[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Chương 3
Chương 3: Ngồi lên ngai vàng đã lâu không ngự, thay tên hôn quân phê duyệt tấu chương
Trần Chấp mơ một
giấc mơ.
Trong mơ hắn thấy một người đàn ông cao lớn, sống mũi thẳng, mắt dài,
dáng dấp phải hơn tám thước, ngồi trên đỉnh núi mà vẫy tay cười với hắn.
Trần Chấp phiêu dạt mà đi, đến gần, mới thấy nụ cười của người kia
ẩn chứa sự giễu cợt, nhìn quanh bốn phía, đây là đỉnh núi Thái Sơn nơi Tần Thủy
Hoàng phong thiện*.
Quỷ: Phong Thiện 封禅 là điển lễ để
đế vương nhận mệnh từ trời.
"Trần Thái Tổ Nguyên Đế, tên nhóc Trần Chấp kia, trẫm chờ
ngươi ở đây đã lâu rồi!"
Tần Thủy Hoàng còn cao hơn Trần Chấp vài tấc, lúc này sải bước về
phía trước, cười lớn cúi đầu hỏi, "Thái Tổ Nguyên Đế, ngươi thấy trẫm sao
không cười nữa đi?"
"Cứ tiếp tục cười đi! Cười trẫm “một sớm có được thiên hạ,
dân đen đều hóa nô lệ”, cười trẫm “phá hủy cơ nghiệp sáu đời, may áo cưới cho
Lưu, Hán”.
Trần Chấp chắp tay mà đứng, núi cao gió lớn, áo bào tung bay, mà hắn
im lặng không nói một câu. Lúc mới lên ngôi Trần Chấp tự coi mình xuất thân từ thảo
dân, bình định bốn nước, đánh đuổi ngoại tộc, lãnh thổ còn rộng lớn hơn gấp đôi
nhà Tần, vì thế cười nhạo Tần Vương non nớt nông cạn, không có lòng nhân hậu,
chỉ như ngọn lửa bén dầu bùng lên trong phút chốc, ba đời đã diệt vong.
“Nghe nói người xưng ngàn năm nhân kiệt, ta nghe thế đành bật cười ngả nghiêng."
Nét chữ cứng cáp như sắt, mềm mại như móc bạc, mạnh mẽ đến nỗi như
khắc sâu vào đá. Năm đó Trần Thái Tổ Nguyên Đế đích thân viết, đề ngay trên núi
Thái Sơn nơi các vua Tần làm lễ phong thiện. Lúc đó hắn là anh hùng thiếu niên,
đế vương phong lưu, tự phụ cả đời công lao đế nghiệp vượt xa người xưa.
"Nhà Tần ba đời mà mất, nhà Trần năm đời không nối. Ngày ấy
ngươi đề thơ trên Thái Sơn, để lại tiếng cười cho quả nhân đến muôn đời sau. Mà
ngươi lên ngôi ở lầu Gia Thủy, xưng đế ở phương Nam, đến nay cũng lại bị hậu
nhân cười nhạo! Đáng tiếc trẫm và ngươi chỉ có duyên gặp nhau trong mơ, nếu
không nhất định Trẫm sẽ dẫn ngươi lên lại lầu Gia Thủy, để ngươi xem thử bảo
vật ngàn vàng của con cháu đời sau như thế nào!"
Tần Vương nói đến đây bèn cười giòn không ngớt, tiếng cười vang
vọng đến mây bay.
Lầu Gia Thủy, cao ba mươi trượng, nhìn xuống có thể thấy được bốn biển,
ngẩng lên có thể với tới trời trăng. Khi xây dựng kinh đô Trần Chấp cũng đã cho
dựng Lầu Gia Thủy, một sớm lên lầu xưng đế, muôn dân tám phương thần
phục.
Trần Chấp muốn hỏi thăm lầu Gia Thủy của mình bây giờ ra sao, lại
mơ màng nghe thấy bên tai có người gọi "Hoàng thượng!".
