[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Chương 13

Chương[ 13: Chỉ[[ hạng[[ tài[ rửa[ chân[ cho[ Thái[ Tổ[[ thôi[

 

Ngày[ hôm[ sau, Trần[ Chấp[ ngồi[ trong[ thư[ phòng[ đợi[ Thôi[ Hoài[ Cảnh[ đến.

 

Thôi[ Hoài[ Cảnh[ quả[ nhiên[ đến[ sớm, vừa[ lúc[ bên[ Hoàng[ đế[ mới[ kết[ thúc[ buổi[ chầu[ sáng, ông[ ta[ đã[ mặc[ y[ phục[ thường[ ngày[ đến[ thăm[ bái.

 

Không[ khoác[ lên[ người[ quan[ phục, Thôi[ lão[ chỉ[ mặc[ áo[ vải, đứng[ trước[ bàn[ hành[ lễ[ cúi[ đầu[ với[ Trần[ Chấp, một[ cái[ cúi[ này[ cúi[ đến[ rất[ sâu.

 

“Nếu[ quả[ thực[ người[[ trung[ thần[ của[ Thái[ Tổ, lão[ già[ này[ một[ đời[ nguyện[ tuân[ mệnh[ lệnh, trước[ kia[ hẳn[[ sự[ bất[ kính, mong[ được[ người[ tha[ thứ.”

 

“Ngồi[ đi.” Trần[ Chấp[ chỉ[ tay[ về[ phía[ ghế.

 

Thôi[ Hoài[ Cảnh[ xương[ cốt[ già[ nua, chống[ tay[ lên[ ghế[ từ[ từ[ ngồi[ xuống, nhìn[ về[ phía[ Trần[ Chấp[ đang[ ngồi[ sau[ bàn. Hôm[ nay[ hắn[[ vẻ[ lạnh[ lùng[ nghiêm[ nghị, ngón[ tay[ chống[ lên[ thái[ dương, nghiêng[ người[ trên[ ghế.

 

Nếu[[ những[ ngày[ trước, khi[ Thôi[ Hoài[ Cảnh[ nhìn[ thấy[ vẻ[ nghiêm[ nghị[ này[ của[ hắn[ chắc[ hẳn[ sẽ[ tránh[ xa[ như[ sợ[ cọp. Nhưng[ hôm[ nay, ông[ ta[ lại[ cảm[ thấy[ nhẹ[ nhõm[ trong[ lòng, chỉ[ thấy[ hắn[[ uy[ nghi[ của[ thiên[ tử, đất[ nước[ hẳn[[ đã[[ hy[ vọng[ rồi.

 

“Trần[ Quân, lão[ già[ này[[ thể[ làm[ gì?”

 

“Hôm[ nay[[ muốn[ kể[ chuyện[ xưa[ cho[ ta[ nghe[ nữa[ không?” Trần[ Chấp[ hỏi.

 

“Biết[[ xin[ nói[ nấy.” Thôi[ Hoài[ Cảnh[ đáp.

 

“Kể[ cho[ ta[ nghe[ về[ toàn[ bộ[ gốc[ gác[ của[ nhà[ họ[ Khương[ đi.” Trần[ Chấp[ khép[ mắt[ lại.

 

Nghe[ đến[ nhà[ họ[ Khương, sắc[ mặt[ Thôi[ Hoài[ Cảnh[ lập[ tức[ xấu[ đi, căm[ phẫn[ đáp: “Nhà[  họ[ Khương[ này, đối[ với[ Đại[ Trần[ chẳng[[ công[ lao[ khai[ quốc, cũng[ chẳng[[ công[ lao[ dựng[ quốc. Xét[ đến[ tổ[ tiên, thì[ chỉ[[ hạng[[ tài[ rửa[ chân[ cho[ Thái[ Tổ[ trong[ những[ năm[ Thiên[ Nguyên[* mà[ thôi!”

Quỷ: Người[ xưa[ thường[ đặt[ tên[ cho[ một[ giai[ đoạn[ trị[[ của[ một[ vị[ vua, đó[ gọi[[ “niên[ hiệu”, ví[ dụ[ như[ với[ nước[ ta[ thời[[ Thái[ Tổ[ trị[[ gọi[[ những[ năm[ “Thuận[ Thiên”, thời[[ Hiến[ Tông[ trị[[  gọi[[ những[ năm[ “Hồng[ Đức”. “Thiên[ Nguyên” ở[ đây[[ niên[ hiệu[ chỉ[ những[ năm[[ Trần[ Chấp[ trị[ vì.

