[EDIT] LƯƠNG PHỐI - Phần 3

 LƯƠNG PHỐI - Phần 3

#13.

Thích Tầm ngồi trên giường trị liệu, co một chân, khuỷu tay đặt lên đầu gối, ánh mắt dõi theo Ôn Xán đang ghi ghi chép chép vào sổ đăng ký, lại nhìn cậu đi rửa tay chuẩn bị, tóm lại là không ừ hử một tiếng nào. Báo đen cũng vậy, đôi mắt thú màu vàng nhạt nhìn chằm chằm vào Ôn Xán không hề chớp. 

"Sao bây giờ cậu mới đến?" Thích Tầm hỏi. 

Ôn Xán lau khô tay: "Vừa mới trị liệu xong cho một Lính Gác." 

Được thôi, người ta bận việc chính sự cơ mà.

Thích Tầm nằm xuống, vu vơ bảo: "Lần sau cố gắng đừng đến muộn nữa." 

Ôn Xán cũng ngồi xuống: "Ừ." 

Thích Tầm cảm thấy cậu giống như một hình nhân nặn từ bột nhão không có cảm xúc, rõ ràng hôm nay chính hắn cũng đến muộn cơ.

Hắn lại hỏi: "Tinh thần thể của cậu đâu?" 

Ôn Xán thả tinh thần thể của mình ra, Thích Tầm còn chưa kịp chạm vào, một bóng đen đã vọt ra từ bên cạnh, ngậm lấy con chồn tuyết vừa mới đứng vững trên giường trị liệu.

Báo đen đặt chồn tuyết xuống đất, dùng một chân trước giữ chặt, nghiêng đầu nhìn nhìn, đoạn thè cái lưỡi đầy gai liếm một cái lên người chồn tuyết.

Cảm giác của tinh thần thể có thể truyền đến chủ nhân, hai tay Ôn Xán đột nhiên siết chặt, một cơn tê dại run rẩy chạy dọc theo xương cụt. Sắc mặt Thích Tầm tái mét, thông qua kết nối tinh thần ra lệnh cho báo đen không được liếm nữa, trầm giọng quát: "Cút lại đây cho tao." 

Lông của chồn tuyết bị liếm cho xù hết cả lên, nó bị Thích Tầm nhấc lên, ngơ ngác đứng hình mấy giây, mới ngớ ra phải tìm chỗ để lau khô bộ lông ướt sũng của mình. Thích Tầm dùng tay áo lau cho nó từng chút một, ngón tay chỉ chỏ vào báo đen mấy cái. "Đi úp mặt vào tường mau."

Báo đen bất mãn gầm gừ với hắn một tiếng, bóng lưng úp mặt vào tường hình như còn vô cùng ấm ức. Thích Tầm chỉ lo cho tinh thần thể mất mặt của mình, nhất thời không chú ý đến sự khác thường của Ôn Xán, hắn hơi mất tự nhiên hắng giọng, nói với Ôn Xán đang cúi gằm mặt: "Bắt đầu đi."

#14.

Phạm vi mở ra của biển tinh thần của Thích Tầm đã được nới rộng hơn so với lần trước. Ôn Xán cảm thấy lời Viện trưởng Cát nói "biển tinh thần của Thích Tầm có thể đang không ổn lắm" chính là nói giảm nói tránh. Còn chưa đến một tuần, nơi cậu đã trị liệu lần trước lại rối thành một nùi, càng vào trong tình hình càng tồi tệ thêm. Nếu nói vòng ngoài cùng chỉ là những nút thắt, thì bên trong chính là một mớ len bùi nhùi, chẳng thể tìm thấy đầu mối ở đâu. 

Khối lượng công việc hôm nay rất nhiều đây, Ôn Xán nhẫn nại tập trung tinh thần, bắt đầu tiến hành trị liệu cho Thích Tầm. Những sợi tơ tinh thần đã được trị liệu lại bừng lên sức sống, lấp lánh ánh vàng nhạt, thoải mái du tẩu trong biển tinh thần. Ôn Xán chỉnh lý tất cả những sợi tơ tinh thần trong tầm mắt. Cậu đứng trước hàng rào tinh thần của Thích Tầm, phát hiện bức tường trắng tinh này không ổn định như lần trước, giống như đang giãy giụa giữa việc tiến lên và lùi lại.

