[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Chương 20
Chương| 20|: Đút| vào| phía| dưới, Thái| Tổ| ngậm| lấy| của| quý| dỗ| bệ| hạ| đi| ngủ|
Trần|
Chấp| ngồi|
trên| chiếc|
ghế| quý|
phi| kia, tay|
cầm| một|
xấp| thư|
đã| được|
sắp| xếp|
gọn| gàng. Đó|
đều| là|
thư| từ|
qua| lại|
của| đám|
đại| thần|
vương| hầu|
đã| bị|
sao| chép. Để|
làm| việc|
này| Trần|
Chấp| đã|
bỏ| ra|
hàng| vạn|
lượng| vàng. Sẽ|
không| một|
ai| trong|
số| chúng|
biết| mỗi|
khi| một|
bức| thư|
được| gửi|
đi, nó| sẽ|
bị| chia|
làm| hai|
bản| trên|
đường, một| bản|
gửi| đến|
người| nhận, một|
bản| gửi|
vào| hoàng|
cung, đặt| lên|
bàn| của|
Trần| Chấp.
Trần|
Liễm| Vụ|
ngồi| nhàn|
nhã| bên|
bàn| ăn|
trái| cây, Trần|
Chấp| cầm|
thư| cũng|
không| tránh|
mặt| y|
đi. Trần| Liễm|
Vụ| chưa|
bao| giờ|
hỏi| đến|
những| việc|
này, cho| dù|
y| biết|
được| lai|
lịch| của|
những| bức|
thư| này|
thì| Trần|
Chấp| cũng|
hiểu| y|
sẽ| chẳng|
để| tâm.
Lúc|
này| Trần|
Liễm| Vụ|
đang| tựa|
vào| cạnh|
bàn| nhìn|
hắn, nhìn| hắn|
ngồi| trên|
ghế| quý|
phi, đôi| mắt|
như| rồng|
như| hổ|
rủ| xuống, tờ| giấy| mỏng| tang| trong| tay| hắn, vững|
vàng| như|
núi| non, tựa|
như| thần|
thái| bây|
giờ| của|
hắn, tĩnh| lặng|
và| kiên|
định.
Có|
những| người|
dù| ngồi|
ở| đâu| cũng| giống| như| đang| ngồi| trên| ngai| vàng, cũng|
giống| như|
đang| ngồi|
trên| giang|
sơn.
Trần|
Liễm| Vụ|
đứng| dậy|
đi| tới, bên|
cạnh| ghế|
quý| phi|
không| có|
chỗ| ngồi, y|
liền| ngồi|
xổm| xuống|
bên| cạnh|
cái| tay|
Trần| Chấp|
đang| đặt|
trên| thành|
ghế, ngẩng| mặt|
nhìn| hắn, "Ta|
cảm| thấy|
ngươi| rất|
quen, nhưng| trong|
số| những|
người| ta|
quen| biết, lại|
không| có|
ai| giống|
ngươi| cả." Trần| Liễm| Vụ| có| chút| thất| thần| bảo| vậy, giống| như| đang| tự| thì| thầm| với| chính| mình.
Trần|
Chấp| cụp|
mắt| xuống|
nhìn| y, nhìn|
tôn| tử|
đời| thứ|
năm| của|
mình.
Bởi|
vì| người|
giống| ta|
không| phải|
ai| khác|
mà| chính|
là| ngươi.
Thôi|
Phủ| thường|
nói| hắn|
làm| hư|
con| cái, có|
lẽ| đúng|
là| vậy. Khi|
còn| sống|
hắn| có|
tận| chín|
đứa| con|
gái| mười|
hai| đứa|
con| trai, đứa|
nào| đứa|
nấy| đều|
chỉ| như|
mèo| tựa|
chuột. Bẵng| tận|
trăm| năm|
sau, thế| mà|
dòng| máu|
duy| nhất|
còn| sót|
lại| của|
hắn| lại| là tôn| tử| chịu| nhiều| đau| khổ| đang| ngồi| đây, trên|
người| y|
lại| có|
một| thân|
khí| thế|
của| rồng|
của| hổ.
