[EDIT] LƯƠNG PHỐI - Phần 5
LƯƠNG PHỐI - Phần 5
#25.
Ôn Xán tỉnh dậy do nghe thấy tiếng động bên ngoài. Cậu theo thói quen giơ một tay dụi mắt, tay còn lại mò tìm kính, nhưng lúc đưa tay ra lại sờ phải khoảng không. Rất nhanh đã có một vật gì đó ấm áp chủ động chen vào lòng bàn tay cậu cọ cọ, sau đó mặt cậu truyền đến cảm giác ướt át ngứa ngáy, hết lần này đến lần khác.
Ôn Xán hoàn toàn tỉnh táo, vừa mở mắt ra đã đối diện với một khuôn mặt to tướng xù xì lại đen thui.
Báo đen đang liếm rất hăng say, lưỡi còn thè ra ngoài đã bị bắt quả tang. Nó ngượng ngùng giẫm giẫm hai chân trước, rồi nhanh chóng liếm một cái lên mặt Ôn Xán, nhưng nó sợ gai trên lưỡi làm cậu bị thương nên chỉ liếm bằng đầu lưỡi.
Ôn Xán chống tay ngồi dậy, chiếc áo khoác đắp trên người trượt xuống, là áo khoác của Thích Tầm. Cậu nhìn quanh căn lều chật hẹp này, nhớ lại rằng mình đã đến xử lý vết thương cho Thích Tầm, hai người cùng nhau ngắm mặt trời mọc, sau đó thì không còn ấn tượng gì nữa.
Xem ra Thích Tầm đã không đánh thức cậu, cứ để cậu nghỉ ngơi ở đây.
Màn lều bị vén lên, có ánh nắng chiếu vào. Ôn Xán không đeo kính nên rất không quen, mắt hơi nheo lại nhìn kỹ một lúc mới nhìn rõ bóng người cao lớn kia là Thích Tầm.
"Tỉnh rồi à." Thích Tầm đứng ở cửa, một tay vén màn lều, "Chưa tỉnh tôi cũng phải gọi cậu dậy thôi, tỉnh rồi thì vừa hay."
Thích Tầm đã thay quân phục tác chiến, càng làm nổi bật bờ vai rộng và đôi chân dài của hắn, những đường nét cơ bắp cuồn cuộn trên làn da màu lúa mạch của hắn nom càng thêm mạnh mẽ.
Ôn Xán gấp gọn áo khoác của hắn để sang một bên, hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Chưa đến mười giờ, không biết đợt biến dị tiếp theo sẽ đến khi nào, mọi người cũng đều chưa ăn cơm, ngủ bù một lát rồi sẽ gọi dậy." Thích Tầm nói, "Cậu cũng dậy ăn chút gì đi, hôm qua vất vả cả đêm rồi. Tôi đã tìm cho cậu một bộ quân phục tác chiến của Dẫn đường, cậu thay trước đi, tôi ở bên ngoài đợi cậu."
Thích Tầm nói xong bèn cúi người đặt quần áo xuống, nhìn thoáng qua báo đen đang nằm im bên cạnh Ôn Xán, tặc lưỡi một tiếng: "Ngươi cũng ra ngoài mau, tự biết mình to xác thế nào chứ? Cũng không biết mình chiếm bao nhiêu chỗ, cứ chui vào trong lều thôi."
Báo đen gầm gừ với hắn một tiếng, lúc đi ngang qua hắn còn cào một chân cát hất lên người hắn, sau đó co giò bỏ chạy.
Thích Tầm buông tay ra, màn lều buông xuống lắc lư, Ôn Xán phong thanh nghe thấy tiếng hắn rượt theo.
#26.
Ôn Xán thay quần áo rửa mặt xong. Thích Tầm đã nhận phần ăn của hai người về, hắn bảo Ôn Xán lấy một tấm vải nhựa từ trong lều trải ra trên mặt đất bên ngoài rồi đặt đồ xuống: "Tạm bợ chút, ngồi đi."
Đồ ăn có ngô, đậu nành, bánh khoai tây diêm mạch, còn có thịt của cá biến dị bị tiêu diệt tối qua. Do điều kiện thiếu thốn nên chỉ được luộc trong nước muối.
