[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 35

 Ngoại truyện 35: Hai quân vương vung tay về huyện Nghi ẩn mình, nhà tiều phu nghèo khó trong mật thêm dầu, tình thú dâng cao liếm nuốt hoan ái

"Không ăn đậu phụ đâu," Trần Chấp vừa tách môi răng cùng người kia, giọng nói thầm thì lười biếng, "Năm xưa theo Thôi Phủ ăn đậu phụ đến ói cả ra, không ăn thứ nghèo nàn ấy nữa đâu."

Ở một nông cư yên tĩnh bên ngoài thành quách huyện Nghi, lúc này tuyết trắng phủ kín, tuyết mùa đông vẫn rơi lất phất. Trần Chấp đứng dưới mái hiên, tựa trước cửa, áo lông buộc đai nhẹ.

Nơi ở này mái tranh cỏ úa, quá nhỏ lại quá đơn sơ cũ kỹ, mọi thứ đều không tương xứng với thần thái của Trần Chấp. Song nét mặt người lại ung dung tự tại, sự thong dong ẩn dật né đời này khiến mọi thứ dưới trận tuyết lớn đều trở nên tự nhiên hài hòa.

Trần Chấp đang chờ đợi, chờ Trần Liễm Vụ từ trên núi đốn củi trở về.

Trong Hoàng cung, Trữ quân mười bốn tuổi giám quốc, Thôi Tướng phụ chính. Quẳng gánh sang một bên, Trần Chấp cùng Trần Liễm Vụ chạy về quê nhà sống cho thỏa cái thú của một tiều phu bình dân.

Trần Chấp đợi không lâu, trước khi trời tối, Trần Liễm Vụ gánh củi trở về, trong tay còn xách hai con gà rừng.

"Phu nhân!" Người vừa vào cửa liền gọi, áp miệng lên liền hôn.

Trần Chấp mở rộng áo lông nhẹ ôm lấy thân thể Trần Liễm Vụ dính tuyết vào trong. Hai người ngay cả cửa phòng cũng chưa bước vào, tựa ngay ở cửa mà quấn quýt hôn nhau.

"Buổi tối muốn ăn gì? Ta làm cho ngươi một con gà nướng nhé, nhà còn đậu que và đậu phụ."

"Không ăn đậu phụ đâu," Trần Chấp vừa tách môi răng cùng người kia, giọng nói thầm thì lười biếng, "Năm xưa theo Thôi Phủ ăn đậu phụ đến ói cả ra, không ăn thứ nghèo nàn ấy nữa đâu."

"Người đời nói vợ không chê chồng nghèo, phu nhân của ta quả là một cái miệng kén chọn," Trần Liễm Vụ trêu chọc, xa nhau có nửa buổi đã khiến người tương tư rồi, nhịn không được vung tay vỗ một cái lên thịt mông Trần Chấp, nghiến răng nghiến lợi mà bế ngang người vào lòng, "Không ăn đậu phụ, phu quân đút cho ngươi ăn thứ khác, chịu không?"

Nói đoạn người bước chân bế người vào trong nhà, đóng cửa lại.

"Tối nay lại muốn quỳ đầu giường rồi hửm?" Trần Chấp bị mạo phạm, nén lạnh giọng hỏi y.

Trần Liễm Vụ ôm người thẳng tiến về phía giường, nghe vậy chỉ mỉm cười hôn hắn, mớm nụ cười qua môi cho hắn. Trần Chấp chỉ chuyên lo làm bộ làm tịch dọa người, song y đã sớm biết dưới quân uy ấy toàn là sự nuông chiều.

Đè Trần Chấp trên giường, Trần Liễm Vụ vươn đôi tay lạnh giá làm bộ muốn luồn vào y sam của hắn. Quả nhiên Trần Chấp nhíu mày.

Ngươi dám.

Trần Liễm Vụ cười, "Thật sự chiều hư ngươi rồi, phu quân bận rộn nửa ngày mới trở về, chưa nói phải dạng chân ra mà hầu hạ cho tốt, lại còn ở đây mặt sưng mày xỉa."

"Sợ lạnh thì tự mình liếm đi, liếm cho nóng rồi phu quân sẽ vào." Nói đoạn, Trần Liễm Vụ đặt ngón tay lên môi Trần Chấp.

