[EDIT] THÀNH ĐÔI VỚI CÔNG CHÍNH QUY - Chương 1
Chương 1: Thức đêm đọc tiểu thuyết, đột tử xuyên sách, có phải đã có chuyện gì đó xảy ra?
Nhiếp Thế Vân mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó gọi mình từ phía
ngoài cửa. Y cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, có lẽ vì y đã ngủ quá lâu nên cảnh vật
trước mắt trở nên mờ ảo xa lạ.
“Sư huynh Thế Vân, người có ở trong đó không? Muội đã nghiền
xong linh dược mà phó các chủ dặn rồi.” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ phía
ngoài.
Nhiếp Thế Vân chưa từng dẫn bất kỳ người phụ nữ lạ mặt nào về
nhà, nghe thấy tiếng gọi, y lập tức nhận ra sự bất thường, vội vàng ngồi bật dậy.
Nhưng khi tỉnh dậy, y phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.
“Cứ để đó đi.” Trong lúc hoảng loạn, Nhiếp Thế Vân hét lên.
Dù chưa hiểu cô gái ngoài cửa là ai, y cũng không thể để cô ấy đợi lâu được. Vừa
cất tiếng, y nhận ra giọng của mình không phải giọng nói của bản thân, lập tức giơ
tay lên xem xét kỹ lưỡng.
“Dạ, muội sẽ để ở ngoài phòng luyện khí.” Giọng nữ có chút bất
lực.
Đợi đến khi tiếng bước chân dần xa, Nhiếp Thế Vân mới vội
vàng rời khỏi giường, bắt đầu xem xét căn phòng. Y xác nhận rằng mình không phải
đang mơ mà thực sự đã lạc đến một thế giới cổ xưa kỳ lạ.
“Thế Vân… Thế Vân… sư huynh…” Y lẩm bẩm tên mình.
Chẳng lẽ những gì y đang nghĩ là đúng ư?
Trước khi ngủ, Nhiếp Thế Vân cảm thấy ngực mình nặng trĩu,
nhưng nghĩ đến việc phải đi làm vào ngày mai, y không muốn đối mặt với cơn buồn
ngủ bèn đọc tiểu thuyết để giết thời gian. Giữa đêm khuya, bộ não mệt mỏi của y
đã không muốn nghĩ nhiều nên y mở một cuốn tiểu thuyết tu tiên từng đọc để giải
trí.
Thực ra, Nhiếp Thế Vân không đánh giá cuốn tiểu thuyết này quá
cao. Nhân vật chính Đoạn Minh Ngọc là một tổng thụ điển hình được tác giả cưng
chiều, bốn công trong hậu cung cũng giống như những lá bài được sắp xếp theo
khuôn mẫu. Nhưng cái hay nhất của cuốn sách này là không cần động não mà vẫn có
thể giết thời gian. Còn một sự trùng hợp nữa là trong giai đoạn đầu cốt truyện,
có một nhân vật lót đường từng suýt trở thành hậu cung, lại trùng tên với y –
Nhiếp Thế Vân. Chỉ là không lâu sau, nhân vật này bộc lộ bản tính, muốn giết
người cướp của, kết cục đương nhiên là vô cùng thảm khốc. Là một độc giả, Nhiếp
Thế Vân chỉ cười nhạt, không thèm để tâm.
Đêm qua, khi đọc được nửa chừng, y cảm thấy mắt mình tối sầm.
Lúc đó, y nghĩ mình quá buồn ngủ nên không cố gắng chống cự, cứ thế chìm vào giấc
ngủ.
Chẳng lẽ, đó không phải là cơn buồn ngủ, mà là… y đã đột tử
sao?
Nhiếp Thế Vân cảm thấy vô cùng phi lý. Có lẽ y là người hiện
đại đầu tiên đọc tiểu thuyết tu tiên rồi đột tử trên giường, tỉnh dậy lại trở
thành nhân vật phản diện cùng tên trong truyện, không những thế còn sắp phải chết
thêm lần nữa.