Mấy chục năm thời tiết khắc nghiệt đã giáng một đòn hủy diệt lên con người, hầu như tất cả các giống tốt đều bị hủy hoại. Bây giờ các đồn điền chủ yếu chỉ trồng các loại cây trồng có năng suất cao, chống đói, có dinh dưỡng, đồ mặn đều là thịt của loài biến dị. Mặc dù không có nhiều lựa chọn, nhưng đối với tất cả mọi người mà nói, cuộc sống bây giờ đã tốt hơn so với trước kia rất nhiều rồi, ít nhất cũng được ăn no mặc ấm, không cần phải sống trong cảnh sớm tối bất an mỗi ngày lo lắng sợ hãi mình bị biến dị.
"Cảm ơn." Ôn Xán nói xong, ngồi xuống một bên của tấm vải nhựa bắt đầu ăn ngô.
Ngủ được bốn năm tiếng nên thể lực hao tổn của Ôn Xán đã hồi phục, mặc dù có thể giây tiếp theo loài biến dị sẽ tấn công, nhưng lúc này được gió biển mơn man, nghe thấy tiếng chim hót lúc gần lúc xa, khiến người ta rất dễ dàng cảm thấy vui vẻ.
"Nghỉ xong thấy ok không?" Thích Tầm hỏi.
"Rất ổn.” Ôn Xán nói, đoạn cậu dừng lại một chút: "Xin lỗi, tôi đã chiếm lều của anh."
Thích Tầm xua tay: "Chiếm với không chiếm gì. Cái lều đó cũng không đến nỗi quá nhỏ, hai người ngủ chẳng qua sẽ chật một chút, lúc cậu ngủ cũng ngoan lắm."
Ôn Xán nghe vậy thì đột nhiên quay đầu nhìn Thích Tầm, hai mắt hoảng loạn mở to.
Thích Tầm nhìn thấy vẻ mặt kia của cậu thì phì cười: "Được rồi, tôi đùa cậu thôi, ăn cơm đi."
Thích Tầm mang vẻ mặt tự nhiên, nhưng sau khi nói xong thì không chêm thêm một lời giải thích nào. Lời hắn nói rốt cuộc là thật hay giả, Ôn Xán cũng không xác định được.
Ôn Xán cắn một miếng ngô, rất lạ lẫm chuyển chủ đề: "À thì, trong thành bây giờ thế nào rồi?"
"Đêm qua có một trận dư chấn, nhưng cấp độ không cao, thời gian cũng rất ngắn. Điện nước đã được khôi phục rồi, hôm nay phải quan sát thêm một ngày nữa, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai sẽ tổ chức dọn dẹp đổ nát để đưa người dân về nhà."
Ôn Xán gật đầu, không lâu sau lại hỏi tiếp: "Vậy chúng ta phải ở bờ biển bao lâu nữa?"
"Vẫn chưa biết được, phải đợi thông báo của quân bộ." Thích Tầm nói, "Sao vậy, không muốn ở bên này hả?"
"Không phải, tôi chỉ nghĩ nếu thời gian ở bên này dài quá thì việc trị liệu hàng tuần của anh có thể sẽ bị ảnh hưởng."
Ôn Xán vẫn có chút không quen, dáng vẻ khi cậu nói chuyện nghiêm túc trông vô cùng ngoan ngoãn. Thích Tầm nhìn thì cảm thấy rất thú vị: "Không sao, tôi có cách."
"Cách gì?"
Thích Tầm đặt bắp ngô của mình vào đĩa của cậu: "Chẳng phải mỗi ngày cậu guiding cho tôi một chút là được rồi sao? Dù sao hai chúng ta lúc nào cũng dính lấy nhau, cậu thấy thế nào?"
Hắn nói rất chi nghiêm túc, Ôn Xán lại mơ hồ có cảm giác mình sắp bị lừa, nhưng cậu cũng không nghĩ ra là gì nên vẫn đồng ý với hắn.
Thích Tầm hài lòng, tính toán hôm nay rảnh sẽ dời lều của Ôn Xán đến bên cạnh hắn luôn.
Ôn Xán không nhìn Thích Tầm nữa, vừa ăn ngô vừa ngắm mặt biển, cậu đột nhiên nheo mắt nhìn chằm chằm mấy giây: "Hình như có thứ gì vừa bay ra."
Cậu còn chưa nói xong, bóng đen vừa nhác thấy lại nhảy lên khỏi mặt biển.
Ôn Xán nhìn không rõ nhưng Thích Tầm nhìn rất rõ.
