[EDIT] MỘT BETA THANH DANH HỖN ĐỘN - QJF - Giả thiết 3 (Phần 7)
Giả thiết 3.7: Công chúa tóc mây - Phần 7
Sau khi Cố Triết buộc
Ariel giải trừ lời nguyền, thuận theo giao ước hắn dẫn nó rời khỏi khu rừng đã
giam cầm nó nhiều năm.
Cố Triết lặng lẽ theo
sau Ariel, thả Lạc Thiếu Phong đã ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi. Hắn cũng giống như bao
hắc ma pháp sư khác, khoác áo choàng đen rộng thùng thình, đội mũ che kín khuôn
mặt, toát lên vẻ âm trầm quỷ dị, khiến người ta không dám đến gần.
Ngược lại, Ariel lại tỏ
ra hứng thú với mọi thứ trong thành. Nó tò mò quan sát, mái tóc dài được Cố
Triết dùng ma pháp bện gọn gàng, để lộ ra dung mạo xuất chúng, thu hút ánh nhìn
của mọi người chung quanh.
Cố Triết đưa cho Ariel đủ
tiền để nó có thể chọn lựa những thứ mình muốn. Ariel dạo quanh, nhưng hầu hết
các mặt hàng đều không khiến nó hứng thú.
Đi qua hai quảng trường,
dòng người càng lúc càng đông đúc. Hình như sắp có hoạt động gì đó ở quảng
trường trung tâm, mấy cô bé cầm hoa nhảy nhót đến trước mặt Ariel. Một cô bé đỏ
mặt chọn ra vòng hoa đẹp nhất trong giỏ đưa cho Ariel, e lệ hỏi: "Anh đi
dự tiệc độc thân tối nay phải không ạ?"
Ariel nhận lấy vòng hoa:
"Tiệc độc thân?"
"Là vũ hội dành cho những người trẻ tuổi trong thành đó." Mấy cô bé ríu rít giải thích. đọc tại wickdthelord.blogspot.com để tránh bị gián đoạn
Ariel nhìn những bông
hoa hồng nhạt xinh đẹp trên vòng hoa: "Đây là hoa gì vậy em?"
"Đây là hoa đinh
hương, đây là cúc non, còn đây là hoa hồng phấn ạ." Cô bé vừa đưa vòng hoa
vừa hào hứng giải thích, "Chúng đều tượng trưng cho sự 'thuần
khiết'."
"Thuần khiết?"
Ariel nhớ tới điều gì đó, quay lại nhìn Cố Triết với vẻ mặt đầy ẩn ý. Nó dùng
ma lực điều khiển không khí, tạo ra một cơn gió mạnh hất tung mũ của Cố Triết.
Mấy cô bé kinh ngạc kêu
lên, rồi nhận ra người đàn ông mặc áo choàng đen kia không hề đáng sợ như chúng
tưởng tượng.
"Cho ngài ấy một
cái được không?" Ariel cười hỏi, "A Triết, những thứ này rất hợp với
ngài, ngài thích loại nào ạ?"
Cố Triết hiểu ý nó, lạnh
lùng đáp: "Ta không thích loại nào cả."
Thấy vẻ mặt lạnh tanh
của Cố Triết, mấy cô bé có chút sợ hãi. Ariel cười xòa: "Đừng làm vậy,
ngài dọa các em ấy rồi."
Nó mỉm cười thân thiện
với các cô gái, cầm vòng hoa hỏi: "Cái này dùng để làm gì?"
"Cứ thế này, đội
lên đầu, rất đẹp đó ạ." Các cô bé chỉ vào vòng hoa trên đầu mình, rồi
ngượng ngùng nói, "Nếu anh không biết cách đội, em có thể giúp anh."
"Được đấy."
Ariel vui vẻ đồng ý. Nó làm theo ý cô bé, nửa quỳ xuống trước mặt cô bé, để mặc
đôi bàn tay nhỏ bé run rẩy đội vòng hoa lên đầu mình.
"Cảm ơn em."
Ariel đưa tay xoa đầu cô bé như một người anh trai dịu dàng.
Cô bé đỏ mặt, lấy hết
can đảm nói: "Em ở tiệm bán hoa phố số sáu, nếu anh còn muốn mua hoa thì
cứ đến tìm em nhé!"
Nói xong, cô bé ngại
ngùng chạy đi.
Ariel nhìn theo bóng
dáng cô bé, cảm thán: "Thật là một sinh mệnh nhỏ bé ngây thơ đáng
yêu."