Giang|
sơn| nhà|
Trần| đến|
bước| đường|
này| rốt|
cuộc| là|
tội| lỗi|
của| chính|
hắn, hắn| đã|
không| dạy|
dỗ| con|
cháu| nên|
người, cũng| không|
trải| sẵn|
cho| chúng|
một| con|
đường| chu|
toàn.
Từng|
nghĩ| mình|
đã| làm|
được, làm| đến|
mức| hoàn|
hảo, để| con|
cháu| mình|
ngồi| hưởng|
giang| sơn|
muôn| đời|
vô| lo.
Nhưng|
lại| đi|
sai| một|
nước| cờ. Mới|
năm| đời, Trần|
Chấp| dùng|
ánh| mắt|
vuốt| ve|
gò| má| Trần| Liễm| Vụ.
Đã|
phải| chịu|
nhiều| khổ|
đau| như|
vậy.
"Chẩm| nhi," Trần|
Liễm| Vụ|
nhổm| dậy, chậm|
rãi| trèo|
lên| ghế|
quý| phi|
của| hắn, áp|
sát| vào|
người| hắn|
mà| ôm| lấy,
"Đôi| khi|
ánh| mắt|
ngươi| nhìn|
trẫm| khiến|
trẫm| cảm|
thấy| ngươi|
cũng| thích|
trẫm."
"Vậy| ngươi| đừng| nhìn| người| khác| có| được| không?"
"Chỉ| cần| nghĩ| đến| đôi| mắt| này| của| ngươi| sẽ| nhìn| mặt| người| khác, trẫm|
liền| muốn|
giết| kẻ|
đó."
Trần|
Chấp| nghe|
vậy| có|
chút| khó|
xử, không| ngờ|
y| vẫn|
còn| canh|
cánh| chuyện|
này| trong|
lòng, bèn| lựa|
lời| khuyên|
nhủ|: "Bệ|
hạ| đôi|
khi| có| hơi| cố| chấp."
"Chẩm| nhi| không| hiểu| ta, là| bởi| vì| ngươi| còn| chưa| đủ| yêu| ta."
Trần| Liễm|
Vụ| ôm| hắn| mà| nói.
"... Dù| thần| có| yêu| Bệ| hạ| nhiều| hơn| nữa,
cũng| sẽ|
không| cấm|
Bệ| hạ|
nhìn| người|
khác| đâu|
mà."
"Nhưng| trẫm| lại| muốn| nhốt| Chẩm| nhi| lại. Đừng|
nói| là| ngươi| nhìn| kẻ| khác| một| cái, mà| trẫm| còn| muốn| kẻ| khác| ngay| cả| nhìn| ngươi| một| cái| cũng| không| được." Trần|
Liễm| Vụ|
nói.
Trần|
Chấp| im|
lặng.
"Không| nhìn| kẻ| khác| khó| đến| vậy| sao? Nếu| Chẩm| nhi| muốn| trẫm| không| nhìn| người| khác| nữa, trẫm| có| thể| tự| móc| mắt| mình| bây| giờ| luôn." Trần|
Liễm| Vụ|
ngẩng| đầu, nhìn|
vào| đôi|
mắt| của|
Trần| Chấp.
Trần|
Chấp| nghe|
vậy| tim|
như| thắt|
lại, dưới| ánh|
mắt| tha|
thiết| của|
Trần| Liễm|
Vụ| hắn| không| biết| phải| đáp| lời| ra| sao, cuối| cùng| chỉ| biết| thở| dài| trong| lòng, nhắm| mắt| lại. Hắn| thật| sự| không| hiểu, tính|
cách| của|
đứa| tôn|
tử| năm| đời| này| của| mình| là| từ| đâu| mà| ra.
"Trẫm| mãi| mãi| chẳng| có| được| thứ| gì..."
Trần|
Chấp| cảm|
giác| được|
Trần| Liễm|
Vụ| đã| gục| đầu| lên| ngực| mình.
"Trẫm| càng| muốn| có| được| ngươi| bao| nhiêu, càng|
cảm| thấy|
ngươi| sẽ|
bỏ| trẫm|
đi| bấy|
nhiêu."