Ôn Xán không mù quáng mà chạm vào nó, cậu lùi lại từng bước cho đến khi bức tường không còn dao động nữa, ước tính số liệu một chút rồi thoát khỏi biển tinh thần của Thích Tầm.

Thích Tầm gần như mở mắt cùng lúc với Ôn Xán. Ôn Xán không biết hắn đã cởi hai cúc trên cùng của chiếc áo sơ mi quân phục từ lúc nào, trên trán, trên xương quai xanh và cơ ngực lộ ra từ cổ áo đều phủ một lớp mồ hôi mỏng. Hắn hít thở sâu vài lần, cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh trở lại, vừa mở miệng giọng nói đã khàn đi.

"Vất vả cho cậu rồi."

"Ừ." Ôn Xán rửa tay, bưng một chậu nước lại rồi lấy một chiếc khăn mặt mới: "Lau đi."

"Cảm ơn." Thích Tầm vắt khăn chà lau qua loa, lần trị liệu này hắn cố ý thả lỏng hàng rào tinh thần, nhưng phòng bị và tấn công sớm đã thành bản năng, hắn phải cố gắng kiềm chế lắm mới không làm tổn thương Ôn Xán. Giờ phút này bình tĩnh lại, hắn mới cảm nhận được sự nhẹ nhàng thoải mái mà biển tinh thần đã lâu không có.

Hắn lau mồ hôi, ném khăn mặt trở lại chậu, một giọt nước bắn lên chóp mũi chồn tuyết. Chồn vốn thích nghịch nước, móng vuốt nhỏ của chồn tuyết đặt trên thành chậu chuẩn bị nhảy vào thì bị Thích Tầm kịp thời nhấc lên.

Thích Tầm gãi gãi cằm nó bảo: "Không được đâu, lông sẽ bị ướt mất."

Ôn Xán đổ nước đi: "Thu hồi nó vào trong biển tinh thần là sạch lại thôi."

"Vậy thì càng không được." Thích Tầm hỏi, "Cậu thu nó về rồi thì tôi ôm cái gì?"

Ôn Xán nhíu mày, nói bằng giọng điệu nghiêm túc: "Trị liệu xong rồi."

Thích Tầm nằm trở lại giường, gối đầu lên một tay nói vô cùng hùng hồn: "Tôi cần phải nghỉ ngơi thêm một lát nữa."

"Ồ." Ôn Xán hình như đã tin thật, kéo ghế đến bên bàn, lấy ra một cuốn sổ tay từ trong túi. Báo đen đã úp mặt vào tường một lúc lâu đi tới nằm dưới chân Ôn Xán, ngẩng đầu lên vô cùng kiêu hãnh tao nhã, chiếc đuôi dài xù lông quấn quanh mắt cá chân Ôn Xán.

Cảm giác ấm áp lại ngứa ngáy truyền đến từ trên da. Ôn Xán động đậy một chút, ngược lại báo đen càng quấn chặt hơn, cậu liền mặc kệ nó, vặn nắp bút bắt đầu viết lên sổ tay.

[…Phạm vi đã được mở rộng, hàng rào tinh thần dao động không ổn định, tính cảnh giác nặng nề,  tự chủ lại rất mạnh…] 

Ôn Xán suy nghĩ rồi viết xong một đoạn ghi chép ngắn về tiến trình trị liệu cho bệnh nhân, nhìn thời gian rồi hỏi Thích Tầm: "Anh nghỉ xong chưa?"

Thích Tầm vô lại ôm chồn tuyết vào lòng: "Cậu có việc hử?"

"Ừ."

Thích Tầm truy hỏi: "Việc gì thế?"

Ôn Xán nhớ lại câu nói của thầy mình "hay là thử hẹn hò gặp mặt xem sao, không cần con phải quyết là chốt người ta luôn", tìm trong câu nói đó một từ thích hợp, rồi bảo: "Hẹn hò."

#15.

Thích Tầm tạm thời bị Thượng tướng Quách gọi về quân bộ xử lý chút việc, xong xuôi thì đã rất muộn rồi. Hắn bước xuống từ tầng hai, đi qua khúc quanh sắp đến cửa thì ngửi thấy trong không khí có mùi rượu thoang thoảng, giống như được lên men từ một loại quả chua nào đó.

Hắn lại đi thêm vài bước nữa,  rõ ràng hắn ngửi thấy mùi đó bay từ ngoài cửa vào, sau đó là tiếng va chạm của chai thủy tinh, tiếp theo là tiếng nói chuyện vang lên.