Nếu cốt truyện kỳ lạ này là thật, thì cô gái vừa gọi y chính
là sư muội duy nhất của y – Tề Tuyên Nhi. Nhớ lại cách y phản ứng lúc nãy, Nhiếp
Thế Vân lấy lại bình tĩnh, bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ. Những ký ức của nguyên
chủ cũng dần hiện lên trong đầu y.
Nhiếp Thế Vân thở dài, nghĩ rằng phải nhanh chóng thích nghi
với tình huống kỳ lạ này. Y khoác áo ngoài, bước vào phòng luyện khí đối diện.
Trên bàn ngoài phòng có một bát chất lỏng sậm màu, đây là thứ mà phụ thân y, vốn
là phó các chủ Vân Thanh Các, tìm được để
giúp y vượt qua khó khăn khi tu luyện do linh căn tương khắc.
Y ngửa đầu uống cạn bát linh dược, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm
hơn, nhưng vấn đề thực sự vẫn chưa được giải quyết.
Người ngoài đều biết phu nhân của phó các chủ Vân Thanh Các Nhiếp Lê do thiên phú không đủ nên không thể đột phá Nguyên Anh, đã bế quan tu luyện và qua đời vài năm trước, chỉ để lại một người con trai là Nhiếp Thế Vân. Dù không phải thiên tài đơn linh căn, nhưng với tư cách là tu sĩ của Vân Thanh Các, vốn là một gia tộc chuyên về luyện khí, linh căn kim - hỏa của y cũng được coi là rất tốt rồi.
Nhưng đây chỉ là lời dối trá nói với người ngoài. Thực chất,
Nhiếp Thế Vân có tam linh căn: kim, hỏa, thủy. Người có Tam linh căn tuy không
phải vô vọng trong tu luyện, nhưng chắc chắn khó đạt được thành tựu cao. Hơn nữa,
hỏa thủy tương khắc, không chỉ khó kết đan hay hóa anh, mà ngay cả Trúc Cơ cũng
là một thách thức.
Nếu Nhiếp Thế Vân là người phàm, với thiên phú như vậy y sẽ
không bao giờ được bước vào con đường tu tiên. Nhưng Nhiếp Lê lại quá cưng chiều
đứa con trai duy nhất này, luôn hy vọng rằng sau này sẽ có biến số xảy ra, nên
đã giấu các chủ, dùng đan dược và linh thảo ép y lên đến Luyện Khí hậu kỳ.
Từ nhỏ, tu vi của Nhiếp Thế Vân luôn vượt trước người khác,
nên y được nuông chiều đến mức kiêu căng ngạo mạn. Nhưng đến Luyện Khí hậu kỳ y
lại không thể Trúc Cơ, bị người thân bạn bè từng bị y coi thường vượt mặt, thậm
chí cả sư muội mà phụ thân y buộc phải nhận làm đồ đệ cũng vượt qua y. Từ đó,
tính cách y càng trở nên méo mó nóng nảy, chọn cách đóng cửa không tiếp
ai.
Xuyên vào truyện, ngay lúc này Nhiếp Thế Vân cũng không làm
được gì, nhưng y không vội vàng mà từ từ xem lại một số phương pháp luyện khí
đơn giản nhất, đồng thời đọc kỹ vài quyển sách nhập môn luyện khí trong thư phòng
nhỏ.
Đã đến thì phải an phận, lúc này y không suy nghĩ quá nhiều.
Dù sao tu sĩ Luyện Khí cũng có thể sống đến hơn trăm tuổi, đối với một người đến
từ Trái Đất như y thì đây chính là một món hời.
Cứ như vậy vài ngày trôi qua, khi phó các chủ Nhiếp Lê đầy
lo lắng đến thăm y, ông ta phát hiện đứa con trai vốn luôn tiêu cực của mình giờ
lại đang ung dung đọc sách. Theo lý thuyết, thiên phú luyện khí của Nhiếp Thế
Vân rất tốt, nhưng cũng vì vấn đề tu vi mà gặp bế tắc. Trong thế giới này, tu
vi là tất cả, dù ngươi có là thiên tài kiểu gì, nếu không có tu vi cũng không
thể luyện chế ra pháp khí hay linh khí mạnh mẽ.