Nó nhìn về phía Cố
Triết: "A Triết, ngài nói xem, hồi nhỏ em cũng như vậy sao ạ?"
Cố Triết không trả lời,
chỉ khẽ đẩy lưng nó: "Đi dự tiệc thôi."
"Còn ngài?"
Ariel nắm lấy tay áo hắn.
"Ta ở đây đợi
ngươi, ta đã tham gia rất nhiều bữa tiệc như vậy rồi."
Ariel cười nhạt, hỏi đầy
ẩn ý: "Ngài thật sự sẽ đợi em ở đây ư?"
Trước sự im lặng của Cố
Triết, Ariel nhẹ nhàng nói: "Không sao, dù ngài ở đâu, em xong việc cũng
sẽ tìm thấy ngài."
Nói xong, nó bước vào
khu vực của bữa tiệc.
Màn đêm buông xuống, ánh
đèn trong thành rực rỡ, khu vực tiệc tùng càng thêm sáng sủa. Hầu hết thanh
niên trong thành đều tụ tập ở đây, theo điệu nhạc nhảy múa, tận hưởng tuổi trẻ.
Cố Triết ngồi trên mái
nhà, lặng lẽ quan sát. Dù bề ngoài không già nua, nhưng trải qua năm tháng dài
đằng đẵng, tâm hồn hắn đã đủ tang thương. Hắn hòa mình vào bóng tối, cuộc đời hắn
chưa từng có những khoảnh khắc ngập tràn ánh sáng như vậy.
Ariel rất được săn đón,
nhiều chàng trai cô gái mời nó khiêu vũ, bày tỏ muốn theo đuổi nó. Nó học hỏi
rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hòa nhập với những người trẻ tuổi.
Nhìn Ariel vui vẻ trong
bữa tiệc từ xa, Cố Triết thở phào nhẹ nhõm. Ariel là một thiếu niên trẻ trung
tò mò về thế giới, có lẽ nó chỉ thiếu kinh nghiệm sống trong xã hội loài người
và sự ràng buộc về mặt tình cảm. Nếu nó ở lại trong thành, chắc chắn sẽ nhanh
chóng hòa nhập, khi đó nó sẽ không còn coi thường sinh mệnh của người khác, sẽ
có sự ràng buộc tình cảm và ý thức cộng đồng, sẽ hình thành quan niệm đạo đức
bình thường.
Cố Triết che giấu hơi
thở của mình. Ariel có thể tự chăm sóc bản thân, hắn không cần phải đi cùng nó nữa.
Hắn có thể trở về khu rừng của mình. Tòa tháp cao có vẻ hơi ngột ngạt, có lẽ
lần này hắn có thể xây một căn nhà gỗ thoáng đãng.
Ariel nhanh chóng nhận
ra hơi thở của Cố Triết biến mất. Nó ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, nơi đó đã
không còn bóng dáng của Cố Triết nữa.
Sắc đẹp là một món quà,
nhưng cũng có thể trở thành mục tiêu bị người khác thèm muốn. Sau khi tiệc tàn,
Ariel bị ba gã đàn ông cao to vây quanh trong một con hẻm nhỏ. Bọn chúng cười
nham hiểm, buông lời tục tĩu đe dọa.
Mục đích quá rõ ràng,
Ariel không hoàn toàn hiểu bọn chúng muốn làm gì, nhưng nó rất thích thú quan
sát tình huống này.
Tên cầm đầu giơ tay về
phía Ariel với nụ cười dâm đãng. Mái tóc dài của Ariel thoát khỏi dải lụa, lặng
lẽ quấn lấy cánh tay hắn. Ban đầu, tên kia không để ý, cho đến khi hắn cảm thấy
tay mình dần mất sức.
Dưới sự trói buộc của
mái tóc, tên kia run rẩy không ngừng, tóc hắn nhanh chóng bạc trắng, làn da trẻ
trung căng tràn trở nên nhăn nheo xám xịt, dường như sinh mệnh đang không ngừng
bị rút cạn.
Đồng bọn của hắn kinh
hãi, run rẩy kêu lên: "Quái, quái vật!"
Chưa kịp dứt lời, cổ
họng hắn cũng bị mái tóc quấn lấy, siết chặt. Ariel chậm rãi nói: "Đừng
vội, ta còn chưa thành thạo, lát nữa sẽ đổi cách khác để lấy mạng ngươi."