"Hoàng thượng, đến giờ lâm triều rồi!" Thái giám bên
cạnh màn ân cần gọi.
Trần Chấp tỉnh giấc giữa cơn mê, lúc hé mắt nhìn thấy người nằm
bên cạnh cũng vừa mở mắt. Vừa mở mắt, liền cau mày.
"Kéo ra ngoài chém." Giọng Trần Liễm Vụ khàn khàn, quân
lệnh vừa ban ra, hai bên liền xuất hiện thị vệ, kéo hai tay thái giám thẳng ra
ngoài điện, hẳn là kéo đi nơi xa thi hành hình phạt, thế là được yên lỗ
tai.
"Không sao, ngủ tiếp đi." Trần Liễm Vụ dang tay ôm Trần
Chấp, vỗ vỗ vai hắn.
Trần Chấp nào còn ngủ được nữa.
Một đời anh minh muôn đời bại. Trần Chấp mở mắt nhìn Trần Liễm Vụ
đang ngủ say trước mặt, con cháu bất hiếu, bất hiếu đến cùng cực, làm trẫm tức
chết mất thôi.
Con cháu bất hiếu ngủ đến tận trưa mới dậy, kéo Trần Chấp dùng bữa
trưa xong, ngồi thư phòng nhàn nhã phê tấu chương.
Trần Chấp đứng hầu bên cạnh án thư nơi từng đặt ngai vàng của
mình, mài một thỏi mực, trong lòng âm thầm tính toán kế sách cho giang
sơn.
"Ngươi tên gì?" Trần Liễm Vụ phê tấu chương cũng không
để tâm lắm, mắt nhìn tấu chương, mở miệng hỏi.
Hậu cung của Trần Liễm Vụ có vô số nam sủng, chỉ những người y cảm
thấy ưng ý mới hỏi tên. Đương nhiên hỏi rồi y cũng không nhớ, nhưng dù sao cũng
sẽ có người ghi chép lại cho y, đó chính là phúc của chủ tử.
Trần Chấp nào biết mình ở đây nên gọi là gì, nhưng chắc chắn không
thể gọi là Trần Chấp được.
"Kính xin Hoàng thượng ban tên."
Nghe vậy, Trần Liễm Vụ đang viết phê bỗng dừng lại, đặt bút lên
giá, trầm ngâm suy nghĩ, dáng vẻ còn nghiêm túc hơn cả lúc phê tấu
chương.
"Chẩm - Ngươi tên là Trần Chẩm đi."
Trần Chấp suýt chút nữa cầm nghiên mực đập vào đầu đứa con cháu bất
tài này. Quốc họ của Đại Trần, vậy mà y lại tùy tiện ban cho một tên sủng nô
qua đêm, Trần Chấp nghiến răng nghiến lợi đáp, "Tạ ơn Hoàng thượng."
"Trẫm thưởng thêm cho ngươi thứ gì nữa đây?" Trần Liễm
Vụ ném tấu chương đã phê sang một bên, lại mở ra một bản khác.
Trần Chấp cúi đầu nhìn vị hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng, suy
tính, "Thần muốn vạn lượng hoàng kim."
Nghe vậy, Trần Liễm Vụ nhướng mày cười, buông tấu chương xuống,
"Không thành vấn đề, thưởng!"
Chỉ có đám nô tài đứng hầu bên dưới run lẩy bẩy, vạn lượng hoàng
kim, tương đương với bổng lộc làm quan ba đời của tể tướng đương triều, hai vị
ở trên, một người dám xin, một người dám cho.
Trần Chấp cũng mỉm cười.
Trần Liễm Vụ dựa vào ngai vàng nhìn hắn, nhìn một lúc rồi đứng
dậy, đi đến bên cạnh bàn, "Lại đây, ngươi ngồi đây."
Nghe vậy, ai nấy đều không hiểu ý của y, nhưng thị vệ bên dưới đã
đặt tay lên đao, sẵn sàng nghe lệnh bắt người.