Đó là loài biến dị cá kiếm dài đến bốn năm mét, trên trán nó có một khối thịt lớn rủ xuống, da cá màu xám vàng như cóc, trên đó mấy con cá quỷ biển dài nửa mét bám vào.
Một con chim biển biến dị bay thấp bị nó cắn đứt làm đôi, càng đáng sợ hơn là, trên mặt biển xuất hiện không chỉ một con biến dị, ngay cả nước biển cũng bị chúng làm dấy lên từng đợt sóng cao, xô về phía bờ.
Mọi người đều chú ý đến dị tượng trên biển, Thích Tầm mở máy liên lạc, nhanh chóng ra lệnh: "Tất cả sẵn sàng chiến đấu! Lập tức lên thuyền nghênh chiến!"
#27.
Lần này xuất hiện toàn loài biến dị biển sâu. Nghe nói sinh vật biển sâu trước khi biến dị đã có hình dạng rất xấu xí, sau khi biến dị càng thêm đáng sợ, chen chúc dày đặc trên mặt biển, hàm răng sắc nhọn dày như nêm lóe lên ánh sáng lạnh. Cho dù là những người lính đã quen nhìn thấy loài biến dị cũng không khỏi cảm thấy tê cả da đầu.
Mấy tiếng đồng hồ chém giết cường độ cao khiến người ta mệt mỏi không muốn nói chuyện. Tất cả mọi người đều cầu nguyện hôm nay đừng có loài biến dị nào lên bờ nữa. Ôn Xán ngày thường ăn uống rất bình thường cũng phải lấy thêm một lần thức ăn mới no được.
Cơ mà lượng cơm của Ôn Xán so với Thích Tầm vẫn chẳng thấm vào đâu. Lượng cơm của Thích Tầm gấp hơn hai lần cậu, bởi vì thói quen trong quân đội nên ăn cũng vô cùng nhanh.
Thích Tầm nhét miếng thịt cá cuối cùng vào miệng: "Nói chứ, thứ này tuy rằng nhìn xấu hoắc nhưng vị của nó thật sự khá là ngon, không có mùi tanh như thịt loài biến dị khác."
Ôn Xán rất tán thành gật đầu.
"Hơi tiếc, loại cá này sống dưới tầng biển sâu, nếu không do trận động đất lần này ảnh hưởng đến đáy biển chúng sẽ không bị đánh động nổi lên mặt nước, vì cơn thèm ăn nhỏ nhoi này mà mạo hiểm thì quả thật không đáng." Thích Tầm đứng dậy phủi cát trên người, duỗi duỗi cánh tay: "Đi, rửa bát thôi."
Thích Tầm nhớ đến chuyện dời lều cho Ôn Xán, sau khi rửa bát xong liền bắt đầu làm luôn. Với danh nghĩa là suy nghĩ cho Ôn Xán, nhỡ Ôn Xán guiding cho hắn xong mà mệt thì có thể đi vài bước là về lều ngủ được luôn.
Ôn Xán đang nhìn một người một báo bận rộn vui vẻ thì máy liên lạc vang lên, là thầy của cậu - chủ nhiệm Chương.
Thích Tầm và báo đen nhìn nhau, nín thở nghe kỹ, nhưng câu trả lời của Ôn Xán cũng chỉ có mấy câu đó, ừ, cũng được, không sao, à, nghe không hiểu đầu đuôi ra sao.
Kết thúc cuộc liên lạc ngắn ngủi, Ôn Xán nghe thấy giọng Thích Tầm hờ hững hỏi: "Chủ nhiệm Chương gọi gì vậy?"
"Hỏi thăm tình hình của tôi ở bên này."
"Ồ." Thích Tầm tiếp tục thăm dò, "Chủ nhiệm Chương rất quan tâm cậu nhỉ, có lẽ ngày mai ông ấy sẽ đích thân đến thăm cậu đấy."
"Ông ấy muốn đến nhưng không đi được." Ôn Xán nói, "Ông ấy nói ngày mai sẽ để Lâm Vưu thay ông ấy đến."
Chiếc búa trong tay Thích Tầm suýt chút nữa rơi trúng chân.
Sao lại là Lâm Vưu chứ!
#28.
Thích Tầm hít sâu một hơi rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Xán, hỏi: "Ôn Xán nè, tôi hỏi cậu, tại sao cậu vội tìm Lính Gác vậy?"