Trần|
Chấp| nghe|
thấy| giọng|
nói| của|
Trần| Liễm|
Vụ| dần|
dần| yếu|
ớt, trở| nên|
bất| lực, Trần|
Chấp| mở|
mắt| ra.
"... Bệ| hạ| buồn| ngủ| rồi| sao?" Trần|
Chấp| nắm|
lấy| tay|
y. Bàn| tay|
kia| đang|
run| rẩy|
trong| lòng|
bàn| tay|
Trần| Chấp.
Trần|
Liễm| Vụ|
gật| đầu.
Trần|
Chấp| thầm|
siết| chặt|
trong| lòng. Thôi|
vậy, đứa| trẻ|
bị| nhà|
họ| Khương|
nhào| nặn|
trong| tay, có|
thể| chống|
đỡ| đến|
bây| giờ|
đã| là|
quá| đủ|
rồi, làm| sao|
còn| có|
thể| mong|
cho| tính|
khí| của|
y| cũng| chu| toàn| được| chứ... Nói|
cho| cùng, gốc|
rễ| tai|
họa| vẫn|
là| do| hắn| cơ| mà.
"Ngủ| đi." Trần|
Chấp| nhẹ|
giọng| dỗ|
dành| Trần|
Liễm| Vụ, đưa|
tay| ôm|
lấy| y.
"Cho| trẫm| vào| trong| được| không..." Trần|
Liễm| Vụ|
nhỏ| giọng|
hỏi.
Trần|
Chấp| khựng|
lại.
"Trẫm| không| động| đâu." Trần|
Liễm| Vụ|
dụi| dụi|
mặt| vào|
má| Trần|
Chấp, dụi| đến|
khóe| miệng|
liền| hôn|
chụt| một|
cái.
Trần|
Chấp| nghẹn|
lời, nghiêng| đầu|
nhìn| Trần|
Liễm| Vụ|
trước| mặt, thấy|
y| díu| cả| mắt| lại| ngủ| gật| ra| đến| nơi.
Chậm|
rãi, Trần| Liễm|
Vụ| miễn|
cưỡng| cố|
gắng| mở|
nửa| con|
mắt, nhìn| chằm|
chằm| vào|
y| không|
chớp.
Thế|
là| bên|
dưới| hắn|
cũng| cho|
Trần| Liễm|
Vụ| đút|
vào| luôn.
Cánh|
hoa| dưới|
người| Trần|
Chấp| đã|
mềm| mụp, bị|
ép| vào|
thì| chợt|
đau| nhức|
tê| tái. Của|
quý| cứng|
gộc| kia|
đột| nhiên|
thúc| vào, nhưng|
lại| thành|
thật| nằm|
im.
Trần|
Chấp| nhìn|
Trần| Liễm|
Vụ. Trần| Liễm|
Vụ| úp| mặt| vào| cổ| Trần| Chấp, mắt| đã| nhắm| lại, vẻ| mặt| bình| yên.
Dường|
như| muốn|
cắm| thứ|
đó| vào|
cũng| chỉ|
để| được|
ở| gần| hắn| hơn| một| chút| mà| thôi.
Trần|
Chấp| nhìn|
y| một|
lúc, rồi| lặng|
lẽ| cầm|
lấy| xấp|
thư| bên|
cạnh.
Nhà|
họ| Khương|
thống| trị|
lâu| ngày|
nên| không|
còn| phòng|
bị, từ| trong|
thư| từ|
qua| lại, Trần|
Chấp| đã|
sớm| nhận|
ra| ý| định| nuôi| dưỡng| mầm| mống| tạo| phản| của| chúng.
Còn|
về| kế|
hoạch| của|
chúng| sau|
này| ra|
sao, thì| cũng|
giống| như|
những| gì|
Thôi| Hoài|
Cảnh| đã|
nói.
Chúng|
coi| nước|
La| như|
một| quân|
cờ, mà| may|
thay, nước| La|
cũng| chính|
là| một|
quân| cờ|
Trần| Chấp|
đã| bỏ|
xó| từ|
lâu.
Vậy| thì| hãy| để| đám| họ| Khương| tới| so| bì| binh| pháp| với| Trần| Chấp| hắn| một| phen.
Nhận xét
Đăng nhận xét