[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Chương 46
Chương 46: Trong Triệu Quyền điện, bách quan lên chầu, đầu lìa khỏi cổ, thiên tử quỳ sụp
Mà một bên khác, phía sau Triệu
Quyền điện.
“Bệ hạ, tất cả thư tín mà Trần
Quân thu thập đều đã được chúng thần xem qua, những thứ này đều là chứng cứ kết
đảng, mười phần thì đến chín là bầy sâu mọt một ruộc với đám họ Khương.” Thôi
Hoài Cảnh đã đi rồi, trưởng tử của ông ta bèn thay ông ta gánh vác công việc
triều chính. Lúc này hắn ăn vận một thân triều phục của quan lục phẩm, trước
khi lên chầu liền ra sau điện gặp vua.
“Còn những kẻ này tuy không xem
là nghịch đảng, nhưng phần đa cũng coi như là tạm thời cấu kết.” Trưởng tử nhà
họ Thôi lại đưa cho Trần Liễm Vụ một chồng thư khác.
Trần Liễm Vụ cầm trong tay hai
chồng thư, ngón tay vuốt ve ước chừng độ dày kia.
Đó là tên họ của gần một nửa
quan lại trong kinh thành hiện nay.
“Trưởng tử Thôi gia à, ngươi
nói xem, nếu là Thái Tổ thì người sẽ làm gì?” Trần Liễm Vụ chậm rãi mở miệng hỏi
hắn.
Ý là phải xử trí đám phản thần
kết đảng chiếm đến non nửa giang sơn này ra sao ư? Trưởng tử nhà họ Thôi hồi tưởng
lại phong thái trị quốc của Thái Tổ Nguyên Đế, trong đầu chỉ hiện lên một câu:
Thái Tổ sẽ giết sạch.
“…Trong mắt Thái Tổ không dung
được một hạt cát, nếu có quan lại dám kết đảng tiếm quyền, hẳn là một kẻ cũng sẽ
không giữ.” Trưởng tử nhà họ Thôi cân nhắc một chút, đoạn thấp giọng đáp vậy, rồi
lại thêm một câu, “Nhưng nay đã khác xưa thưa bệ hạ, Đại Trần đương lúc nguy cấp
tồn vong, triều đình vô cùng cần người…”
Trong mắt Trần Liễm Vụ lóe lên
một tia lạnh lùng, gộp hai chồng thư làm một, nắm chặt trong một tay rồi bước
lên điện.
Trưởng tử nhà họ Thôi vừa thấy
vậy thì không kịp nghĩ nhiều, vội vàng kéo áo bào đi ra từ cửa hông, lại chạy đến
cửa chính cầm hốt* vào triều.
Quỷ: “Hốt” là thẻ làm bằng
ngà, ngọc hoặc tre mà quan lại xưa cầm khi vào chầu
Đã đến lúc lên triều.
Trăm quan tụ tập, nghiêm chỉnh
đứng đợi.
Sở dĩ hôm nay đám thần tử
Khương Đảng còn chưa ra khỏi thành nương nhờ nhà họ Khương mà vẫn ở dưới chân
thiên tử cũng là vì, một phần chúng vẫn cảm thấy hoàng đế giờ chỉ là bù nhìn
không tạo thành uy hiếp, mà phần đa là do chúng còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Sau khi ký hiệp ước cắt đất bồi
thường với nước La, Trần Liễm Vụ vẫn chưa lên triều, mũ quan trong tay bọn chúng
còn đang chờ chụp lên đầu y đấy.
“Hôn quân hại nước tan hoang/
Biên cương cắt nhượng, quần thần oán than” – một khi tin tức như vậy lan truyền
ra, dân gian vốn đã loạn xị bát nháo chắc chắn sẽ lại có một đợt sóng gió dấy
lên.
Tính chính danh của hoàng đế nhà
Trần càng lung lay, trở ngại ngăn cản nhà họ Khương tạo phản đăng cơ càng nhỏ.
Chẳng thế mà ngay lúc mông Trần
Liễm Vụ vừa chạm vào long ỷ bảo tọa, liền có đại thần cầm hốt tiến lên muốn
tâu.
Trần Liễm Vụ vốn không muốn gật
đầu, nhưng kẻ cầu tâu này là đại tài tử văn phú đứng đầu đương triều. Trần Liễm
Vụ muốn nghe một chút tuyệt bút của gã.
Gật đầu một cái liền không thể
vãn hồi.
Các đại thần trước tiên lên mắng
Trần Liễm Vụ hoang dâm triều chính chặt đứt quốc vận này kia xong, các đại thần
phía sau bèn hết lời chêm vào, nương theo đó mà nhắc đến cả thiên tượng.
“…Gần đây quốc thổ bất an, giờ
Tỵ hôm trước lại thấy trên trời xảy ra dị tượng, ấy thế mà lại có hai mặt trời cùng
xuất hiện! Phàm khi hai mặt trời cùng xuất hiện thì sẽ là điềm báo quyền lực của
hoàng gia xói mòn, thế gian sắp đổi chủ! Mong bệ hạ sớm lập chiếu thư tự vấn bản
thân, tạ tội thiên hạ, làm yên lòng dân.”
Trần Liễm Vụ vẫn chờ, thấy
trong hàng ngũ bá quan văn võ có hơn mười vị này đứng ra, thấy không còn ai muốn
bước ra nữa, bèn hỏi: “Còn gì nữa không?”
Lời cần nói mười vị này đều
giành nói cho bằng sạch, làm gì còn nữa.
