aresia, lớn$
tiếng$ gọi: "Cô$
à! Cuối$ cùng$
người$ cũng$
đã$ trở$
lại!"
"Chà, Natalie, thật$
là$ đã$
lâu$ không$
gặp." Aresia$ cười$ nói.
Natalie$ là$ trưởng$ nữ$ của$ Andre,
cũng$ chính$
là$ công$
chúa$ đương$
nhiệm. Nhưng$ tính$
tình$ cô$
quái$ đản$
phản$ nghịch, rất$
ít$ khi$
xuất$ hiện$
trước$ mặt$
công$ chúng. Bởi$
vì$ giới$
tính$ của$
cô$ là$
Omega, cũng$ không$
có$ quyền$
kế$ thừa$
nên$ không$
cần$ xây$
dựng$ hình$
ảnh$ nhằm$
tuyên$ truyền$
chính$ trị$
giống$ như$
Chris.
Ánh$ mắt$ của$ Natalie$ rất$ nhanh$ đã$ chuyển$ qua$ Ariel,
cô$ cười$
nhạo$ một$
tiếng, không$ có$
ý$ tốt$
mà$ rằng: "Em$
trai$ nhỏ$
của$ chị, cậu$
vẫn$ luôn$
như$ vậy, chỉ$
biết$ giả$
vờ$ đáng$
yêu."
Dù$ nhìn$ thì$ chẳng$ nhận$ ra,
nhưng$ thực$
tế$ cô$ lớn$ hơn$ Ariel$ ngót$ nghét$ mười$ tuổi.
Ariel$ nhìn$ thấy$ cô$ thì$ dằn$ xuống$ vẻ$ không$ ưa, cười$ chào$ hỏi,
Natalie$ trào$
phúng$ nhìn$
y$ một$
cái.
"Natalie!" Andre$
không$ vui$
nói, "Lễ$ nghĩa$
tu$ dưỡng$
ngươi$ học$
đều$ vứt$
đi$ đâu$
rồi? Nếu$ không$
nhớ$ rõ$
thân$ phận$
của$ chính$
mình$ thì$
không$ cần$
đến, khỏi$ phải$
mất$ mặt$
xấu$ hổ!"
Natalie$ không$ kiên$ nhẫn$ đáp: "Yên$
tâm, yên$ tâm! Con$
đi$ liền$
đây, nếu$ không$
phải$ để$
gặp$ cô thì$
con$ chẳng$
muốn$ ở$
lại$ trong$
cái$ lồng$
giam$ này, một$
giây$ cũng$
không!"
Andre$ vô$ cùng$ bất$ mãn$ đứa$ con$ gái$ phản$ nghịch$ này. Đứa$ nhỏ$ này$ làm$ cho$ hắn$ có$ chút$ thật$ sự$ mất$ mặt, lại$$ không$ thể$ dạy$ dỗ$ trước$ mặt$ người$ ngoài,
chỉ$ nói: "Chuyện$ của$ ngươi,
ta$ sẽ$
nói$ riêng$
sau.”
Natalie$ đương$ nhiên$ hiểu$ cha$ mình$ đang$ tính$ toán$ gì. Từ$ sau$ khi$ cô$ thành$ niên$ phân$ hóa$ thành$ Omega, hoàng$
đến$ bệ$
hạ$ liền$
bắt$ đầu$
tìm$ cho$
cô$ đối$
tượng$ kết$
hôn$ thích$
hợp.
Andre$ tự$ đặt$ ra$ cho$ mình$ một$ bộ$ tiêu$ chuẩn$ kỹ$ càng$ chi$ tiết, tỷ$ như$ không$ thể$ giống$ Công$ tước$ Field$ vừa$ có$ binh$ quyền$ vừa$ có$ tước$ phong, sẽ$ có$ thể$ uy$ hiếp$ đến$ hoàng$ quyền$ tương$ lai$ của$ Chris. Đồng$ thời$ phải$ môn$ đăng$ hộ$ đối, tuổi$ tác$ cũng$ phải$ hợp$ với$ Natalie,
như$ vậy$
mới$ có$
thể$ phò$
tá$ cho$
Chris......