A: "Rượu ngon ác, mày kiếm ở đâu đấy?"

B: "Buổi tối lúc đi ngang qua nhà dân mũi tao thính nên ngửi thấy, đổi bằng điểm tín dụng đấy, sao, mãi là anh em chứ hả?"

"Mãi là anh em!" A nói, "Nhưng tao với mày vẫn đang gác, uống rượu có ổn không đấy?"

B không quan tâm, nói: "Có gì đâu, mấy giờ rồi còn có sĩ quan ở đây? Hơn nữa còn có người khác tuần tra mà, thiếu hai bọn mình thì làm sao, yên tâm, sẽ không bị phát hiện ra đâu."

Thích Tầm cười lạnh không phát ra tiếng động, trong thời gian làm nhiệm vụ mà uống rượu lơ là trách nhiệm, xem ra kỷ luật của Liên quân bây giờ vẫn còn quá lỏng lẻo. Hắn đang chuẩn bị đi ra phạt hai người kia chạy năm vòng, trừ điểm tín dụng tháng này, thì những lời tiếp theo nghe được khiến hắn đột ngột dừng bước.

A: "Lúc tối không phải mày đi hẹn hò với Dẫn Đường à? Chính là Dẫn Đường bị nhà họ Tống từ hôn đúng không? Thế nào? Dẫn Đường mà nhà họ Tống để mắt chắc là đẹp nhỉ?"

B: "Cũng bình thường thôi, đã bốn mắt còn không thích nói chuyện, chán chết đi được."

A: "Vậy mày có ưng cậu ta không?"

B: "Sao tao ưng cái kiểu đó được chứ? Đừng đùa nữa đi cha, nghe nói nhà họ Tống đã nhắm cậu ta từ mấy năm trước rồi, đột nhiên lại hủy hôn, tao thấy chắc chắn là Dẫn Đường kia có vấn đề. Với lại dù tao và cậu ta có độ tương thích cao đến đâu thì tao cũng chẳng ưa đồ dùng lại."

A: "Cũng đúng. Nhưng tao thật sự tò mò lắm nha, mày nói xem sao nhà họ Tống  lại hủy hôn với cậu ta vậy?"

B: "Tò mò thì mày cứ đi hỏi trực tiếp đi,  gần đây cậu ta đang tìm Lính Gác đó, mày đi đo độ tương thích với đằng đấy xem, nếu không thấp thì chẳng phải có cơ hội hỏi rồi à?"

A: "Thôi bỏ đi, tao cũng chả muốn đồ second-hand."

Hai người kia đang nói chuyện rôm rả thì bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị, tiếng nói của họ đột ngột im bặt, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.

"Thích, Thích, Thích thượng tá!"

Thích Tầm cuộn tròn tập tài liệu trong tay thành hình ống, không chút lưu tình mà đánh mạnh vào sau gáy hai người kia  mấy cú.

"Trong giờ làm việc mà dám uống rượu, thân là Lính Gác lại bàn tán sau lưng Dẫn Đường khác, trách nhiệm và phẩm chất của các cậu vứt đâu rồi hả? Tuần tra không cần hai người các cậu cũng chẳng sao cơ đấy? Tôi thấy Liên quân cũng không cần hai kẻ cặn bã như các cậu nữa đâu!"

Hai người bị đánh ôm đầu chạy trốn, rối rít nhận lỗi giải thích, Thích Tầm phóng ra uy áp tinh thần, lập tức khiến hai người kia không thể động đậy.

"Đừng có ở đó mà biện minh, cho rằng tôi điếc chắc?"

Động tĩnh bên này sớm đã kinh động đến đội tuần tra, mọi người tất tả chạy đến, nhìn thấy Thượng tá Thích đang nổi giận bèn quyết định tiếp tục đứng ngoài coi. Thượng tá Thích tuy xấu tính nhưng rất công tâm, sẽ không vô duyên vô cớ mà nổi giận.

"Trừ hai tháng điểm tín dụng, chạy hai mươi vòng quanh căn cứ quân bộ cho tôi! Ngày mai cút đến khu mỏ ô ở ngoại ô Tây Thành làm lao động công ích, chưa đủ hai tháng thì không được quay về!"