Trần Liễm Vụ gật đầu, cầm xấp
thư trong tay lên.
“Bây giờ trẫm gọi vài người,
điểm đến tên thì tiến lên phía trước.”
“Tưởng Hòe.”
“Phùng Đại Hữu.”
“Vương Phủ Sinh.”
…
Liên tiếp đọc ra hơn mười cái
tên, quần thần bắt đầu cảm thấy không ổn, bởi những kẻ nhận thư kia bây giờ đều
đang quỳ trên đất run rẩy.
…
“Hoàng Thu Giang, Nghiêm Phượng
Trì vẫn còn ở địa phương, đến đây nào, gia chủ nhà họ Hoàng, ngươi nhận thay bọn
họ đi.” Trần Liễm Vụ nhìn về phía trăm quan văn võ đứng phía dưới, rút ra một tờ
giấy, đưa tay về phía một kẻ trong đó.
Lại liên tiếp đọc thêm mấy chục
cái tên nữa, lúc này văn võ bá quan trong điện đã quỳ xuống hơn một nửa.
Trong tay Trần Liễm Vụ vẫn còn
một lá thư, y kẹp ở giữa ngón tay ngắm nghía, ngẩng đầu quét mắt qua, đoạn nói:
“Hứa Thái úy, đây là đệ tử của ngươi.”
“Quan môn đệ tử (học trò cuối
cùng) đúng không?” Trần Liễm Vụ nghiêng người đưa thư cho Thái úy dưới bậc
thềm, miệng cười cùng hắn hàn huyên, “Bây giờ nên gọi là diệt môn đệ tử rồi.”
“Diệt môn cả nhà ngươi đấy.”
Trần Liễm Vụ ngả người dựa về ghế rồng, khóe miệng đang nhếch lên bỗng hạ xuống.
Bão táp trong triều nổi lên.
Chỉ sau một cái vung tay của
Trần Liễm Vụ, thị vệ cầm đao xông vào, ấn giữ quần thần đang quỳ lạy la liệt
trong điện, đao kề trên cổ.
Trưởng tử nhà họ Thôi đứng giữa
đao kiếm mà mồ hôi nhễ nhại, chợt nghe thấy người trên đài cao gọi tên hắn ta.
Gọi hắn qua đọc di chiếu của
Thái Tổ.
Trần Liễm Vụ xuống khỏi long tọa,
chậm rãi bước xuống thềm son, lướt qua trưởng tử nhà họ Thôi.
Y đi đến dưới điện, đứng trước
mặt bá quan ngước nhìn lên hoàng vị, vén long bào, thẳng người quỳ xuống.
“Thần, huyền tôn bất hiếu Trần
Liễm Vụ, cung thỉnh lắng nghe di chiếu Thái Tổ để lại.”
Đại điện im phăng phắc, chỉ có
tiếng của y vang vọng đập vào cột xà.
Trưởng tử nhà họ Thôi đứng
trên đài cao, nhìn đám quần thần dưới điện, ai nấy đều đang quỳ lạy, kẻ đang
mang đao kề cổ kẻ hoài không, nhưng người đang quỳ ở trước nhất chính là thiên
tử vận một thân long bào.
Hắn cầm lấy tờ ngự bút của
Thái Tổ, cũng chính là bức thư trong hộp rồng mang theo thuốc giải.
Đọc lên từng câu từng chữ.
Theo lời hắn đọc, trong an loạn đảng ngoài dẹp Di, trăm vạn hùng binh cởi chiến y, cởi giáp về quê cày ruộng bẫm, Trần Triều xã tắc vĩnh vận huy.
Mà cũng theo lời đọc của hắn, ngày
chết của đám gian thần tặc tử trong sảnh cũng đã định.
Trưởng tử nhà họ Thôi tận mắt
nhìn thấy lúc mình đọc xong chữ cuối cùng, thiên tử dưới điện vung tay lên.
Mấy chục thủ cấp rơi xuống đất!
Mà thiên tử cũng giơ hai tay
lên quá đầu, cúi người phủ phục xuống đất bái lạy, lớn tiếng kính tuyên: “Thái
Tổ Nguyên Hoàng, vạn thọ vô cương!”
“Thái Tổ Nguyên Hoàng, vạn thọ
vô cương!!!” Các dư thần theo phò hoàng gia vẫn còn lại trong điện cùng Hoàng đế
dập đầu hô lớn, hoảng hốt như hãy còn trong mộng.
Máu chảy cuốn trôi hốt quan.
Người quỳ trên nền đất cả người toàn là máu.
Từ rày về sau, các lão thần ở
đây không một ai có thể quên mùi máu tanh trong Triệu Quyền điện hôm nay.
Đây là ngày vận khí trăm năm của
Đại Trần thay đổi, chuyển núi dời sông.
Trưởng tử nhà họ Thôi ngơ ngác
nhìn hoàng đế nhà Trần đang quỳ dài trong vũng máu.
Nhớ tới mấy trăm hiền lương bạch
sĩ do tự tay hắn bổ nhiệm hãy còn lưu lại kinh thành, nhớ tới thiên tượng hai mặt
trời cùng xuất hiện kia.
Hai mặt trời cùng xuất hiện, giang
sơn có hai chủ. Trong lời đồn đã càn quét khắp thiên hạ, hai chủ không ai khác
chính là nhà họ Khương và nhà họ Trần.
Nhưng trong lòng trưởng tử nhà
họ Thôi, lại hiện lên một đáp án khác.
Nhận xét
Đăng nhận xét