[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Chương 26
Chương 26: Thái Tổ mút chặt hôn quân không nhả, bị đánh mông trong lúc dạo đầu, làm hòa
Trước cung Phổ Tai, lão hoạn quan
giữ cổng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang tiến lại từ xa thì vội vàng bước
ra đón.
“Ôi, Trần Quý Quân, ngài biết rồi đấy, hoàng thượng không cho ngài vào.” Lão
hoạn quan mang vẻ mặt buồn rầu khuyên can hắn. Một hai tháng qua ông ta đã
khuyên can vị quý quân này không biết bao nhiêu lần, đến nỗi chính ông cũng cảm
thấy không biết phải làm sao.
“Không phải ta muốn vào,” hắn
nhìn lão hoạn quan nói, “Ta chỉ tới hỏi ngươi xem hoàng thượng có bị thương
không?”
“Thưa không, lần này hoàng thượng
tỉnh táo, chỉ là hôm nay tinh thần không tốt. Vừa rồi cung nữ có làm vỡ một món
đồ nhỏ trên kệ gỗ, nhưng không hiểu sao lại thành ra như thế,” Lão hoạn quan chỉ
tay vào mớ hỗn độn được vứt ra ngoài, “Ngài xem…”
Lão hoạn quan này tuy ở bên cạnh
hoàng đế nhưng không mang chức vụ cao quý gì, chỉ làm công việc giữ cửa, nhưng
vận số lại cực kỳ chắc chắn. Ông ta đã hầu hạ Trần Liễm Vụ suốt hai mươi năm
qua, cũng vì thế mà ông ta cực kỳ hiểu tính tình của y.
Hắn nhìn theo tay ông ta, thấy
máu đã được lau dọn sạch sẽ từ lâu, lúc này các cung nhân đang vội vã khiêng những
mảnh vỡ ra ngoài, đổ đống ở góc tường như một ngọn núi nhỏ.
Hắn cúi xuống, nhặt lên một
con ngựa nhỏ được khắc bằng gỗ đỏ, đã bị gãy đôi.
“Chính là do nó đó.” Lão hoạn quan
đó nói với hắn, nhìn vào con ngựa gỗ mà hắn vừa nhặt lên.
“Hoàng thượng không muốn gặp
thì cũng đừng nói là ta đã tới.” Hắn cúi đầu, thu con ngựa gỗ lại.
Sau ngày hôm nay, Quân Trần
Khoách sẽ mang di chiếu của Thái Tổ vào cung, lúc đó hắn sẽ lấy danh nghĩa người
được Thái Tổ phó thác mà sai khiến chư hầu. Với tính cách của Trần Liễm Vụ,
khi biết rõ ý đồ của hắn từ đầu đến cuối, tình cảm giữa họ cũng chấm dứt từ
đây.
Lão hoạn quan nhìn hắn ghép
hai mảnh của con ngựa gỗ trong lòng bàn tay lại, đoạn lặng lẽ bước ra ngoài.
Trước nay hắn vốn chưa bao giờ
là một người cha tốt. Ngày xưa khi con hắn mới chào đời, hắn đang ra trận, khi
con hắn lớn lên đến tuổi đọc sách, hắn vẫn đang tranh đấu, cho đến khi con của
hắn đã lấy vợ sinh con, hắn lại bắt đầu lo trị quốc. Những món đồ chơi nhỏ như
thế này hắn chưa từng một lần cùng chơi với con cái.
Ngày ấy hắn luôn nghĩ, nếu có
thể trị vì được mảnh đất này để con cháu ngồi yên hưởng thụ thì mọi thứ khác đều
chẳng quan trọng. Nhưng cuối cùng, ngay cả mảnh giang sơn này hắn cũng không để
cho con cháu mình ngồi vững được.
Trong phòng ngủ, hắn cúi người,
tay cầm một mảnh gỗ lên so với con ngựa gỗ nhỏ đã bị gãy làm đôi trước mắt,
dùng dao chạm trổ từng chút một.
Đêm lặng không mây, ánh trăng
lạnh như ánh kiếm, gió thu thổi làm vạt nến trên bàn lung lay, nhưng hắn vẫn nắm
chặt dao gọt trong tay.
Hắn khắc suốt một đêm.
Khi trăng đã treo cao giữa trời,
hắn dừng tay, thổi nhẹ đi những mảnh vụn gỗ trên con ngựa gỗ đã khắc xong, rồi
nhặt lấy con ngựa đã hỏng trên bàn kia, từ từ xoay trong tay, đối chiếu từng
chút một.