Một tên khác định bỏ
chạy, Ariel chỉ nhẹ nhàng vươn tay, trước mặt hắn lập tức xuất hiện một bức
tường vô hình chặn đường.
Bọn chúng cố gắng vùng
vẫy thoát ra, nhưng giống như những con côn trùng nhỏ bị mắc kẹt trong mạng
nhện, chỉ là vô ích. Ariel thích thú tận hưởng cảm giác tùy ý cướp đoạt sinh
mệnh, vẻ mặt nó phấn khích và thỏa mãn.
Trong mắt những kẻ định
làm hại nó, Ariel không còn là thiên sứ xinh đẹp dịu dàng, mà là một con quái
vật đáng sợ!
Bọn chúng định tạo ra
địa ngục cho người khác, lại bị ác ma thực sự giam cầm, biến tất cả thành địa
ngục của chính mình.
"Ariel! Ngươi đang
làm gì vậy!"
Bức tường vô hình cùng
với tiếng quát lạnh lùng vang lên, tất cả đều bị phá vỡ. Cố Triết dùng ma lực
giải thoát chúng khỏi mái tóc của Ariel. Hai trong số ba tên kia lập tức ngã
lăn ra đất, sợ hãi bỏ chạy khỏi nơi này, kẻ còn lại hấp hối quỳ trên mặt đất.
Cố Triết vội vàng kiểm
tra tình hình, hắn bị Ariel rút cạn sinh mệnh, ngay cả Cố Triết cũng khó có
cách cứu chữa, hắn chỉ có thể dùng một phép thuật trị liệu đơn giản. Bên ngoài
bắt đầu ồn ào, Cố Triết túm lấy cổ áo Ariel, trực tiếp nổi gió đưa nó rời khỏi
đó.
"A Triết..."
Giữa không trung, Ariel ôm lấy eo Cố Triết, thì thầm "Em đã nói rồi, đợi
xong việc sẽ tìm ngài, sao phải vội vàng như vậy?"
Cố Triết lo lắng, tìm
một con hẻm tối không người, bóp cổ Ariel ấn nó vào tường, tức giận hỏi:
"Ngươi nói xong việc là đi rút cạn sinh mệnh của người khác sao?! Ngươi
rốt cuộc muốn làm gì, Ariel?!"
"Em muốn giúp
ngài." Ariel nói, "Ngài nói vì em mà bao nhiêu năm tâm huyết của ngài
đều đổ sông đổ biển."
"Nếu em muốn bù đắp
nguyên lực cho ngài, em có thể giúp ngài, ngoài kia có rất nhiều vật liệu sống
mới mẻ, tuy giá trị không cao, nhưng tích tiểu thành đại."
"Ariel! Họ là con
người giống như ngươi!" Cố Triết tức giận đến nỗi nói năng lộn xộn,
"Sao ngươi có thể, sao ngươi có thể làm vậy! Sao ngươi có thể dễ dàng cướp
đi mạng sống của người khác?! Ngươi không hề có chút thương hại nào với họ sao?
Dù chỉ một chút cũng không ư!"
"Sao ngài lại tức
giận, A Triết? Dù em với chúng là đồng loại thì đã sao?"
Ariel khó hiểu nói,
"Quy luật cơ bản nhất của thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, bọn họ trước
mặt chúng ta chỉ là những con kiến hôi mà thôi. Hơn nữa, những người vừa rồi,
ngài thấy để chúng sống trên đời này có giá trị gì ư?"
"Nếu theo quan niệm
đạo đức của ngài, bọn chúng không biết đã làm nhục bao nhiêu đồng loại của
mình, chẳng phải là tội ác tày trời sao?" Ariel lạnh lùng nói, "Sự
tồn tại của chúng chỉ lãng phí tài nguyên, làm hại người khác, chi bằng biến
thành sức mạnh trên tay em còn có giá trị hơn."
"Chuyện đó không
phải là do ngươi quyết định! Bọn họ làm ác sẽ bị đạo đức và pháp luật trừng
phạt, ngươi không có quyền cướp đi mạng sống của họ!"
"Tại sao em không
có quyền ạ?" Ariel hỏi, "'Quyền lực' cũng chỉ là một loại sức mạnh,
trong xã hội loài người không thiếu những kẻ lợi dụng 'quyền lực' để áp bức
đồng loại, hiện tại em có sức mạnh lớn hơn 'quyền lực', tại sao không thể đứng
trên 'quyền lực'?"