Ôn Xán nghĩ ngợi, cảm thấy đây không tính là chuyện riêng tư bèn nói: "Bởi vì kỳ Kết Hợp Nhiệt của tôi muộn nhất năm tháng nữa sẽ đến."
Thích Tầm nhíu mày, tuy hắn luôn bài xích Dẫn Đường guiding cho mình, nhưng không phải là hắn không hiểu gì về Dẫn Đường. Kỳ kết hợp nhiệt của Dẫn Đường đều xuất hiện sau khi trưởng thành, trước Kết Hợp Nhiệt chính thức sẽ có một lần Kết Hợp Nhiệt giả. Đây là tín hiệu mà cơ thể đưa ra báo hiệu Dẫn Đường sắp bước vào giai đoạn trưởng thành. Không cần phải giấu diếm gì, hầu như tất cả Dẫn Đường trong giai đoạn này đều đã tìm được Lính Gác thích hợp, hai người sẽ chuẩn bị trước cho việc kết hợp.
Thích Tầm biết lý do Tống Miện từ hôn, nhưng chuyện trước đó Ôn Xán đã từng có Kết Hợp Nhiệt hắn không hề rõ, về lý do Ôn Xán rất muốn tìm một Lính Gác hắn cũng chưa ngẫm kỹ.
Hắn cảm thấy người nhà họ Tống đều chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, chuyện Ôn Xán có giả tính kết hợp nhiệt Tống Miện không thể nào không biết, muốn từ hôn cũng không biết từ hôn sớm một chút. Bây giờ bên đó phủi mông cùng người yêu thật sự của mình cao chạy xa bay, chỉ có Ôn Xán phải chịu khổ một mình.
Thích Tầm hỏi: "Cậu thích Tống Miện hả?"
"Cũng được."
"Vậy Lâm Vưu thì sao?"
"Cũng được."
Thích Tầm kiên trì hỏi: "Cũng được là có ý gì? Hai từ này quá chung chung."
Ôn Xán chưa từng nghĩ về những điều này, cậu im lặng một lát mới nói: "Chính là không ghét ấy."
"Không ghét, cũng không thích, đúng không?" Thích Tầm tiếp lời hỏi.
Ôn Xán nghĩ nghĩ, rồi do dự gật đầu: "Ừm."
Thích Tầm đã nắm chắc trong lòng: "Ban đầu nhà họ Tống tìm cậu là vì độ tương thích, bây giờ cậu vì kỳ kết hợp nhiệt muốn tìm Lính Gác cũng dựa vào độ tương thích. Ôn Xán, chuyện quan trọng như vậy tại sao lại dùng độ tương thích để quyết định chứ?"
Câu nói này Ôn Xán đã từng nghe thấy một lần từ miệng Tống Miện. Tống Miện nói, độ tương thích chỉ là con số, nó không đại diện cho tình yêu.
Ôn Xán không hiểu câu nói này, cũng giống như việc cậu không hiểu lời của Thích Tầm.
"Mọi người đều làm vậy."
"Cho nên cậu cũng cảm thấy độ tương thích rất quan trọng à?"
Ôn Xán hơi do dự, vẫn gật đầu.
Nếu độ tương thích không quan trọng, vậy tại sao nó không bị bãi bỏ? Hiện giờ việc lựa chọn kết đôi giữa Lính Gác và Dẫn Đường vẫn đang dựa vào nó mà?
Thích Tầm sờ sờ cằm: "Nếu đã như vậy, vậy tôi cảm thấy độ tương thích của hai chúng ta cũng sẽ không thấp đâu."
Ôn Xán ngẩn ra, không biết tại sao Thích Tầm đột nhiên lại lái sang chuyện này.
"Đợi tôi một lát."
Thích Tầm là con người của hành động, hắn lập tức đi đến chỗ đội y tế mượn máy kiểm tra độ tương thích về.
Máy chỉ nhỏ bằng bàn tay, Thích Tầm dán một trong các cảm biến lên cổ tay Ôn Xán, cái còn lại dán lên tay mình, bật công tắc, đoạn nói với Ôn Xán: "Được rồi, chúng ta giải phóng tinh thần lực cùng lúc đi."
Ôn Xán làm theo lời hắn nói, con số trên máy nhảy lên từng chút một, rồi dừng lại ở một con số nào đó. Thích Tầm nhìn con số trên màn hình, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi.