 

Trần[ Chấp[ nghe[ vậy, dùng[ đầu[ ngón[ tay[ xoa[ xoa[ thái[ dương.

 

“Nhưng[[[ tài[ này[[ vào[ vẻ[ đẹp[ trời[ cho[ của[ mình, sau[ tiệc[ Trung[ Thu[ thừa[ dịp[ lúc[ Thái[ Tổ[ say[ rượu[ đã[ định[ trèo[ lên[ long[ sàng. Thái[ Tổ[ lúc[ về[ già[[ lòng[ từ[ bi[ mới[ tha[ cho[[ một[ mạng, sau[ đó[ đuổi[[ ra[ khỏi[ cung, chỉ[ phân[ phó[ cho[ làm[ kẻ[ hầu[ thấp[ kém...”

 

Ngón[ tay[ Trần[ Chấp[ dừng[ lại.

 

“Ngưng.”

 

Thôi[ Hoài[ Cảnh[ lập[ tức[ im[ bặt. Trần[ Chấp[ mở[ mắt[ ngó[ đăm[ đăm[ mặt[ bàn. Hắn[[ chút[ ấn[ tượng[ đối[ với[[[ tài[[ ông[ ta[ vừa[ nhắc[ đến. Quả[ thật[ đó[[ một[ trong[ những[ lần[ hiếm[ hoi[ hắn[ tỏ[ lòng[ từ[ bi. Đêm[ đó[ Trung[ Thu[ tuổi[ hắn[ đã[ ngả[ xế[ chiều, khi[ thấy[[ ta[ vẫn[ đương[ thiếu[ niên[ xuân[ thịnh, trong[ phút[ giây[ động[ lòng, không[ nỡ[ xuống[ tay, hắn[ đã[ phất[ tay[ để[[ ta[ đi.

 

Chỉ[ một[ cái[ phất[ tay[ đó, đã[ quăng[ đi[ mất[ một[ nửa[ giang[ sơn[ của[ hắn.

 

Trần[ Chấp[ nhắm[ mắt[ lại, đột[ nhiên[ cau[ mày, trong[ lòng[ dâng[ lên[ một[ nỗi[ tiếc[ hận, không[ thể[ kìm[ nén, đau[ đớn[ đến[ tột[ cùng.

 

Trần[ Chấp[ à[ Trần[ Chấp! Cả[ đời[ tính[ toán, cuối[ cùng[ lại[ chỉ[[ tha[ cho[ nữ[ nhi[ nhà[ khác[ một[ lần[[ hủy[ hoại[ con[ cháu[ nhà[ mình[ ư.

 

“Trần[ Quân[ than[ thở[[ điều[ chi?” Thôi[ Hoài[ Cảnh[ không[ hiểu[ sao[ người[ trước[ mặt[ lại[ tỏ[ ra[ bi[ thương[ như[ vậy[ bèn[ cất[ tiếng[ hỏi.

 

“...Ta[ hận[ tai[ họa[ ấy[ thế[[ lại[ bắt[ nguồn[ từ[ Thái[ Tổ. Hắn[ ta[ tuổi[ già[ thiếu[ đi[ mưu[ trí, một[ phút[ yếu[ lòng[[ dẫn[ đến[[ sự[ bại[ nước.”

 

“Trần[ Quân[ nói[ vậy[[ phần[ quá[ nghiêm[ khắc,” Thôi[ Hoài[ Cảnh[ nghe[ vậy[ không[ hài[ lòng, “Thái[ Tổ[ một[ đời[ sáng[ suốt, chưa[ từng[ đi[ nửa[ bước[ sai[ lầm. Chuyện[ của[[ hầu[ gái[ nhà[ họ[ Khương[ thì[ sao[ lại[[ thể[ trách[ Thái[ Tổ[ được? Nếu[ như[ con[ cháu[ kế[ vị[ Thái[ Tổ[ cũng[ giống[ như[ Thái[ Tổ[ đuổi[ đám[ yêu[ nữ[ nhà[ họ[ Khương[ ra[ ngoài, thì[ làm[ sao[[ chuyện[ nhà[ họ[ Khương[ lại[ lộng[ hành[ đến[ thế?”

 

Tay[ Trần[ Chấp[ một[ bên[ phủ[ lên[ mắt, một[ bên[ chống[ trên[ bàn, chỉ[ lặng[ lẽ[ lắc[ đầu[ không[ nói[ gì, để[ Thôi[ Hoài[ Cảnh[ tiếp[ tục.