"Bọn họ đã sống lâu
như vậy, vẫn không bị 'đạo đức' và 'pháp luật' trừng phạt như ngài nói, bởi vì
những thứ đó vốn chỉ là hư vô mờ mịt. Chỉ có sức mạnh mới là thực tế nhất, sức
mạnh mới là 'quyền lực' căn bản nhất như ngài đã nói."
Cố Triết nhận ra mình
không thể phản bác lại Ariel, hắn và Ariel hoàn toàn không thể nói chuyện được.
Hắn tức giận đến mức ngực phập phồng, cuối cùng đành phải chuyển chủ đề:
"Ngươi nói tất cả những điều này là vì ta, vậy bây giờ ta có thể nói cho ngươi
biết: Ta không cần!"
"Tại sao?"
Ariel lo lắng hỏi,
"Là vì những người đó không đủ thuần khiết sao? Em biết ma lực và sinh
mệnh lực dường như có liên quan đến sự thuần khiết của cơ thể, vì vậy tối nay
em đã đánh dấu tất cả các cô gái còn trinh nguyên trong bữa tiệc, bao gồm cả cô
bé đưa hoa cho em, linh hồn và sinh mệnh thuần khiết như vậy, chắc chắn có thể
giúp ngài, phải không ạ?"
Cố Triết không thể tin
được nhìn nó, hắn không dám tưởng tượng, Ariel ngồi xổm trước mặt cô bé đáng
yêu đó, để đôi tay non nớt ấy đội vòng hoa lên đầu, vậy mà lại ẩn chứa dã tâm
giết người!
Hắn cứ nghĩ rằng Ariel
"dịu dàng" xoa đầu cô bé là xuất phát từ bản năng thiện lương với
đồng loại, bây giờ nghĩ lại, Ariel sẽ không làm những việc vô nghĩa, đó rõ ràng
là một loại đánh dấu bằng ma lực!
"Ngươi, sao ngươi
có thể... Nó chỉ là một đứa trẻ! Một đứa trẻ đối xử tốt với ngươi! Sao ngươi nỡ
lòng nào?!"
"Nhẫn tâm?"
Ariel như nghe thấy
chuyện cười, bật cười thành tiếng, "A Triết, khi ngài giẫm chết một con
kiến, ngài có quan tâm con kiến đó có đáng yêu hay không à?"
"Họ không
phải..."
Ariel vươn tay ôm lấy eo
Cố Triết, dùng nụ hôn ngăn cản lời hắn nói. Nụ hôn của nó dịu dàng mà triền
miên: "Họ chính là đám kiến, điều này khác gì khi chúng ta ăn thịt ma thú
chứ? Về bản chất đều là sinh mệnh, chỉ vì ngài có thể giao tiếp với họ, họ liền
trở nên khác biệt ư?"
"A Triết, vì ngài,
dù có hiến tế cả thành phố này cũng không đáng kể, em đã sớm muốn thử một pháp
trận quy mô lớn như vậy rồi."
Lời nói của nó khiến Cố
Triết sởn gai ốc, tức giận quát: "Ngươi không thể làm vậy, ta cũng không
cần!"
"Ngài coi trọng sức
mạnh trên người em như vậy, sao lại không cần?"
Cố Triết siết chặt cổ
Ariel, tức tối nói: "Nếu sớm muộn gì ngươi cũng gây ra tai họa lớn như
vậy, chi bằng ta giết ngươi ngay bây giờ, để ngăn chặn tất cả."
Ariel thản nhiên nắm lấy
tay hắn: "Được thôi, A Triết, tuy em muốn ở bên ngài hơn, nhưng như vậy
cũng không tệ. Không biết cuối cùng, sinh mệnh sẽ dẫn dắt linh hồn đến nơi
nào?"
Cố Triết siết chặt tay
hơn, dường như sinh mệnh của Ariel sắp lụi tàn trong tay hắn, nhưng cuối cùng,
hắn lại buông tay xuống.
Hắn không làm được, hắn
không thể giết đứa trẻ do chính tay mình nuôi nấng. Con người đều ích kỷ, hắn
tức giận vì hành động của Ariel, nhưng dù nó suýt nữa cướp đi mạng sống của
người khác, suy nghĩ chân thật nhất trong thâm tâm hắn lại là: Những người đó
hoàn toàn không quan trọng bằng Ariel.
Ariel hít thở không khí
trong lành, thở hổn hển, trong mắt nó ứa ra những giọt nước mắt, đôi mắt tím
lại sáng rực trong bóng đêm: "... Ngài quả nhiên, không nỡ."
