[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Chương 16
Chương 16: "Ngươi làm ta mềm lòng, rồi lại đi tìm lão già đó sao?"
Khi Trần Liễm Vụ thức dậy thì
Trần Chấp vẫn nằm bên cạnh y.
Trên người Trần Liễm Vụ quấn
vài lớp băng gạc, nhưng y không thèm liếc mắt để tâm, tự mình đứng dậy, xỏ giày
bước xuống giường, rồi tiến đến bàn nhẹ nhàng rót một chén trà, nhấp một ngụm
trà thanh khiết.
Trần Chấp ngồi dậy, tựa vào
giường nhìn y.
Uống xong chén trà, Trần Liễm
Vụ quay lại, kéo tay phải Trần Chấp từ dưới chăn ra, chăm chú quan sát cổ tay hắn.
Trên cổ tay ấy có vết bầm tím
sưng vù lên, hẳn là do bị Trần Liễm Vụ bóp chặt lấy trong cơn điên cuồng.
Hạ tay xuống, Trần Liễm Vụ lại
kéo mở cổ áo Trần Chấp, nhìn vào vết thương trên cổ hắn. Vết thương ấy thậm chí
còn nghiêm trọng hơn vết thương trên cổ tay.
“Người có nhớ gì không?” Trần
Chấp nhìn Trần Liễm Vụ mà hỏi. Nếu y có thể nhận ra những vết thương của mình,
vậy thì hẳn là y đã nhớ lại những gì đã xảy ra khi cơn điên trỗi dậy.
“Lần sau nếu chuyện như vậy
còn xảy ra thì ngươi đừng đến gần trẫm.” Trần Liễm Vụ chỉ nhẹ nhàng nói với Trần
Chấp như vậy, rồi lấy ra một hộp thuốc mỡ từ ngăn tủ bên giường, sức lên đầu
ngón tay ròi thoa lên cổ Trần Chấp.
“Tại sao lại thế?” Trần Chấp
cũng nhẹ giọng hỏi, nhìn vào mắt Trần Liễm Vụ.
“Ta không muốn nói.” Trần Liễm
Vụ nhướng mày, nắm lấy cổ tay hắn, thoa một lớp thuốc mỡ dày lên.
Trần Chấp cúi mắt, nhìn ngón
tay của Trần Liễm Vụ đang run rẩy ở trên cổ tay mình.
Giống như hôm ấy khi hoàng hôn
buông xuống, lúc cả hai trở về từ Phổ Tai Cung y cũng vậy, ngón tay run rẩy, sắc
mặt mệt mỏi.
Trần Chấp không hỏi thêm gì nữa,
chỉ vỗ nhẹ vào giường, “Vậy lên đây ngủ thêm một chút.”
Trần Liễm Vụ quay người, nằm
nghiêng bên cạnh Trần Chấp, thân thể gần kề, bàn tay nhẹ nâng lên, không biết
phải để đâu.
Trần Chấp kéo tay y lại, nắm lấy.
Tay y, từ ngón tay đến cổ tay, đều đang run rẩy nhè nhẹ.
Trần Chấp nắm chặt tay y, tay
còn lại ôm lấy Trần Liễm Vụ, vỗ chầm chậm vào lưng y, “Ngủ đi.”
Trần Liễm Vụ nhắm mắt, gối đầu
lên vai Trần Chấp, vẻ mặt như kiệt sức. Y cất tiếng, “Ngươi làm ta mềm lòng, rồi
lại đi tìm lão già đó sao?”
Tay hắn vỗ nhẹ trên lưng y từng
cái, Trần Chấp thì thầm trong hơi thở, “Ngủ đi, thần vẫn luôn ở đây.”
Trần Liễm Vụ nghe, qua một
lúc, y ngẩng đầu, mắt vẫn nhắm, tiến lại gần hôn lên môi Trần Chấp.
Trần Chấp nghiêng đầu, dâng
môi mình cho y.
Trần Liễm Vụ thè lưỡi, khẽ
vươn vào miệng Trần Chấp, quấn lấy lưỡi hắn, đôi môi khép lại, ngậm chặt.
Trần Liễm Vụ không nhúc nhích,
chỉ muốn giữ nguyên như vậy, ngậm lưỡi Trần Chấp mà ngủ.
Trần Chấp nhịn một lúc, nhưng
gốc lưỡi căng ra khó chịu, nước miếng không thể kiềm chế, hắn dùng sức rút lưỡi
lại.
Như thể bị làm phiền khi sắp sửa
chìm vào giấc ngủ, Trần Liễm Vụ khép mắt lại, nhíu mày, đưa tay xuống dưới người
Trần Chấp kiếm tìm gì đó.
“Không ở trên thì ở dưới, để ta cắm vào rồi ngủ...” Trần Liễm Vụ rủ rỉ trong trạng thái mơ màng.wickdthelord.blogspot.com
Trần Chấp hít một hơi thật
sâu, nắm lấy bàn tay đang mò mẫm phía dưới, ngăn lại, “... Môi được không?”
“Cái gì?” Trần Liễm Vụ lẩm bẩm
hỏi.
“Cho người ngậm môi... có được
không?” Trần Chấp thì thầm.
Vậy là Trần Liễm Vụ nhắm mắt,
hé miệng.
Trần Chấp thở dài, áp mặt vào,
hôn lên môi Trần Liễm Vụ.
Trần Liễm Vụ ngậm lấy môi dưới
của Trần Chấp, nhẹ nhàng mút vào, một lúc sau, hơi thở cũng từ từ đều đặn trở lại.
Trần Chấp nhìn vào gương mặt kề
bên, tay nhẹ nhàng vỗ trên lưng y.
Chợt, mắt hắn liếc thấy chút động
tĩnh, Trần Chấp ngẩng đầu lên nhìn.
Bên ngoài cửa điện, Thôi Hoài
Cảnh đang đứng nhón chân, nhoài đầu vào trong, giơ tay vẫy vẫy về phía hắn.
Trần Chấp vẫy tay ra hiệu cho ông
ta lui đi.
Đột ngột, một tiếng vải xột xoạt
vang lên, Trần Liễm Vụ khép mắt, đưa tay kéo tấm màn giường, cả một tấm màn lụa
nhẹ bay xuống phủ kín long sàng.
Chương 15 - Mục lục - Chương 17
Quỷ: Từ nay mình sẽ cập nhật chương mới và thông báo (và sìn bia đia linh tinh) trên page Nguyên Một Đàn Quỷ nha cả nhà.
Nhận xét
Đăng nhận xét