Căn cứ quân bộ rất lớn, chạy hai mươi vòng không biết sẽ phải mất bao lâu, bên mỏ ô ngày nào cũng yêu cầu khối lượng công việc rất cao, nhưng bù lại điểm tín dụng nhận được cũng nhiều… 

Cơ mà đây là bị phạt đi làm lao động công ích đó …. mọi người nhìn tôi tôi nhìn cậu, lập tức im bặt ưỡn thẳng lưng, trong lòng đều kinh hãi như nhau. Phạt nặng như vậy, hai người này phạm tội tày trời gì hả?

Thích Tầm quét mắt nhìn đám bọn họ, lại ngó từng người trong hai Lính Gác đang ỉu xìu kia.

"Còn tái phạm nữa thì tôi đích thân khai trừ quân tịch của các cậu."

#16.

Lần guiding thứ hai diễn ra vào tối thứ Ba tuần tiếp theo, sau bữa tối. Hôm nay Thích Tầm có việc nên đã nhắn tin trước cho Ôn Xán lùi thời gian lại.

Vừa bước vào phòng trị liệu, Thích Tầm đã nhìn thấy một người một chồn đứng trước cửa sổ nhìn gì đó, động tác nhất quán, ngay cả độ nghiêng đầu cũng giống nhau, hai đôi mắt khác nhau lại ánh lên sự tò mò giống nhau.

Không hiểu sao Thích Tầm cảm thấy Ôn Xán và tinh thần thể của cậu giống hệt nhau, đều hơi hơi ngây ngô.

"Đang nhìn gì vậy?" Thích Tầm thuận miệng hỏi, đi đến bên cạnh Ôn Xán, nhìn thấy dưới lầu có một đứa trẻ đang đứng trên một chiếc ván trượt tự chế đơn giản, trượt qua trượt lại trên con đường thẳng tắp.

Giai đoạn hiện tại, công cuộc tái thiết sau tai họa chỉ đáp ứng nhu cầu sinh hoạt cơ bản của người dân, đồ chơi đương nhiên không nằm trong phạm vi này. Chiếc ván trượt của đứa trẻ này là do người nhà tự chế, bánh xe rõ ràng được tháo ra từ một giường bệnh đã bỏ đi.

"Nhìn đứa nhóc đó đó." Ôn Xán nói, trước khi xoay người tiện tay khép hờ cửa sổ lại.

Thích Tầm bế bé chồn tuyết đang luyến tiếc bám vào khung cửa sổ xem náo nhiệt lên, vừa dỗ dành vừa lắc lư như dỗ trẻ con: "Ồ, có phải nhóc con vẫn chưa coi đủ không hả?"

Chồn tuyết ôm móng vuốt nhỏ, phát ra tiếng kêu vui vẻ.

Thích Tầm xoa xoa nó, nói với Ôn Xán: "Xin lỗi, gần đây khá bận, chỉ có buổi tối mới rảnh."

"Ừ, nằm xuống đi." Ôn Xán đáp lời, cuối cùng cũng chịu nói thêm vài chữ với Thích Tầm.

Ôn Xán biết Thích Tầm bận, Liên quân gần đây đang chỉnh đốn kỷ luật, nghe nói chuyện này là do Thích Tầm đề xuất trước, mặc dù nhiệm vụ bình thường của quân nhân đều khó khăn nguy hiểm, đãi ngộ tốt dành cho họ không có nghĩa là họ có thể muốn làm gì thì làm, điều lệ thời chiến hiện tại đã không còn phù hợp nữa.

"Buổi hẹn hò lần trước thế nào?"

Ôn Xán ngẩn người khi bị hỏi một cách bất ngờ, nếu Thích Tầm không nhắc thì cậu gần như đã quên mất.

"Chẳng ra làm sao cả." Cậu nói.

Ôn Xán tự biết mình vụng về bình bình, nhưng cậu không ngốc. Lính Gác mà chủ nhiệm Chương giới thiệu tuần trước nom thì nho nhã lễ độ, nhưng thực ra trong lời nói và ánh mắt hắn ngập tràn sự tò mò ác ý, vô cùng khó chịu. Chủ nhiệm Chương biết chuyện thì rất tức giận, muốn bắt Lính Gác kia xin lỗi Ôn Xán, tìm đến thì mới biết do phạm lỗi nên Lính Gác kia đã bị phạt đến mỏ ô ở ngoại ô Tây Thành lao động công ích.