Nó lại ôm lấy eo Cố
Triết: "A Triết, chỉ có chúng ta, mới là người thân thiết nhất của
nhau."
Cố Triết không thể phản
bác, đành phải cố gắng xóa bỏ ý định của nó: "Đừng làm vậy nữa, điều này
không còn ý nghĩa với ta nữa. Ban đầu, ta tạo ra quả sinh mệnh là để chữa lành
những khiếm khuyết trên cơ thể mình, nhưng lại bị người ta đánh cắp thành quả,
bị mẹ ngươi ăn nhầm, dung hợp với ngươi trong bụng."
"Hồi nhỏ ngươi
không thể chịu đựng được việc ta cưỡng ép tách ma lực bẩm sinh của ngươi ra, ta
định đợi đến khi ngươi 18 tuổi mới làm việc này, rồi thả ngươi đi. Nhưng ngươi
lại gây ra... chuyện như vậy, nên tất cả đều vô nghĩa, việc này không liên quan
đến việc ngươi rút cạn sinh mệnh của ai, chỉ là ta không thể dùng bất kỳ cách
nào để trở thành người bình thường nữa."
"Vì vậy, đừng làm
vậy nữa." Cố Triết bất đắc dĩ nói ra bí mật khó nói nhất trước mặt nó,
"Ta không cần ngươi làm gì cho ta, ngươi đi đi, trở về bên cha mẹ ruột của
mình. Ta rất xin lỗi vì đã giam cầm ngươi bên mình nhiều năm như vậy."
"Ra là vậy."
Ariel im lặng một lúc, vẫn không có ý định rời đi, nó ôm Cố Triết chặt hơn,
"A Triết, ngài không hề khiếm khuyết, em thích cơ thể của ngài lắm, cũng
không muốn rời xa ngài, em muốn ở bên ngài."
Cố Triết cố gắng gỡ tay
Ariel ra, kiên quyết từ chối: "Chúng ta không nên ở bên nhau nữa."
"Đừng rời xa em, A
Triết." Mái tóc của Ariel quấn lấy mắt cá chân hắn, "Những con kiến
đó thật sự quá nhàm chán, ngài nỡ lòng nào bỏ em lại đây sao? Nếu em cảm thấy
buồn chán, có lẽ chỉ có nhìn thấy sinh mệnh của bọn họ khô héo mới có thể khiến
em hứng thú."
"Ngươi!" Cố
Triết hiểu rõ ý nó, Ariel đang uy hiếp hắn - dùng sinh mạng của những người
khác, nhưng hắn lại bất lực.
Chàng trai trẻ trước mặt
có dung mạo của thiên sứ, nhưng lại là ác ma bò lên từ địa ngục, vừa chân thành
vừa tà ác.
"A Triết, em sẽ
nghe lời ngài mà, chúng ta tiếp tục ở bên nhau nhé ạ." Ariel nhìn hắn với
ánh mắt sáng rực, "Em chán ghét tòa tháp cao kia, lần này chúng ta có thể
xây một căn nhà gỗ, giống như những ngôi nhà trong thành."
"Nếu ngài không
muốn, em sẽ không dễ dàng ra tay, em sẽ tha cho những con kiến đó, được không ạ?"
Cố Triết biết rõ, ngoài
hắn ra không ai có thể ngăn cản Ariel. Nếu không có hắn kiềm chế, Ariel thật sự
có thể dễ dàng tàn sát vô số sinh mạng.
Giờ này khắc này, dù bọn
họ không còn ở trong tòa tháp cao giữa rừng sâu, dù hắn không phải kẻ bị giam
cầm, nhưng mái tóc của Ariel quấn quanh mắt cá chân hắn lại như một lời nhắc
nhở về tình cảnh khó xử hiện tại.
Tất cả mọi thứ, giống
như một nhà tù vô hình, trói buộc hành động của Cố Triết, trói chặt trái tim
hắn, khiến hắn không thể cử động. Cuối cùng hắn chỉ có thể cay đắng đưa ra câu
trả lời duy nhất mà mình chẳng thể làm gì khác hơn.
Ariel nhìn hắn, nở nụ
cười thỏa mãn. Đôi mắt tím u ám của nó sáng rực, siết chặt người trong lòng. Nụ
hôn của nó như rượu độc thiêu đốt tâm can, vừa dịu dàng say đắm, kéo Cố Triết
vào bóng tối hỗn độn vô tận chỉ thuộc về riêng nó.
Nhận xét
Đăng nhận xét