“Phụ thân.” Nhiếp Thế Vân ngẩng đầu lên từ cuốn sách.
“Nghe Tuyên Nhi nói lần trước con bảo con bé để linh dược ở đó
rồi đi, con đã uống chưa?”
“Con uống rồi ạ,” Nhiếp Thế Vân cười khổ, “nhưng thực ra
không có tác dụng gì.”
Thấy thái độ của y bình thường, không có vẻ tự bỏ mình, Nhiếp
Lê mới yên tâm phần nào. Đồng thời cảm giác tội lỗi trong lòng ông càng lớn.
Sau khi mất đi người vợ yêu quý vì không thể đột phá, ông cũng bất lực trước
tình cảnh của con trai.
“Ta sẽ tiếp tục tìm cách giúp con, con đừng nản lòng. Cứ nhốt
mình trong phòng như vậy dễ sinh u uất, đôi khi ra ngoài đi dạo cũng tốt.”
“Phụ thân nói đúng.” Nhiếp Thế Vân đáp. Thực ra y cũng tò mò
về thế giới bên ngoài, song y vừa mới xuyên đến nên không dám hành động bừa
bãi.
“À, lần này ta đến cũng muốn báo cho con một tin. Con có nhớ
trước đây đã từng gặp đệ tử của tiền bối Khúc thuộc Ánh Nguyệt phái tên là Đoạn
Minh Ngọc không? Hôm nay đứa nhỏ ấy sẽ đến cùng sư môn, nhờ Vân Thanh Các chúng
ta luyện chế pháp khí.”
Nhiếp Lê lựa lời khéo léo, thực ra Nhiếp Thế Vân từng say mê
Đoạn Minh Ngọc, cậu ta là thụ chính của thế giới này. Khi đó y chưa gặp vấn đề trong
việc tu luyện, tính cách ngang ngược, công khai theo đuổi cậu ta ngay trên địa
bàn của Ánh Nguyệt phái. Tiếc rằng y chỉ là một vai lót đường, ngay từ đầu đã bị
Đoạn Minh Ngọc từ chối.
Trong nguyên tác, Nhiếp Thế Vân không chịu từ bỏ, sau khi về
còn liên tục gửi quà cáp đắt tiền cho Đoạn Minh Ngọc. Sau này, khi gặp vấn đề với
tu vi, y không còn thời gian để lo chuyện tình cảm nên tạm thời không liên lạc
nữa.
Thực ra, chuyện này nếu kể ra cũng thật xấu hổ. Đoạn Minh Ngọc
vốn đã có sư huynh Địch Bạch Dung bên cạnh, lại có không ít người theo đuổi. Nhiếp Thế Vân công khai tỏ tình đã bị từ chối thẳng thừng, khiến nhiều người
chế giễu.
Nhưng lúc này, Nhiếp Lê không quan tâm đến chuyện thể diện,
chỉ hy vọng việc nhắc đến người đó sẽ khiến con trai mình hứng thú.
“Họ nhờ phụ thân sao?”
Nhiếp Lê lắc đầu: “Dù Đoạn Minh Ngọc được Ánh Nguyệt phái
coi trọng, nhưng hắn cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, không cần pháp khí quá tốt. Các
sư phụ luyện khí trong các cùng với đường huynh của con là đủ rồi, nhân tiện
cũng để huynh của con rèn luyện thêm…”
Nhiếp Lê nói đến đây bỗng ngừng lại. Đường huynh của Nhiếp
Thế Vân – Nhiếp Hưng An, chỉ hơn y mười tuổi, nhưng tu vi đã ổn định, hiện
đang ở đỉnh Trúc Cơ.
Nhận xét
Đăng nhận xét