Ôn Xán hỏi: "Được chưa?"
Thích Tầm không tin: "Thả lỏng, làm lại lần nữa."
Hai người lại giải phóng tinh thần lực, con số giống hệt như lần trước, hoàn toàn không có xu hướng tăng lên thrrm nữa. Không thể nào, không đúng! Thích Tầm "bốp" một tiếng che màn hình, tắt công tắc.
Ôn Xán cố gắng nhìn chút gì đó từ giữa những ngón tay thon dài của Thích Tầm.nhưng không được, bèn hỏi: "Là bao nhiêu?"
Thích Tầm trả lời dứt khoát: "Cái máy này hỏng rồi."
#29.
Ôn Xán lặp lại lời của Thích Tầm: "Máy hỏng rồi?"
Thích Tầm gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Đúng, hỏng rồi."
Ôn Xán không nghi ngờ gì, không hỏi nữa.
Thích Tầm không để lộ dấu vết gì xóa lịch sử sử dụng, cất máy đi: "Ôn Xán, thật ra độ tương thích không quan trọng đến vậy."
Nhìn thấy ánh mắt không mấy tán thành của Ôn Xán, Thích Tầm lại nói: "Độ tương thích là một yếu tố tham khảo quan trọng cho việc kết hợp của Lính Gác và Dẫn Đường, nhưng nó không quyết định tất cả. Tôi nhớ không nhầm thì sau khi tân sinh viên của học viện Lính Gác Dẫn Đường nhập học, trong tiết học đầu tiên thầy giáo sẽ giới thiệu chi tiết thế nào là Lính Gác Dẫn Đường, và giải thích tại sao độ tương thích lại quan trọng, cậu còn nhớ không?"
"Ừm." Ôn Xán nói, "Lính Gác và Dẫn Đường trước khi kết hợp là giai đoạn đang trưởng thành. Sau khi kết hợp cấp bậc của cả hai bên sẽ tăng lên, Lính Gác Dẫn Đường có độ tương thích càng cao, cấp bậc cuối cùng sau khi kết hợp sẽ càng cao."
"Đúng vậy, Lính Gác Dẫn Đường chỉ mới xuất hiện mấy chục năm, thông qua quan sát và phân tích rất nhiều số liệu các nhà khoa học đã đưa ra một khoảng độ tương thích mà sau khi kết hợp sẽ có xác suất cực lớn khiến cấp bậc Lính Gác và Dẫn Đường tăng lên đáng kể. Tương ứng, nếu độ tương thích thấp hơn giá trị thấp nhất của khoảng đó, thì xác suất tăng cấp cũng trở nên cực kỳ thấp."
"Khoảng độ tương thích không phải cố định, nhưng chỉ cần trong phạm vi này thì xác suất sẽ cao hơn. Lính Gác và Dẫn Đường đều coi kết hợp là mục đích cuối cùng khi lựa chọn bạn đời. Khoảng độ tương thích chỉ cung cấp cho chúng ta một vài lựa chọn, nhưng kết hợp là chuyện cả đời, vậy thì phải cân nhắc nhiều hơn, ví dụ như tính cách có phù hợp hay không, có chung ngôn ngữ hay không, vân vân. Cho nên đại bộ phận mọi người đều chọn một giải pháp tối ưu trong một vài lựa chọn đó, nhưng mọi người dần dần bỏ qua sự thật là không lựa chọn trong phạm vi khoảng này cũng được, vốn dĩ nếu không thì vẫn có xác xuất tăng cấp."
Ôn Xán im lặng không nói, giọng nói từ tốn của Thích Tầm còn dịu dàng hơn cả gió đêm.
"Tôi từng gặp một cặp Lính Gác Dẫn Đường có độ tương thích không tính là cao, nhưng sau khi hai người kết hợp cấp bậc vẫn tăng lên đến cấp A. Họ nói với tôi, lựa chọn trong khoảng độ tương thích là một con đường tắt, họ không chọn như vậy bởi vì sự tin tưởng quan trọng hơn, chỉ cần đủ kiên định, tình yêu có thể thắng tất cả."