Lựa$ qua$ lựa$ lại, chỉ$ có$ một$ thứ$ hắn$ sẽ$ không$ để$ tâm$ đến, chính$
là$ ý$
nguyện$ của$
Natalie.
Cho$ nên$ cô$ cứ$ đá$ hết$ người$ này$ đến$ người$ khác, cũng$
căm$ thù$
tận$ xương$
tủy$ sự$
sắp$ đặt$
này.
"Không, ta$ không$ muốn$ những$ kẻ$ đó!"
Cô$ hướng$
về$ phía$
Aresia$ mà$
cáo$ trạng, "Cô$
cô, ta$ không$
muốn$ hôn$
nhân$ sắp$
đặt, ta$ muốn$
giống$ người, tự$
do$ yêu$
đương."
Aresia$ rốt$ cuộc$ hiểu$ được$ đầu$ đuôi: "Đương$
nhiên$ là$
có$ thể, Andre, chuyện$ của$ con$ cái$ thì$ để$ chúng$ nó$ tự$ quyết$ định$ đi. Ta$ cũng$ không$ nên$ ép$ uổng$ Ariel$ vụ$ hôn$ sự, như$ vậy$ thực$ sự$ là$ chuyên$ quyền$ độc$ đoán, cứ$ như$ bạo$ quân$ thời$ xưa. Người$
xem$ có$
đúng$ thế$
không?"
Andre$ bị$ nàng$ phủ$ đầu, đành$ phải$ chịu$ đựng$ không$ lên$ tiếng$ nữa.
Trong$ mắt$ hắn, công$
chúa$ là$
Omega, ngoại$ trừ$
việc$ hưởng$
phúc$ rồi$
được$ gả$
vào$ một$
nhà$ hào$
môn$ thì$
chẳng$ nên$
làm$ gì$
khác. Hắn$ căn$
bản$ không$
hiểu$ con$
gái$ của$
hắn$ bất$
mãn$ điều$
gì. Không$ những$
hoàn$ toàn$
không$ chịu$
gả$ chồng$
sinh$ con$
thực$ hiện$
nghĩa$ vụ$
của$ công$
chúa$ và$
Omega, thậm$ chí$
còn$ không$
chịu$ ngồi$
yên$ tại$
Sao Thủ$ Đô, chạy$
loạn$ khắp$
nơi, cứ$ như$
đứa$ không$
có$ cha$
sinh$ mẹ$
dạy.
Natalie$ đương$ nhiên$ bất$ mãn$ với$ cha$ mình$ rất$ nhiều$ thứ. Từ$ nhỏ$ do$ cô$ không$ phải$ Alpha, không$
thể$ thừa$
kế$ mà$ bị$ lạnh$ nhạt.
Sau$ khi$
có$ em$
trai$ là$
Chris, sự$ quan$
tâm$ của$
mọi$ người$
đều$ đặt$
hết$ trên$
người$ hắn.
Có$ lẽ$ thân$ là$ công$ chúa$ đồng$ bệnh$ tương$ liên,
cũng$ chỉ$
có$ Aresia$
hiểu$ được$
tình$ cảnh$
của$ cô, vẫn$
luôn$ giúp$
đỡ$ cô$ rất$ nhiều.
Tính$ tình$ Natalie$ ngược$ lại$ hoàn$ toàn$ với$ vẻ$ ngoài$ nhỏ$ xinh$ điềm$ mỹ$ của$ cô, vô$ cùng$ phản$ nghịch$ quái$ đản. Càng$
khiến$ cha$
mình$ tức$
cô$ càng$
thấy$ vui$
vẻ. Chỉ$ lát$
sau$ đã$
đề$ nghị$
được$ đi$
cùng$ Aresia$
ra$ ngoài$
thăm$ thú.
Andre$ nghe$ vậy, nếu$
không$ phải$
ngại$ có$
những$ người$
khác$ ở$
đây$ đã$
muốn$ chửi$
ầm$ lên. Nhưng$
bị$ hai$
vị$ công$
chúa$ điện$
hạ$ kẻ$
xướng$ người$
hoạ, nghẹn$ ở$
trong$ bụng, cuối$
cùng$ chỉ$
có$ thể$
trơ$ mắt$
nhìn$ bọn$
họ$ cùng$
rời$ đi.