Trần Chấp mặc kệ y diễn gã hán tử thôn quê này cho thỏa cơn nghiện, thành thực chẳng nói một lời, thè lưỡi ngậm môi mà liếm lên.

Trần Liễm Vụ vừa thấy đầu lưỡi ấy thè ra đã không chịu nổi rồi, liếm thêm hai cái nữa thì toàn bộ thứ dưới háng đã căng tướng lên, "...Tâm can... liếm phía dưới cho ta nữa."

Trần Liễm Vụ van vỉ, lấy lòng, cởi y phục ra, móc con cặc đang sưng trướng ra.

Ở trên giường Trần Chấp rất dễ tính, song mỗi lần đối xử tốt với y đều khiến Trần Liễm Vụ như được trời ban ơn, mười mấy năm qua vẫn chưa thể quen được.

Lúc này thăm dò đẩy của quý qua, treo lơ lửng trên môi Trần Chấp, thấy Trần Chấp thật sự thè lưỡi ra, bèn thấy tim mình đập như trống bỏi.

Trần Chấp le lưỡi, mặt lưỡi liếm lên khúc thịt, một cái, rồi lại một cái, theo động tác của Trần Liễm Vụ, dần dần liếm lên thân cặc, liếm đến đầu khấc.

Mã nhãn nhỏ tinh, bị cuốn đi lại rỉ ra, chảy mãi không dứt.

Mắt Trần Chấp nhìn lên mặt Trần Liễm Vụ, thấy y mê mẩn thất thần, bèn dùng ánh mắt hỏi y có thích không.

Y thích hay không thích, Trần Chấp sao có thể không biết. Thần sắc hỏi han đứng đắn ấy chẳng qua chỉ là trêu chọc cho y phát điên lên.

Trần Liễm Vụ quả nhiên chồm tới đè lên người Trần Chấp, như chó dữ vồ mồi, vội đến nói không nên lời, chỉ chăm chăm xé rách quần áo của hắn.

"Trong nhà chẳng còn nổi hai bộ y phục lành lặn đâu, phu quân." Trần Chấp vỗ lưng y, tựa như hiền thê nhà hàn môn lo lắng chuyện gia kế, lại như dỗ đứa bé khát sữa đừng để sặc vậy.

Song trong miệng, lưỡi đã bị nghiền cho đỏ lên, lời nói ra toàn mang theo mùi tanh.

"Trần Chấp, Trần Chấp..." Trần Liễm Vụ khản giọng chỉ khàn khàn gọi hắn vậy, tựa như niệm chú giải khổ giải nạn cho người vậy, đôi tay nóng bỏng bóc mở thân thể người, sờ lên giữa háng hắn.

Mềm, ướt. Ngoài mặc áo lông nhẹ nhàng xinh xẻo, bên trong lại dâm đãng mềm mụp.

Ngón tay Trần Liễm Vụ thục mấy cái rồi bèn móc con cặc ra đầm vào. Lúc nhét vào, trong đầu rặt toàn là cảnh vừa rồi: Trần Chấp ở cửa nhà khoác áo choàng dài sa lụa trắng đợi người —— lồn nhỏ bên trong y phục lại ẩm ướt dính vào vải vóc.

"Trần Chấp..." Trần Liễm Vụ lại khản giọng mà kêu lên, của quý dập vào lút cán, mài vào huyệt tâm mà xoay trở.

Cái bụng phẳng lì bị y húc cho phồng lên, chỗ nào giống bộ dạng từng sinh một đứa bé cho y nữa đâu.

Trần Liễm Vụ không biết phải tu bao nhiêu kiếp mới tu được kiếp này.

"Khanh Khanh à, ngoài nhà băng tuyết xâm thân, vẫn là bên trong ấm áp, bên trong thật ấm áp." Trần Liễm Vụ nheo mắt vùi mình trong thân Trần Chấp mà nắc dập, từng luồng tiếng nước bị khuấy động mà vọng ra. Cổng tre trước gió tuyết, trên giường lại là chốn ôn nhu vô song.

Trần Chấp cũng đắm chìm vào, thở dốc, rên rỉ, cao trào chảy ra như suối. Ở khoảnh khắc cuối cùng, hắn cười mà mở miệng, miệng há rộng đến nỗi có thể chứa nửa bàn tay, nước dãi vương vãi.

Đã muốn đến chưa? Mày mắt Trần Chấp hỏi.