Khi hắn lật con ngựa gỗ bèn thấy
bên dưới đế của nó có khắc hai chữ nhỏ.
“Quân nhi.”
Hắn ngẩn ra.
Từ nhỏ hắn đã mất cha, sống
trong thời loạn nên không thờ cúng tổ tiên. Phả hệ nhà Trần chỉ được hắn đặt lại
sau khi lên ngôi. Gia phả truyền đến Trần Liễm Vụ là đời thứ năm thì trong tên
sẽ có bộ Mã, đời sau nữa thì sẽ có bộ Trúc.
Quân nhi.
Quỷ: Chữ Quân này viết là 筠 mang bộ Trúc - 竹, chữ Vụ trong tên Trần Liễm Vụ viết là 骛
mang bộ Mã - 马
Trần Liễm Vụ đã từng nói với hắn,
y từng có một đứa con, ba tuổi, tính tình ương ngạnh kiêu căng.
Hắn cầm dao, đưa con ngựa gỗ
mà mình khắc lên trước mắt.
Mây che khuất ánh trăng, nến
cháy đến tận gốc cũng đã mờ tối. Hắn cúi xuống, chậm rãi nương theo ánh nến cuối
cùng khắc lên từng nét.
Khi ngẩng lên, khóe mắt hắn bắt
gặp một bóng người, hắn quay đầu. Trần Liễm Vụ đứng ở giữa sân, đang nhìn hắn từ
ngoài cửa.
Sân vắng lạnh lẽo, đất phủ
sương bạc.
Hắn chớp mắt, gọi một tiếng: “Bệ
hạ.”
Khi hắn đứng dậy, Trần Liễm Vụ
cũng bước vào.
Y mang theo một luồng khí lạnh,
khi cúi xuống bờ môi cũng lạnh như băng.
Nhưng vẫn mềm mại như thế, hơi
thở đã lâu lắm rồi không gặp.
Hắn và y hôn nhau, hắn chủ động
đưa lưỡi vào tìm lưỡi y.
Trần Liễm Vụ há miệng, nuốt lấy
lưỡi và môi dưới của hắn, giữ chặt hông hắn, bế bổng lên, bước một mạch đến giường.
“Cửa…” Trần Chấp hàm hồ nói một
từ giữa nụ hôn.
Cửa phòng rộng mở, ánh trăng lạnh
lẽo chiếu vào, khắp nơi là sương bạc.
Trần Liễm Vụ dừng lại, cúi sát
xuống nhìn hắn đoạn nói: “Hôm nay nếu ai dám tới, ta sẽ tru di cửu tộc.”
Trần Chấp không nói gì nữa, đoạn
dâng môi gần lại, lưỡi lại quấn vào.
Giường cũng phủ đầy sương bạc.
Hắn đã cởi hết, tóc dài xõa
ra, ôm lấy Trần Liễm Vụ, để y nâng một chân mình lên.
Hắn nâng nốt cái chân còn lại
quấn quanh hông Trần Liễm Vụ.
Trần Liễm Vụ ngước mắt nhìn hắn,
đôi mắt toát lên sự lạnh lẽo của ánh trăng.
Chân Trần Chấp quấn chặt lấy vòng
eo thon của y, cọ cọ vào người y, dùng sức kéo y xuống.
Trần Liễm Vụ bị kéo đến cả người
cũng cúi xuống, áp sát vào lồng ngực Trần Chấp, hổn hển nói: "Không được quyến
rũ trẫm."
Trần Chấp nhìn y, chỉ nói:
"Thần nhớ người."
"Đã nói không được quyến
rũ trẫm." Trần Liễm Vụ chộp lấy gáy Trần Chấp, cắn mạnh một cái vào sau vành
tai hắn.
Trần Chấp khẽ rên lên một tiếng,
tay lần xuống dưới, mơn trớn bàn tay đang giữ chặt lấy đùi mình của Trần Liễm Vụ,
kéo theo tay y lướt đến tận gốc đùi, rồi nhón lấy một ngón tay của y nhấn vào
trong.
"Thần nhớ người." Trần
Chấp nói với y.
Cơ thể Trần Liễm Vụ đột nhiên
động đậy, áp chế Trần Chấp, ghì chặt hắn vào góc giường, áp lên tường. Ngón tay y
thuận theo mà mò lên khe thịt, “Chỗ nào của ngươi nhớ ta?”
Vách hoa đã không được động đến
cả tháng trời, chặt đến mức không chứa nổi một ngón tay. Khi tay y chen vào, nước
nhờn lập tức rỉ ra thấm ướt nó.