Trần Chấp mặt không đổi sắc, buông bút xuống, ung dung đi đến ngồi
lên ngai vàng, ngước nhìn vị vua đang đứng bên cạnh.
Trần Liễm Vụ nhếch môi, cảm thấy nam khanh này rất hợp ý mình, bèn
cúi người xuống, tay vịn vào lưng ghế, nửa ôm Trần Chấp, "Ngươi đã xin
trẫm thưởng, vậy thì giúp trẫm một việc - Ngươi biết viết chữ
không?"
Thư pháp của Trần Chấp lưu truyền hậu thế, nét chữ mạnh mẽ như đao như kiếm, đời sau gọi là "Trần Tổ thể".
Xem ra không phải lần đầu tiên y sai người viết thay. Trần Chấp nhìn
Trần Liễm Vụ bước xuống bậc thềm, vẫy tay gọi mấy tên hầu, "Đi, đến
Quảng Xuân đường xem hát, gọi cả gánh hát đến!"
Bóng người đã khuất, Trần Chấp ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, cúi
đầu nhìn tấu chương.
Vừa rồi hắn còn đang tính toán kế hoạch lâu dài, chẳng mấy chốc đã
phải phê tấu chương, thật là, thật là... Trần Chấp chỉ muốn cười khổ, đứa con cháu
bất tài này, giang sơn của trẫm thật sự nguy hiểm khi nằm trong tay y.
Hắn làm vua phê tấu chương đã ba mươi lăm năm, nay Trần Chấp lại quay về
với công việc cũ.
Nhưng xem đi xem lại, Trần Chấp phát hiện ra vấn đề.
Vấn đề của tấu chương chính là chẳng có vấn đề gì cả, toàn là những lời
ca ngợi công đức, ca tụng thái bình thịnh thế. Lật đi lật lại xem mấy bản tấu
chương mà Trần Liễm Vụ chọn ra bảo hắn chép lại, có thể tóm tắt nội dung của
chồng tấu chương này như sau - ca ngợi long đức của thánh thượng, báo cáo bốn biển thái
bình, dâng lên cống phẩm châu báu.
Trần Chấp càng xem, ánh mắt càng trầm xuống.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, bên kia có người đến báo rắng hát đã
tàn, thánh thượng hồi cung.
Trần Chấp lúc nãy chỉ lo suy nghĩ, một chữ cũng chưa viết, đến lúc
này mới cầm bút lên, giơ nét chữ của Trần Liễm Vụ lên quan sát kỹ lưỡng để bắt
chước.
Thể chữ của Trần Chấp luôn là mẫu thư pháp cho các vị thái phó đời
sau dạy dỗ con cháu, con cháu nhà họ Trần đều luyện Trần Tổ thể, còn nét chữ mà
Trần Liễm Vụ luyện ra, đừng nói là chưa đạt đến cảnh giới, mà thậm chí nhập môn
còn chưa qua.
Trần Chấp cũng không muốn dây dưa với kiểu chữ nguệch ngoạc xiên
xẹo này nữa, đoán chắc y cũng không hiểu gì về bút lực đâu, bèn bôi xấu nét chữ của
mình đi, nhanh chóng phê tấu xong.
Mực còn chưa ráo, Trần Liễm Vụ đã được vây quanh mà oai phong lẫm liệt
bước vào điện.
"Tiểu Chẩm, chép xong rồi sao?"
Trần Chấp phủi tay áo đứng dậy khỏi ngai vàng, nhường sang một
bên, "Vạn lượng hoàng kim này thật sự làm thần mệt mỏi."
Trần Liễm Vụ cười khẩy, tùy tiện cầm lấy tấu chương Trần Chấp đã
phê, ánh mắt dừng lại trên đó, rồi lại cầm thêm một bản khác lên xem.
Trần Chấp thấy y xem hồi lâu mà không nói gì, bèn nhìn vào mặt
y.
Trần Liễm Vụ buông tấu chương xuống nhìn lại hắn, lắc đầu cười
nói: "Chữ của khanh khanh thật sự xấu đến mức có thể sánh ngang với trẫm,
chia đôi thiên hạ."