 

Thôi[ Hoài[ Cảnh[ quả[ nhiên[ tiếp[ tục[ kể[ về[ việc[ nhà[ họ[ Khương[ vẫn[ không[ yên[ phận[ như[ thế[ nào, âm[ mưu[ quyến[[ Trần[ Nhị[ Thế[ của[ chúng[  ra[ sao.

 

Bầy[ con[ của[ Trần[ Chấp, trời[ sinh[[ tội[ nợ[ chứ[ chẳng[ phải[ phúc[ phần. Hắn[ tự[ biết[ trong[ đám[ con[ cái, chỉ[[ đứa[ con[ trưởng[[ giống[ hắn[ được[ ba[ phần, tiếc[ thay[ lại[ hỏng[[ cái[ tính[ khí[ nóng[ nảy, hữu[ dũng[[ mưu. Từ[ khi[ tự[ tay[ chém[ đầu[ con[ trưởng[[ nơi[ quân[ doanh, những[ đứa[ con[ thứ[ về[ sau[ của[ hắn[ càng[ khó[[ kế[ nghiệp.

 

Hắn[ biết[[ đứa[ con[ thứ[ của[ mình[ chỉ[[ thể[ trông[ coi[[ không[[ khả[ năng[ mở[ mang[ bờ[ cõi, nên[ sau[ khi[ lập[[ làm[ Thái[ tử, hắn[ đã[ trăm[ phương[ ngàn[ kế[ lo[ liệu, nào[ ngờ[ vẫn[ sai[ một[ nước[ cờ.

 

Thôi[ thì[ sau[ khi[ hắn[ khuất[ núi, đám[ con[ cháu[ đã[ bị[ nhà[ họ[ Khương[ trèo[ lên[ đầu, đến[ đời[ cháu[ chắt, Trần[ Chấp[ chẳng[ cần[ phải[ nghe[ cũng[ biết.

 

Nếu[ nói[ Trần[ Chấp[ dạy[ con[[ phương, thì[ cái[ đứa[ con[[ phương[ ấy[ khi[ dạy[ con[ mình, lại[ càng[ biến[[ phương[ thành[[ độ. Đứa[ con[ trưởng[ do[ chính[[ nuôi[ dạy, cũng[ chính[[ cháu[ đích[ tôn[ của[ Trần[ Chấp, bị[ dạy[ thành[ một[ kẻ[ hèn[ nhát[ nhu[ nhược, chỉ[ như[ bùn[ nhão[ chẳng[ dính[ nổi[ lên[ tường.

 

Đến[ khi[ Trần[ Chấp[ băng[ hà, đứa[ cháu[ đích[ tôn[ này[ đã[ hai[ mươi[ mốt[ tuổi. Hai[ mươi[ mốt[ năm[ hắn[ chưa[ bao[ giờ[ được[ ban[ một[ ánh[ mắt[ thiện[ cảm[ từ[ ông[ nội, thậm[ chí[ chưa[ một[ lần[ bước[ vào[ từ[ đường[ bởi[ Trần[ Chấp[ không[ cho[ phép.

 

Thật[ sự[[ chẳng[[ chút[ khí[ phách[ anh[ hùng[ nào, làm[ nhục[ thanh[ danh[ nhà[ họ[ Trần!

 

"Đến[ đời[ Trần[ Tam[ Thế, hoàng[ tổ[ đã[ tôn[ Khương[ thị[ làm[ Thái[ hậu, cưới[ nữ[ nhi[ nhà[ họ[ Khương, từng[ bước[ đưa[ lên[ ngôi[ vị[ Quý[ phi. Khương[ quý[ phi[ hạ[ sinh[ long[ tử, ngài[ ấy[ liền[ phong[ cha[[ ta[ làm[ An[ Quốc[ Công. Từ[ đó[ nhà[ họ[ Khương[ một[ mình[ độc[ tôn[ trong[ đám[ ngoại[ thích."

 

Đau[ đầu, đau[ đầu[ quá! Trần[ Chấp[ day[ day[ trán.