Chủ nhiệm Chương nói đây là trời cao có mắt, báo ứng đến kịp. Ôn Xán nghĩ thầm đúng là đủ kịp thời.

#17. 

Lần này Ôn Xán mất nhiều thời gian để guiding cho Thích Tầm hơn so với lần trước. Nhìn chung mọi thứ đều đang theo chiều hướng tốt, nhưng tình huống của Thích Tầm đặc biệt, Ôn Xán cảm thấy nếu Thích Tầm có một bạn lữ cố định là Dẫn Đường để trị liệu và bồi dưỡng lâu dài cho hắn thì hiệu quả sẽ tốt hơn.

Guiding kết thúc, Thích Tầm không nhanh nhảu mở mắt như lần trước, ngược lại nằm bất động thở đều đều, giống như đã ngủ mất rồi.

“…Thượng tá Thích?”

Không có phản ứng.

“Thượng tá Thích Tầm?”

Vẫn không có phản ứng gì.

Con chồn tuyết bị Thích Tầm bế trước ngực dùng cánh tay ôm lấy cũng nhìn sang. Ôn Xán và đôi mắt tròn xoe của nó ngó nhau, trong mắt đều là vẻ mờ mịt không biết làm sao.

Ôn Xán lại nhìn báo đen đang nằm sấp, cứ cảm thấy tiếng ngáy của con mèo lớn này hình như lớn hơn vừa rồi thì phải.

Cậu quyết định viết ghi chép trị liệu trước, viết xong thì đã hơn chín giờ, nhưng Thích Tầm cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Ôn Xán sợ Thích Tầm đánh luôn một giấc đến sáng làm mình phải ở lại trông chừng nên quyết định đánh thức hắn. Tiếng gõ cửa đúng lúc đó vang lên, tiếng gõ rất nhẹ, Ôn Xán đứng dậy mở cửa, phát hiện bên ngoài là một Lính Gác mà cậu không quen biết.

Lính Gác chưa nói gì đã cười, lộ ra hàm răng trắng: "Cậu là Ôn Xán đúng không? Tôi là Lâm Vưu."

Ôn Xán xác định mình không quen anh ta, rồi do dự gật đầu: "Chào anh, anh tìm tôi có việc gì sao?"

"Không có gì không có gì… à, không đúng, cũng có việc, tôi đến đón cậu rồi đưa cậu về ký túc xá." Lâm Vưu gãi gãi đầu, "Thì là, thông tin Lính Gác của tôi đã khớp với cậu, tôi đã liên lạc với chủ nhiệm Chương, ông ấy nói cậu ở bệnh viện, tôi cũng không có việc gì liền qua đây, tiện đường đưa cậu về."

Anh ta lại hỏi: "Cậu xong việc chưa?"

Ôn Xán nghĩ đến Thích Tầm đang ngủ như chết bên trong, mơ hồ bảo: "Một lát nữa mới xong."

"Vậy tôi ở bên ngoài đợi cậu nhé!" Lâm Vưu vội nói, "Cậu không cần gấp, cứ từ từ."

"Ừ." Ôn Xán chuẩn bị quay vào đánh thức Thích Tầm, một con báo đen lặng lẽ bước ra từ phía sau cậu, đôi mắt của con thú không thiện cảm đánh giá Lâm Vưu.

Lâm Vưu cũng nhìn thấy nó, cảm thấy bối rối trong lòng.

Không đúng, không phải chủ nhiệm Chương đã nói tinh thần thể của Ôn Xán là một con chồn tuyết sao?

#18. 

Nhưng rất nhanh Lâm Vưu đã nhìn thấy con chồn tuyết kia đang được người ta ôm trong lòng. Lính Gác đang ôm nó có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, trong Liên quân chắc chắn không ai không nhận ra hắn.

Lâm Vưu mơ hồ nhớ ra, tinh thần thể của Thượng tá Thích chính là báo đen.

Anh ta hành động nhanh hơn não, lập tức giơ tay hành lễ.

"Thượng tá Thích!"

"Ừ." Giọng Thích Tầm lười biếng, ngón tay vuốt ve chồn tuyết, gãi ngứa cho nó, "Đến tìm Ôn Xán hả?"

"Vâng!" Lâm Vưu có chút ngại ngùng, "Thì là, vừa rồi tôi không biết là ngài ở đây."

"Không sao." Thích Tầm không mấy để tâm, nói, "À đúng rồi, cậu về trước đi, việc trị liệu của tôi còn chưa xong, có thể còn rất lâu nữa."