Ngày dài không bị chính sự quấn thân, tính tình người ta liền tốt, tình thú cũng dâng lên, như cá gặp nước hòa hợp.

Trần Liễm Vụ rút của quý ra, trèo lên người Trần Chấp, dí sát vào miệng Trần Chấp, rồi bị Trần Chấp mút vào.

"Ưm, ưm! -- Hưm!" Trần Liễm Vụ rên dài, thở dốc mà phụt ra, thần hồn đều hoảng hốt.

Bắn ra toàn bộ, cứ thế ngây người nhìn Trần Chấp dưới thân, nhìn người nuốt xong ngụm cuối cùng, lại khép môi khẽ mút lên đầu khấc một cái, le lưỡi ra liếm cho sạch.

Không nhịn được, ngay sau đó lại thêm một lần nữa.

Lúc kết thúc trời đã sắp tối, Trần Liễm Vụ chẳng kịp nghỉ ngơi, vội vàng vùng dậy đi làm bữa tối.

Nương chút ánh sáng cuối cùng, Trần Liễm Vụ bưng cơm canh lên, thấy Trần Chấp biếng nhác, bèn đặt luôn bàn gỗ trước giường, hai người ngồi trên giường dùng cơm.

Trong phòng mờ tối, hơi nóng bao phủ, Trần Chấp ôm chăn ngồi đối diện Trần Liễm Vụ, tự có một nét ấm áp.

"Đợi qua vài năm rồi thoái vị, chúng ta chuyển đến đây sống có được không?" Trần Liễm Vụ chỉ cảm thấy cảnh tượng này khiến lòng mình trào dâng, không khỏi bưng bát nhẹ giọng hỏi.

Vị Hoàng đế đang tuổi tráng niên ba mươi mấy nay vui đến quên đường về, đã nổi lên tâm tư muốn trút gánh nặng giao cho Trần Lâm Giản gánh vác rồi.

"Lời này đừng để con gái nghe thấy, nói không chừng con bé có thể làm ra chuyện gì đó đấy." Trần Chấp thong thả cầm đũa, mỉm cười nói.

"Được không?" Trần Liễm Vụ nhìn Trần Chấp mãi cũng không đủ, đôi mắt dán chặt lên mặt hắn, dịu dàng giọng cầu xin hắn.

Trần Chấp nhướn mày, "Sống như thế này cùng ngươi chơi chơi thì được, ngươi mà muốn sống lâu dài như thế, vậy năm xưa ta đoạt lấy thiên hạ để làm gì?"

Trần Chấp xuất thân là người nghèo khó nhất, song cuối cùng lại hưởng thụ một đời có thừa, nay sớm đã là mệnh Đế vương rồi. Còn Trần Liễm Vụ từ nhỏ lớn lên giữa tường cung, nay ở nông cư nghèo khó tại huyện Nghi này đam mê không bỏ, rất có ý muốn bỏ xa hoa về giản dị, rửa tay nấu canh.

"Vậy sau này năm nào chúng ta cũng đến ở đây một thời gian nhé." Trần Liễm Vụ tiếp tục cầu xin hắn.

Mười mấy năm rồi, lòng dạ của Trần Liễm Vụ Trần Chấp đã hiểu thấy, biết y ưa thích cuộc sống tách biệt người khác như thế này, thế là vui lòng bầu bạn mà gật đầu, "Năm tới tranh thủ mùa thu rồi hẵng đến, ngửi thử hương hoa quế thơm trăm dặm của huyện Nghi."

[HẾT] - 10/2024 - 4/2025

Ngoại truyện 34 Mục lục

Quỷ: Xong một bộ nữa rồiiii, đã đến lúc phải chia tay với Chẩm Nhi và Vụ Nhi :'). Đây là bộ cổ trang đầu tiên mà t hoàn thành, vì đọc QT quá mê nên mang về làm dù đôi lúc phải vật lộn với văn phong, điển tích điển cố và cả thơ cổ nữa, nhưng cuối cùng thì truyện cũng đã được edit xong, cảm giác thật tuyệt cà là vời. 

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tác giả và bản edit của nhà Quỷ nha, love iu. 


Nhận xét

  1. Cám ơn bạn nhé.

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn chủ nhà ạaaa, mình đọc một lèo 2 ngày là xong luôn á :33

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Want some tea? 😈😈😈

Follow Quỷ để cập nhật ở đây nha :3