"Ariel, con$ nghĩ$ kỹ$ rồi$ sao?" Trên$
đường$ trở$
về, Aresia$ hỏi, "Cử$ hành$ hôn$ lễ$ hấp$ tấp$ như$ vậy? Những$
việc$ này$
không$ phải$
là$ không$
xử$ lý$
được."
"Con$ đã$ nghĩ$ kỹ$ rồi." Ariel$
đáp, "Mẹ, người$ cũng$ biết$ tình$ trạng$ cơ$ thể$ của$ Cố$ Triết.”
Aresia$ nghe$ vậy$ nhíu$ mày: "Con$
thật$ sự$
muốn......"
"Người$ hiểu$ ý$ của$ con." Miệng$
lưỡi$ của$
Ariel$ hiện$
giờ$ không$
hề$ lắp$
bắp$ như$
khi$ đứng$
trước$ mặt$
Andre.
Aresia$ tuy$ không$ hài$ lòng$ việc$ "con$
dâu” của$ mình$
muốn$ mang$
theo$ đứa$
con$ hoang$
qua$ cửa, nhưng$
cũng$ không$
thể$ quyết$
định$ thay$
cho$ con$
trai$ mình, đành$
phải$ nghẹn$
lại$ mà$
im$ lặng.
Natalie$ hỏi: "Chị$ đây$ thật$ đúng$ là$ tò$ mò, người$ nào$ xui$ xẻo$ đến$ mức$ phải$ kết$ hôn$ cùng$ cậu$ vậy?"
Ariel$ liếc$ cô, cảnh$
giác$ mà$
đe$ nẹt: "Không$
liên$ quan$
đến$ chị, cách$
em$ ấy$
xa$ một$
chút."
"Em$ trai$ của$ chị$ ơi, nếu$ người$ đó$ biết$ cậu$ chỉ$ là$ tên$ ngụy$ quân$ tử$ âm$ hiểm$ xảo$ trá, chỉ$
thích$ giả$
bộ$ thì$
làm$ sao$
đây?" Natalie$ cười$ hì$ hì,
"Chắc$ chắn$
là$ bị$ vẻ$ dịu$ dàng$ giả$ dối$ của$ cậu$ xoay$ như$ dế$ rồi$ đúng$
không?"
Ánh$ mắt$ Ariel$ lạnh$ lùng: "Không$
cần$ chị$
quan$ tâm, nếu$
chị$
dám$ lắm$
miệng$ một$
câu$ thì$
chờ$ bị$
Mephisto$ chặt$
thành$ 8$
mảnh$ đi."
"Ha!" Ngược$ lại$ Natalie$ hưng$ phấn$ nói$ rằng, "Chị$
đây$ rất$
chờ$ mong, nhưng$
từ$ nhỏ$
đến$ lớn, cậu$
đã$ bao$
giờ$ làm$
được$ đâu!”
Aresia$ nhìn$ cách$ bọn$ họ$ đối$ đầu$ với$ nhau$ mãi$ cũng$ thành$ thói$ quen.
Dù$ Natalie$
và$ Ariel$
cách$ biệt$
tuổi$ tác, nhưng$
từ$ nhỏ$
đã$ không$
thể$ nào$
hòa$ hợp.
"Natalie." Auguste$
im$ lặng$
một$ buổi$
sáng$ giờ$
mới$ chen$
vào, "Sau$ khi$
trở$ về, chúng$
ta$ có$
việc$ muốn$
nói$ riêng$
với$ con."
"Được$ thôi, dượng$ à." Cô$
hứng$ thú$
đáp$ lại, nhưng$
cũng$ tiếc$
nuối$ vì$
không$ thể$
ngay$ lập$
tức$ nhìn$
thấy$ đối$
tượng$ kết$
hôn$ của$
em$ trai$
nhỏ$ của$
mình.