Thích Tầm nhìn Ôn Xán: "Hơn nữa bên cạnh cậu có ví dụ sống sờ sờ luôn đó, trước lòng ham muốn khống chế biến thái của lão già họ Tống kia mà Tống Miện có thể kiên trì với Dẫn Đường nhỏ của mình đến bây giờ, thật sự khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Ít nhất là bây giờ xem ra bọn họ đã thắng."
Ôn Xán nghe xong lời của Thích Tầm thì trong lòng mờ mịt hồi lâu, cậu nhìn vầng trăng mờ ảo: "Tôi không có nhiều thời gian để kén chọn nữa, tôi chỉ có thể chọn một người tốt nhất trong số ít những người 'cũng được' mà thôi."
"Không, cậu có." Giọng điệu của Thích Tầm vô cùng kiên định, "Hơn nữa cậu nên lựa chọn người mà cậu thích."
Ôn Xán lẩm bẩm hỏi lại: "Người tôi thích?"
"Ừ, người cậu thích mà cũng thích cậu ấy." Thích Tầm nói, "Thật ra tôi hy vọng tôi có vinh hạnh này, Ôn Xán, có muốn thử với tôi không?"
#30.
Ôn Xán bị mất ngủ. Cơ thể cậu vô cùng mệt mỏi, nằm xuống là không muốn nhúc nhích nữa, nhưng khi nhắm mắt lại trong đầu cậu toàn là hình ảnh Thích Tầm nhìn cậu, nói, có muốn thử với hắn không.
Ôn Xán bị hỏi bất ngờ thì vội vàng dời mắt đi, một lúc sau mới nói cậu cần suy nghĩ. Thật ra Ôn Xán cũng nghĩ mình sẽ nói "ừ" hoặc "được", bởi vì tính cách cậu vốn là như vậy. Giống như lúc đầu nhà họ Tống tìm cậu, cậu nghĩ dù sao sau này cũng phải tìm Lính Gác, nếu độ tương thích của bọn họ cao thì hình như cũng không có gì là không thể, thế là cậu gật đầu đồng ý.
Lại giống như lúc Tống Miện tìm cậu nói chuyện từ hôn, cậu cũng không từ chối, vẫn là gật đầu đồng ý. Ngay cả bây giờ cậu vì kỳ phát tình kết hợp mà nhất định phải tìm một Lính Gác, là Lâm Vưu hay người khác đối với cậu cũng không khác biệt, cho nên cậu đều sẽ gật đầu nói "được thôi".
Nhưng đối diện với ánh mắt chuyên chú và nghiêm túc như vậy của Thích Tầm, Ôn Xán không thể dễ dàng gật đầu như vậy.
"Cũng được", "Sao cũng được" của người khác đối với Ôn Xán mà nói là những lựa chọn không có gì khác biệt, nhưng Thích Tầm thì không. Ôn Xán muốn cho Thích Tầm một câu trả lời nghiêm túc và xuất phát từ tận đáy lòng. Cậu trở mình, nắm lấy một góc gối, nghĩ ngợi một lát rồi thả chồn tuyết ra. Chồn tuyết chớp chớp đôi mắt tròn xoe, cuộn tròn trước mặt Ôn Xán, Ôn Xán nhìn thấy đôi tai nhỏ của nó hồng hồng. Ôn Xán kéo chăn lên che nửa mặt, ôm chồn tuyết vào lòng, cố gắng nhắm mắt ngủ.
Cái, cái này có gì mà phải xấu hổ chứ.
Ôn Xán tỉnh dậy khi trời vừa tờ mờ sáng, cậu không thể ngủ lại được nữa, muốn ra ngoài đi dạo. Doanh trại tĩnh lặng như tờ, vừa ra ngoài liền nhìn thấy báo đen canh giữ trước lều của cậu, nghe thấy tiếng động đôi tai tròn của nó động đậy, cảnh giác nhìn sang. Ôn Xán vội vàng ra dấu im lặng, cậu tự lừa dối mình giả vờ như không biết Thích Tầm đã phát hiện cậu tỉnh, đứng dậy rời đi. Sau khi cậu đi được vài bước, Thích Tầm lặng lẽ vén màn lều lên, nhìn theo bóng lưng Ôn Xán rời đi. Đối diện với vẻ mặt sốt ruột muốn đuổi theo của báo đen, Thích Tầm xoa xoa cổ nó.
"Mày kiên nhẫn một chút đi, là của chúng ta mà, sao mà chạy được chứ."
Nhận xét
Đăng nhận xét