 

"Nhà[ Trần[ xưa[ nay[ lập[ con[ trưởng[ làm[ Thái[ tử, Khương[ thị[ không[ phải[ mẹ[ ruột[ của[ tân[ hoàng, nên[ để[ củng[ cố[ quyền[ lực[ đã[ một[ lòng[ muốn[ tân[ hoàng[ kết[ hôn[ với[ con[ cháu[ nhà[ họ[ Khương. Mẹ[ ruột[ của[ tân[ hoàng[ bị[ nhà[ họ[ Khương[ hãm[ hại[ nên[ ngài[ ấy[ chán[ ghét[ dòng[ họ[ này, hậu[ cung[ không[ chứa[ chấp[ bất[ kỳ[ ai[ mang[ họ[ Khương. Than[ ôi, tân[ hoàng[ phúc[ mỏng[ mệnh[ bạc, tuổi[ vừa[ ba[ mươi, nhiễm[ phải[ phong[ hàn, bệnh[ nặng[ liệt[ giường, khó[ lòng[ chấp[ chính. Phái[ họ[ Khương[ nhiếp[ chính[ tám[ năm[ ròng, mới[ đưa[ ấu[ đế[ lên[ ngôi, chính[[ thánh[ thượng[ đương[ triều[ bây[ giờ[ đó."

 

Trần[ Chấp[ dựa[ lưng[ vào[ ghế, tay[ đặt[ trên[ bàn, ngón[ trỏ[ đeo[ chiếc[ nhẫn[ ngọc[[ màu[ đỏ[ rực[ như[ máu[[ Trần[ Liễm[ Vụ[ đã[ cất[ công[ tìm[ kiếm[ trong[ quốc[ khố. Lúc[ này, ngón[ tay[ hắn[ chậm[ rãi[[ lên[ mặt[ bàn, từng[ tiếng, từng[ tiếng[ một, khiến[ thời[ gian[ trong[ thư[ phòng[ như[ kéo[ dài[ ra[[ tận. "Phò[ ba[ đời[ vua, tám[ năm[ nhiếp[ chính, tiền[ tài, quyền[ binh[ đều[ nắm[ trong[ tay, quan[ lại[ trong[ triều, e[[ cũng[ thu[ phục[ được[ phân[ nửa[ rồi[ chứ[ nhỉ?"

 

Trần[ Chấp[ nói[ xong[ bèn[ ngẩng[ đầu[ nhìn[ về[ phía[ Thôi[ Hoài[ Cảnh. Thôi[ Hoài[ Cảnh[ gật[ đầu, đáp[ rằng[ những[[ hắn[ vừa[ nói[ không[ sai[ một[ ly.

 

"Giang[ sơn[ như[ đã[ nằm[ gọn[ trong[ túi, chỉ[ một[ cái[ chớp[ mắt[[[ thể[ đổi[ thành[ họ[ Khương[ rồi, Thôi[ khanh, ngươi[ nói[ xem, vì[ sao[ nhà[ họ[ Khương[ lại[ không[ phản?" Trần[ Chấp[ hỏi[ Thôi[ Hoài[ Cảnh.

 

Nghe[ câu[ hỏi[ này, Thôi[ Hoài[ Cảnh[ vuốt[ râu, trầm[ giọng: "Thái[ Tổ[ truyền[ đến[ nay[ đã[ năm[ đời, quốc[ nghiệp[ nhà[ Trần[ chưa[ tròn[ trăm[ năm. Những[ nơi[[ Thái[ Tổ[ khai[ quốc[ cai[ trị[ hãy[ còn[ thanh[ bình, luật[ pháp[ hãy[ còn[ nghiêm[ minh, ân[ đức[ hãy[ còn[ lan[ rộng[ tám[ phương, lòng[ con[ dân[ vẫn[ biết[ quy[ phục[ hoàng[ đế[ nhà[ Trần."

 

"Nay[ ngoại[ thích[ mưu[ đồ[ soán[ ngôi, trái[ với[ đạo[ trời, trái[ đạo[ trời[ thì[ ắt mất[ lòng[ dân, lòng[ dân[ oán[ hận, không[ chịu[ khuất[ phục, quốc[ nghiệp[ sẽ[ không[ bền. Đó[[ điều[ thứ[ nhất."

 

"Thứ[ hai, năm[ xưa[ khi[ Thái[ Tổ[ đuổi[ giặc[ bắc[ phạt, binh[ pháp[ quỷ[ quyệt[ như[ rắn, khí[ thế[ nuốt[ trời[ như[ hổ, uy[ danh[ còn[ vang[ dội[ đến[ tận[ ngày[ nay. Mà[ truyền[ thuyết[ về[ Quân[ Trần[ Khoách[ do[ chính[ Thái[ Tổ[ chiêu[ mộ[ vẫn[ còn[ mãi[ lưu[ truyền, không[ một[ ai[ biết[ được[ gốc[ gác[[ quy[[ của[ đội[ quân[ này. Nếu[ Nhà[ họ[ Khương[ khởi[ binh[ tạo[ phản, e[ rằng[ lòng[ quân[ sẽ[ sợ[ hãi, khó[ bề[ yên[ ổn."