Sau$ giờ$ ngọ, Cố$ Triết$ nhìn$ thấy$ Natalie$
trong$ vườn$
hoa. Vị$ công$
chúa$ này$
dáng$ người$
nhỏ$ xinh, đáng$
yêu$ như$
búp$ bê$
phương$ Tây, đang$
cười$ tủm$
tỉm$ đánh$
giá$ hắn, ánh$
mắt$ kia$
thấy$ thế$
nào$ cũng$
có$ chút$
kỳ$ lạ. Hắn$
nghe$ Ariel$
nói$ vị$
công$ chúa$
điện$ hạ$
này$ muốn$
lui$ lại$
chỗ$ này$
một$ thời$
gian.
"Cậu$ chính$ là$ vị$ hôn$ phu$ của$
Ariel...... Cố$ Triết?" Natalie$ rất$ có$ hứng$ thú$ nhìn$ chằm$ chằm$ hắn,
"Có$ muốn$
nói$ chuyện$
với$ ta$
chút$ không?"
"Công$ chúa$ điện$ hạ."
Cố$ Triết$
hơi$ khom$
lưng$ hành$
lễ, "Chuyện$ này$ có$ vẻ$ không$ được."
"Có$ cái$ gì$ mà$ không$ được?"
Natalie$ nói, "Ta$ là$ chị$ họ$ của$ vị$ hôn$ phu$ của$ cậu, sau$ khi$ các$ cậu$ kết$ hôn$ thì$ ta$ cũng$ là$ chị$ cậu, cậu$ nên$ tập$ quen$ xưng$ hô$ này$ trước$
nha."
Cố$ Triết$ đành$ phải$ theo$ lời$ ngồi$ xuống$ trước$ mặt$ cô, cùng$ cô$ uống$ trà$ chiều.
Ariel$ bị$ kêu$ đi$ chuẩn$ bị$ bữa$ tối, bởi$ vì$ Aresia$ tỏ$ vẻ$ đã$ thật$ lâu$ không$ được$ hưởng$ tay$ nghề$ nấu$ ăn$ của$ con$ mình.
Lúc$ này, hai$ người$ trước$ nay$ không$ hề$ quen$ biết$ đang$ liếc$ nhau$ qua$ một$ bộ$ ấm$ trà$ dưới$ bóng$ cây, thật$ sự$ làm$ Cố$ Triết$ cảm$ thấy$ có$ chút$ xấu$ hổ, nhất$ là$ khi$ đối$ phương$ vẫn$ là$ một$ Omega$ nhỏ$ xinh.
Nhưng$ Natalie$ thì$ không$ hề$ cảm$ thấy$ thế. Cô$ chẳng$ hề$ câu$ nệ$ mà$ mở$ miệng$ hỏi$ trước: “Hai$
người$ gặp$
nhau$ như$
thế$ nào$
vậy?”
Cố$ Triết$ bị$ sự$ thẳng$ thắn$ của$ cô$ làm$ kinh$ ngạc$ đôi$ chút: "Chúng$
tôi$ là$
bạn$ cùng$
phòng."
"Ra$ là$ như$ vậy."
Natalie$ hỏi, "Vậy$ cậu$ cảm$ thấy$ y$ là$ kiểu$ người$ như$ thế$
nào?"
Cố$ Triết$ không$ hiểu$ câu$ hỏi$ này, nhất$ thời$ không$ có$ trả$ lời.
"Thiện$ lương, ôn$ nhu, rất$ hiểu$ lòng$ người?"
Natalie$ hỏi, "Cậu$ có$ cảm$ thấy$ cậu$ không$ thật$ sự$ hiểu$ con$ người$ y$
không?"
"Có$ lẽ$ là$ như$ vậy." Cố$
Triết$ trả$
lời, "Cậu$ ấy$
không$ nhu$
nhược$ giống$
vẻ$ bề$
ngoài, tính$ cách$
cũng$ có$
chút$ cố$
chấp."
"Ồ?" Natalie$
bắt$ đầu$
cảm$ thấy$
hứng$ thú, "Xem$
ra$ hai$
người$ thật$
sự$ thân$
thiết, nhưng$ đó$
cũng$ không$
phải$ là$
Ariel$ mà$
ta$ luôn$
biết."