Trần Chấp cúi đầu, tay trái nắm lấy cổ tay phải, "Thần vì bệ
hạ tận tâm tận lực, bệ hạ xem xong tuồng hay, trở về lại mắng người viết
thay."
Trần Liễm Vụ nắm lấy tay hắn, xoa bóp cổ tay cho hắn, "Nợ
khanh một tuồng hay, Chẩm nhi nói xem nên bù đắp thế nào?"
Trần Chấp nhìn đôi mắt cười cợt của người trước mặt, Trần Chấp
biết rõ đứa cháu bất hiếu này đang nghĩ gì, không gì khác ngoài chọi gà, đua
chó.
"Hay là đi thả chim ưng đi, trẫm dẫn ngươi đi cưỡi ngựa được
không?" Nghĩ đến chuyện này, Trần Liễm Vụ hứng chí.
Nói xong cũng không nhìn sắc mặt Trần Chấp, kéo hắn đi ra khỏi
điện, "Chẩm khanh biết cưỡi ngựa không?"
Trần Chấp là người cưỡi trên lưng ngựa bình định thiên hạ.
Đứng trước Thanh Thông Mã (ngựa đen), người huấn luyện ngựa
đang cầm dây cương vàng, định đỡ Trần Chấp lên ngựa. Trần Liễm Vụ đã lên ngựa
trước Trần Chấp, vỗ vỗ vào chỗ trống trước mặt mình, cười tủm tỉm chờ hắn
lên.
Lên ngựa đối với Trần Chấp chỉ là chuyện đơn giản, nhưng lại phải
giả vờ không biết, nhờ người đỡ.
Ngồi lên, Trần Chấp cảm thấy trong lòng nặng nề, bộ phận giữa hai
chân tối qua còn đau, lúc này đang cọ xát vào yên ngựa. Trần Chấp điều chỉnh
sắc mặt, định giả vờ như không có việc gì. Người phía sau lại gây chuyện,
"Nắng quá, để hôm khác đi." Y nhỏ giọng nói, dường như lại hết hứng
thú.
Chiều tà mặt trời đã ngả về Tây rồi, thưa ngài.
Nhưng lời vua nói ra, chỉ hươu là ngựa thì cũng thành ngựa.
Thế là sau một hồi náo loạn, lại quay về phủ, Trần Chấp theo Trần
Liễm Vụ vào Phổ Tai cung, nằm nghỉ ngơi trên long sàng.
Giờ Dậu đã quá nửa, màn che buông xuống, ánh chiều tà tràn ngập
trên giường, sắc màu dần dần tối đi. Trần Liễm Vụ và Trần Chấp yên lặng nằm đó,
Trần Liễm Vụ gối tay, tay trái cầm lấy tay phải của Trần Chấp nhàn nhã ngắm
nghía.
"Tay của Chẩm khanh thật đẹp." Giọng Trần Liễm Vụ trầm
thấp, dường như hôm nay đã mệt mỏi vì chơi bời.
Trần Chấp mặc kệ y nghịch tay mình, ngẩng đầu lên nhìn, quả thật
đây là một bàn tay đẹp đẽ như ngọc, da thịt mịn màng. Kiếp trước tay hắn không
phải như vậy, bắn cung kéo tên, cầm bút viết chữ, chinh chiến sa trường, mực
nhuộm sông hồ, đầy những vết chai sạn trên tay, khớp xương biến dạng, cho nên
hắn rất ít khi dám chạm vào mặt con cái.
Đột nhiên, Trần Chấp cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình của Trần Liễm Vụ run lên khe khẽ.
Nhưng còn chưa kịp quan sát kỹ, trong nháy mắt, y đã buông tay
ra, lười biếng nằm xuống chăn gấm, vỗ vỗ bên cạnh, "Chẩm khanh ngủ cùng
trẫm một lát đi."
Nhận xét
Đăng nhận xét