 

"Thứ[ ba, hiện[ nay, nước[ La[[ biên[ giới[ ngày[ càng[ hung[ hăng. Binh[ lực[ cả[ nước[ ta[ đều[ trường[ kỳ[ đóng[ quân[ dọc[ biên[ giới. Nếu[ nội[ loạn[ xảy[ ra, binh[ lính[ từ[ biên[ giới[ được[ điều[ về[ trong[ nước, khó[[ đảm[ bảo[ nước[ La[ không[ nhân[[ hội[ này[ xâm[ phạm[ biên[ giới, tiến[ xuống[ cướp[ thành. Vùng[ đất[ ngoài[ núi[ Tần[ Lĩnh[ mất[ đi[ biên[ phòng, giang[ sơn[ phía[ bắc[ e[ rằng[ sẽ[ rơi[ vào[ miệng[ cọp."

 

"Thứ[ tư, quan[ lại[ trong[ triều[ tuy[ phân[ nửa[ theo[ nhà[ họ[ Khương, nhưng[ vẫn[ còn[ phân[ nửa[[ dòng[ dõi[ lập[ quốc[ trung[ thành[ với[ hoàng[ đế[ nhà[ Trần. Hai[ phe[ Khương[ - Trần[ chia[[ kết[ phái, nhưng[ đạo[ nghĩa[ thuộc[ về[ nhà[ Trần[ chứ[ không[ phải[ nhà[ họ[ Khương. Phe[ họ[ Khương[ không[ dám[ công[ khai[ chống[ đối, dòng[ máu[ hoàng[ tộc[ vẫn[ còn[ đó, chúng[ vẫn[ còn[ phải[ kiêng[ dè."

 

"Thứ[ năm, phàm[[ một[ nước[[ chủ[[ sinh[ ra[ kẻ[ dám[ mưu[ phản, nhất[ định[ sẽ[ bị[ sử[ sách[ ngàn[ đời[ chỉ[ trích, phúc[ đức[ tổ[ tiên[ hao[ mòn, tai[ họa[ sau[ này[ sẽ[ liên[ tục[ kéo[ đến. Dù[[ cướp[ được[ ngôi[ báu[ nhưng[ không[ danh[ chính[ ngôn[ thuận[ thì[ nào[ còn[ uy[ danh[[ chứ."

 

"Có[ năm[ điều[ này, nhà[ họ[ Khương[ chắc[ chắn[ không[ dám[ tùy[ tiện[ tạo[ phản. Nhiếp[ chính[ qua[ nhiều[ thế[ hệ, từ[ từ[ thu[ phục[ lòng[ dân[ - đó[ mới[ chính[[ âm[ mưu[ của[ chúng, đợi[ đến[ một[ ngày[ nhà[ Trần[ hoàn[ toàn[ mất[ đi[ đạo[ nghĩa[ làm[ vua, rồi[ trong[ thời[ loạn[ lạc[ thay[ đổi[[ đồ, đó[ mới[[ thượng[ sách, danh[ chính[ ngôn[ thuận."

 

Nghe[ xong, Trần[ Chấp[ cười[ nhạt, rót[ một[ chén[ trà[ cho[ Thôi[ Hoài[ Cảnh, đẩy[ đến[ trước[ mặt[ ông[ ta.

 

"Khuông[ Trần[ Thôi[ Gia, quả[ xứng[ danh[[ dòng[ dõi[ bề[ tôi[ trung[ nghĩa.”


Chương 12 - Mục lục - Chương 14


Quỷ: Cuối năm hết deadline rồi xả chương cho cả nhà đây

Nhận xét

  1. Tức là bà Khương rửa chân kia tính leo lên giường của Trần Chấp nhưng bị đuổi ra, nên mới chuyển sang con của TC là Nhị Thế, xong tới đời Tam Thế thì bả được phong làm thái hậu, lại nạp con cháu họ Khương vào làm Quý phi cho Tam Thế aka ông nội của TLV và người này hại chết bà của TLV. Khi cha TLV lên ngôi thì không ưa nhà họ Khương nhưng sức yếu nên hẹo sớm phải để nhà đó làm nhiếp chính đến bây giờ he

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nguyên Một Đàn Quỷlúc 11:13 19 tháng 1, 2025

      Đúng ùi, người có tội nặng nhất là Trần Tam Thế đó bồ. Ổng làm nhiều chuyện ba chấm lắm :)))

      Xóa

Đăng nhận xét

Want some tea? 😈😈😈

Follow Quỷ để cập nhật ở đây nha :3