"Nếu$ cậu$ phát$ hiện$ y$ hoàn$ toàn$ không$ phải$ người$ như$ cậu$ nghĩ$ thì$ sao?" Natalie$
nêu$ ví$
dụ, "Tỷ$ như$
là$ một$
kẻ$ đê$
tiện$ dối$
trá, một$ tên$
ngụy$ quân$
tử$ vô$
cùng$ quỷ$
quyệt$ lại$
còn$ không$
từ$ thủ$
đoạn?"
"Công$ chúa$ điện$ hạ......"
Cố$ Triết$
cảm$ thấy$
cô$ quả$
thực$ đang$
làm$ khó$
mình, "Đặt$ ra$
giả$ thiết$
như$ vậy$
cơ$ bản$
không$ có$
ý$ nghĩa."
"Tại$ sao$ lại$
không?" Natalie$ nghiêng$ đầu, "Các$
cậu$ sắp$
cưới$ nhau$
đến$ nơi$
rồi, chẳng$ lẽ$
cậu$ không$
muốn$ tìm$
hiểu$ nhiều$
thêm$ về$
đối$ phương$
ư?"
"Cưới?" Cố$
Triết$ ngây$
ngẩn$ cả$
người.
"Đúng$ vậy, có$ lẽ$ ngay$ tháng$ sau$ là$ cưới."
"Tôi......" Việc$
này$ quả$
thực$ quá$
đột$ nhiên, Cố$
Triết$ có$
chút$ ngơ$
ngẩn, "Ariel$ chưa$ nói$ gì$ cả......"
Bữa$ tối$ qua$ đi, bọn$ họ$ trở$ lại$ phòng$ ngủ, Cố$ Triết$ gấp$ không$ chờ$ nổi$ bèn$ hỏi:
"Tôi$ nghe$
nói$ tháng$
sau$ ta$
phải$ cử$
hành$ hôn$
lễ$ sao?"
"Ai$ nói$ cho$ em$ vậy?"
"Công$ chúa$ Natalie." Cố$
Triết$ nói, "Chiều$ nay$ tôi$ gặp$ cô$ ấy$ trong$ vườn$ hoa.”
Ariel$$ nhíu$ mày, nhưng$
không$ có$
hỏi$ nhiều, giải$
thích: "Thực$ sự$ đúng$ vậy. Sáng$ nay$ hoàng$ đế$ bệ$ hạ$ vừa$ mới$ quyết$ định, anh$
không$ phải$
cố$ ý$ muốn$ giấu$ em. Chỉ$ là$ chuyện$ này$ quá$ bất$ ngờ, anh$ chưa$ nghĩ$ đến$ việc$ phải$ giải$ thích$ với$ em$ như$ thế$ nào.”
Dù$ cho$ bọn$ họ$ đã$ ở$ với$ nhau$ đến$ hơn$ một$
năm, nhưng$
xác$ nhận$
quan$ hệ$
sau$ chính$
thức$ hẹn$
hò$ còn$
chưa$ đến$
nửa$ năm. Người$
bảo$ thủ$
về$ mặt$
tình$ cảm$
như$ Cố$
Triết$ thật$
sự$ có$
chút$ khó$
để$ chấp$
nhận.
"A$ Triết, anh$ cũng$ không$ nghĩ$ mọi$ chuyện$ bất$ ngờ$ như$ vậy." Giọng$
nói$ của$
Ariel$ có$
chút$ không$
cam$ lòng$
mà$ giải$
thích$ với$
hắn$ về$
việc$ hoàng$
đế$ bệ$ hạ$ nghi$ kỵ$ cùng$ chèn$ ép$ y như$ thế$ nào.
Cố$ Triết$ chau$ mày, hắn$ nghe$ xong$ mọi$ chuyện$ thì$ có$ chút$ đứng$ ngồi$ không$ yên, hoàn$
toàn$ không$
có$ sự$
vui$ sướng$
khi$ sắp$
cùng$ người$
mình$ yêu$
bước$ vào$
lễ$ đường.