Lâm Vưu cười ngây ngô: "Thì ra Ôn Xán đang trị liệu cho ngài, không sao cả, tôi có thể đợi, tôi đã nói là phải đưa Ôn Xán về rồi."

"Phiền cậu làm gì chứ?" Thích Tầm vừa nói vừa đóng cửa lại, "Yên tâm đi, xong rồi tôi sẽ đưa cậu ấy về, đảm bảo đích thân đưa đến tận cửa ký túc xá."

Ôn Xán bị Thích Tầm kéo vào phòng, nhớ đến câu "việc trị liệu còn chưa xong" của hắn bèn hỏi: "Anh không khỏe ở đâu sao?"

Không khỏe? Phải nói là vô cùng thoải mái mới đúng, hiếm khi cơ thể Thích Tầm sinh ra một loại cảm giác mệt mỏi nhẹ nhàng như vậy, không phải loại mệt mỏi đến cực hạn ập đến như trước đây. Khi trị liệu kết thúc hắn thực ra đã tỉnh, cũng nghe thấy Ôn Xán gọi hắn, nhưng hắn thực sự không muốn mở mắt, không nỡ rời bỏ bầu không khí khoan khoái lúc đó nên giả vờ ngủ để trốn tránh một chút.

Không ngờ lại nghe được những lời kia của Lâm Vưu.

Thích Tầm trả lời không đúng trọng tâm: "Cậu lại đi hẹn hò sao? Với Lính Gác vừa rồi hả."

Ôn Xán nhìn vào máy liên lạc, trên đó quả nhiên có tin nhắn của chủ nhiệm Chương nói với cậu về chuyện của Lâm Vưu, được gửi đến lúc cậu đang trị liệu cho Thích Tầm.

Cậu gật đầu: "Ừ."

Thích Tầm cười một tiếng, có chút bất đắc dĩ xoa đầu Ôn Xán, cách xoa của hắn lúc này và cách hắn xoa chồn tuyết giống hệt nhau.

"Ngốc hay sao vậy Ôn Xán, chỉ là gặp mặt làm quen một chút thì tính là hẹn hò gì chứ?"

Chỉ khi Ôn Xán còn nhỏ mới bị người ta xoa đầu như vậy, cậu không quen cúi đầu xuống, sau khi nghe thấy lời của Thích Tầm thì ngẩng mặt lên, có chút không hiểu chớp chớp mắt.

Thích Tầm hơi cúi người xuống ngang tầm mắt với cậu, giọng điệu mang theo ý cười: "Nếu gặp mặt đã gọi là hẹn hò, vậy hai chúng ta tuần nào cũng hẹn gặp nhau, lần nào gặp thời gian ở chung cũng càng ngày càng dài, chẳng phải còn thân mật hơn cả hẹn hò hả? Ôn Xán, cậu nói cho tôi biết xem hai chúng ta như vậy nên gọi là gì đi?"

Hai người nhìn nhau không chớp mắt, Ôn Xán tà tà nhận ra hình như Thích Tầm vừa ghẹo mình, khuôn mặt dưới ánh mắt của Thích Tầm dần dần ửng đỏ.

Thích Tầm nào biết cậu bị ghẹo có tí đã không chịu được như vậy, giơ tay lên muốn chạm vào ráng hồng trên mặt cậu, đột nhiên đèn trong phòng trị liệu tắt ngóm, rồi lại nhanh chóng bật sáng trở lại.

Hai người đều không rảnh bận tâm đến sự mập mờ vừa rồi, đồng thời trở nên cảnh giác. Ánh sáng của đèn chỉ kéo dài vài giây, sau đó bắt đầu nhấp nháy lúc sáng lúc tối. Thích Tầm nheo mắt, hỏi: "Trước đây đã xảy ra tình huống này chưa?"

Ôn Xán cũng nín thở: "Chưa từng."

Thích Tầm nhìn thấy những vòng gợn sóng nhỏ lăn tăn trong ly nước trên bàn, khi hắn nhận thấy ly nước dần dần di chuyển về phía mép bàn thì sắc mặt đột nhiên nghiêm lại.

"Động đất rồi! Chạy mau!"

Phần 2 - Mục lục - Phần 4

Nhận xét

Want some tea? 😈😈😈

Follow Quỷ để cập nhật ở đây nha :3