“Ngày nào cũng nhớ ta như thế
này à?” Trần Liễm Vụ hỏi hắn.
Trần Chấp vốn tưởng mình chỉ
đang dỗ dành y, mong y nguôi giận, nào ngờ lại chảy nước, đến chính hắn cũng ngẩn
người.
Trần Chấp khẽ nghiêng đầu sang
một bên.
Trần Liễm Vụ mỉm cười áp sát
vào má hắn, khẽ hôn lên khóe môi hắn, chẳng hề ác liệt như mọi khi, mà dịu dàng
buông tha cho hắn.
Đêm nay trăng sáng quá, thân
thể trần trụi của Trần Chấp chợt thấy lạnh lẽo. Bên trong màn lặng im, ngón tay
Trần Liễm Vụ lại ra ra vào vào mở rộng trong cơ thể hắn, âm thanh nhớp nháp
vang lên.
Không biết tại sao Trần Chấp
có hơi xấu hổ.
“Tại sao càng nong ra ngươi lại
càng chặt thế?” Trần Liễm Vụ giương mắt nhìn hắn.
Trần Chấp cố giữ khí chất đế
vương, không để lộ vẻ nao núng, khéo léo đáp lại: "Bệ hạ lâu ngày không gặp
thần, thần và bệ hạ có chút... xa cách rồi."
Trần Liễm Vụ nhếch mép cười, nụ
cười ấy như mang theo vài phần giận dỗi: "Xa cách mới tốt, xa cách mới mới
mẻ."
Nói đoạn giật bỏ áo bào, ôm hắn
vào trong ngực mình, đè hắn lại đút vào một chút. Lỗ thịt tầng tầng ngậm lấy của
quý đang cắm vào, chen chúc bên trong, lại hút lấy nó, tiếng nước dính dớp.
“Không được cắn trẫm.” Trần Liễm
Vụ đánh mông Trần Chấp một cái.
Trần Chấp im lặng rũ mắt xuống.
“Sao càng xa cách ngươi lại ăn
vào càng nhanh thế hửm? Mút đến trẫm phát đau.” Trần Liễm Vụ quay sang hỏi hắn.
Trần Chấp không phản ứng gì,
nghiêng mặt ngó đầu vai mình.
Mà bên trong nơi bí ẩn kia lại
chẳng nhả ra chút nào.
“Càng nói càng hứng có đúng
không?” Một lát sau, Trần Liễm Vụ mở miệng nhẹ nhàng hỏi hắn.
Y bị Trần Chấp mút đến sắp bắn
ra đến nơi.
Trần Chấp trượt người xuống,
vòng tay ôm lấy eo y, kề cổ áp mặt vào vùng lõm nơi cổ y.
Trần Liễm Vụ im bặt.
Rồi cũng vòng tay ôm lấy hắn.
Sau này sẽ không rời xa ngươi
nữa, sau này chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.
Đêm ấy, sương lạnh lặng lẽ thấm
ướt hoa quế.
Sau khi hoan ái, Trần Liễm Vụ
nằm trên giường đầu ấp tay kề cùng Trần Chấp, dường như vẫn chưa muốn ngủ.
Ánh trăng thanh khiết tràn ngập
khắp màn giường.
Trần Chấp cảm nhận được đêm
nay Trần Liễm Vụ có gì đó vướng bận trong lòng.
"Hôm nay là rằm, bệ hạ có
muốn ngắm trăng không?" Trần Chấp hỏi, tay vén màn che lên.
Cửa sổ đều đang mở toang, chỉ
thấy ngoài kia một mảnh trời đất trong vắt, trăng sáng vằng vặc.
Vầng trăng treo cao trên chín
tầng mây, soi sáng khắp Trung Châu Tứ Hải.
Một vầng trăng tròn thật đẹp.
Trần Liễm Vụ ôm Trần Chấp nằm
trên giường mà ngắm nhìn, lặng đi hồi lâu.
"Trăm năm non nước vững bền,
đến nay đã thấy vừa tàn vừa rơi."
Trần Chấp nghe y khẽ ngâm nga
bên gối.
Chương 25 - Mục lục - Chương 27
Quỷ: Cả nhà có thể về đọc Chương 12 để biết vì sao có chi tiết Liễm Vụ nhắc đến đứa nhỏ đã không còn của mình thì lại nhìn vào tủ đựng đồ ở cuối Chương. Ảnh nói ảnh không thương nhưng lại nhìn về phía tủ đồ có di vật của nó.
Rất hay luôn
Trả lờiXóa