"Làm$ sao$ vậy, A$ Triết?"
Ariel$ từ$
phía$ sau$
vòng$ lấy$
hắn, "Tuy$ rằng$
có$ chút$
bất$ ngờ, nhưng$
cũng$ chưa$
chắc$ không$
phải$ chuyện$
tốt, rốt$ cuộc......"
Tay$ hắn$ có$ ý$ tứ$ mà$ xoa$ trên$ vùng bụng$$ của$ Cố$ Triết,
tuy$ rằng$
hiện$ tại$
nơi$ đó$
còn$ bằng$
phẳng$ bình$
thường, nhưng$ cả$
hai$ người$
đều$ biết$
hành$ động$
này$ có$
ý$ nghĩa$
gì.
Cố$ Triết$ bất$ ngờ$ giật$ ra$ khỏi$ cái$ ôm, hắn$ xoay$ người, nghiêm$
túc$ nhìn$
Ariel: "Không, tôi$ không$ nghĩ$ như$ vậy, Ariel. Tôi$
không$ thể, cũng$
không$ nên$
như$ vậy."
"Cho$ dù$ cậu$ không$ ngại$ việc$ này, nhưng$
tôi$ thì$
có." Cố$ Triết$
giơ$ tay$
có$ chút$
mỏi$ mệt$
che$ trước$
trán$ và$
đôi$ mắt$
mình, "Tôi$ không$ thể$ lợi$ dụng$ tình$ cảm$ của$ cậu$ được,
làm$ ra$
chuyện$ như$
vậy$ là$
sai$ lầm.”
Cuối$ cùng$ hắn$ nói:
"Ariel, tôi$ không$ thể$ cùng$ cậu$ kết$ hôn."
Trong$ mắt$ hắn$ lộ$ ra$ vẻ$ khổ$ sở$ cùng$ áy$ náy, lại$ rất$ kiên$ định,
Ariel$ biết$
hắn$ nghiêm$
túc, Cố$ Triết$
vẫn$ luôn$
là$ người$
nói$ được$
làm$ được.
"A$ Triết......"
Y$ cười$
khổ, "Hiện$ tại$
tình$ huống$
như$ vậy, chẳng$
lẽ$ em$
muốn$ tìm$
một$ hôn$
ước$ giả$
để$ lừa$
gạt$ hoàng$
đế$ ư?"
Trong$ đôi$ mắt$ tím$ xinh$ đẹp$ kia$ lộ$ ra$ một$ chút$ cầu$ xin: "Anh$
không$ nghĩ$
muốn$ ai$
khác."
Cố$ Triết$ không$ trả$ lời$ được$ vấn$ đề$ này, đạo$ đức$ của$ hắn$ làm$ hắn$ không$ thể$ đi$ đến$ hôn$ nhân$ cùng$ người$ khác$ trong$ trạng$ thái$ này, nhưng$ hắn$ cũng$ hoàn$ toàn$ không$ muốn$ kết$ thúc$ với$ Ariel$ như$ vậy, cũng$
không$ thể$
chấp$ nhận$
việc$ Ariel$
kết$ hôn$
cùng$ người$
khác.
Dù$ là$ ai, trong$
tình$ yêu$
đều$ trở$
thành$ người$
ích$ kỳ, hắn$
cũng$ không$
ngoại$ lệ. Cố$
Triết$ đối$
diện$ với$
đôi$ mắt$
tha$ thiết$
của$ y, hạ$
quyết$ tâm, hứa với$
y: "Tôi$ sẽ$
xử$ lý$
những$ việc$
này."
Ariel$ trầm$ lặng$ nhìn$ hắn, y$ hiểu$ ý$ tứ$ trong$ lời$ của$ Cố$ Triết, nội$ tâm$ dần$ trở$ nên$ nặng$ nề.
Hai cị em nhà này đúng là k ai nhường ai thích đâm bị thóc chọc bị gạo nhau
Trả lờiXóaCố lên Triết, làm gỏi 🐟 đi em
Trả lờiXóa