[EDIT] THÀNH ĐÔI VỚI CÔNG CHÍNH QUY - Chương 2
Chương 2: Đọc là "Công 1", viết là "Thụ chính"
Sau khi xuyên đến tu tiên giới vốn trước đây chỉ tồn tại
trong tiểu thuyết huyền huyễn, lúc Nhiếp Thế Vân ở trong phòng không cảm thấy
có gì đáng phấn khích, nhưng khi bước ra ngoài, từng sự kiện mới lạ đã khiến y
nhanh chóng chìm đắm vào thế giới này.
Vân Thanh Các từng là một môn phái lớn với bề dày lịch sử nổi
tiếng khắp nơi nhờ tài luyện khí. Nhưng thời thế đổi thay, môn phái đã suy tàn,
không còn đủ sức chen chân vào tứ đại môn phái, mà chỉ có thể đứng vững giữa
các tiểu môn phái nhờ vào tay nghề truyền thống, luyện khí.
Lúc này, Vân Thanh Các không còn là một môn phái tu tiên cao
không với tới, mà giống như địa chủ giàu có thì đúng hơn. Dĩ nhiên, đây vẫn
không phải là nơi phàm nhân có thể với tới, nhưng so với các đại môn phái, nó lại
có vẻ thân thiện hơn nhiều.
“Nhiếp thiếu gia, lâu lắm rồi không gặp ngài!”
“Đây chẳng phải là Nhiếp thiếu gia sao?”
Nhiếp Thế Vân chỉ dạo chơi ở chợ dưới chân núi Vân Thanh Các khoảng hai nén hương, nhưng đã bị nhận ra gọi lại nhiều lần. Nguyên chủ vốn là người ham chơi, tiêu tiền phóng tay, là khách quen của tửu lâu lẫn cửa hàng cổ vật. Những ngày y đóng cửa trên núi, mọi người chỉ nghĩ y đang bế quan tu luyện.
Từ khi đến thế giới này, Nhiếp Thế Vân chỉ ăn Tích cốc đan,
vị nhạt nhẽo như nhai sáp. Dù không còn nhu cầu sinh lý, nhưng với tư cách là một
người hiện đại, y vẫn có nhu cầu về mặt tinh thần. Vì vậy, y đến tửu lâu gọi khá
nhiều món linh thực định ăn bù cho khoảng thời gian thiếu thốn kia.
Vốn nghĩ rằng với thói quen không ăn ngũ cốc của các tu sĩ,
linh thực chắc hẳn cũng không ngon lành gì, nhưng hương vị lại vượt xa tưởng tượng
của Nhiếp Thế Vân đến cả trăm lần.
Lúc này, y tạm thời quên đi linh căn hay tu vi, chỉ đơn thuần
là một kẻ xuyên không đi du lịch, ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh tuyệt hảo, tận
hưởng mỹ thực và rượu ngon.
Khi nhìn thấy con số trên hóa đơn, Nhiếp Thế Vân thực sự có
chút sờ sợ trong lòng. Xét cho cùng, Nhiếp Lê không phải là cha đẻ của y, mạo
nhận làm con người ta rồi tiêu tiền của họ, trong lòng y cũng có chút áy náy. Cơm
nước xong y chỉ dạo qua các cửa hàng mà không thực sự vung tay mua gì đắt
giá.
Cứ như vậy, Nhiếp Thế Vân đi vào cửa hàng linh thảo lớn nhất
trong thành. Vừa bước vào, mùi hương của linh thảo đã xông vào khứu giác y. Vì
trước đây Nhiếp Lê từng gửi cho y một loại linh thảo có mùi vị kỳ lạ, y tò mò
nhớ lại mùi đó nên cố gắng tìm xem loại dược dịch kia được pha chế từ những
nguyên liệu gì.
Y đi quanh cửa hàng, tìm được một hai loại tương tự nhưng
sau đó không còn manh mối nào nữa. Có lẽ trong luyện khí thì y có chút thiên
phú, nhưng rõ ràng với linh thảo thì y không phải là người có năng khiếu.
Đúng lúc Nhiếp Thế Vân toan bỏ linh thảo xuống định rời đi,
y ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức bị thu hút bởi một bóng người mặc áo trắng bên
cạnh. Ở Vân Thanh Các chắc chắn không có tu sĩ nào như vậy. Người kia có dung mạo
tuấn tú, ánh mắt dịu dàng, đang lịch sự trò chuyện với nữ chủ quầy. Từ đầu đến
chân người này xứng đáng với danh xưng “quân tử như ngọc”. Nhiếp Thế Vân nghĩ, đa số mọi người ở thế giới hiện đại nếu được
yêu cầu tạo ra một hình tượng “nam chính cổ trang” tiêu chuẩn, chắc hẳn sẽ giống
như vậy.
Có lẽ vì ánh mắt của Nhiếp Thế Vân quá lộ liễu, chàng thanh
niên kia quay đầu lại, hai người chạm mắt nhau. Dù đã sống ở tu tiên giới vài
ngày, trong Vân Thanh Các cũng không thiếu tu sĩ tuấn tú, nhưng lúc này Nhiếp
Thế Vân vẫn cảm thấy tim đập loạn nhịp.
“Xin lỗi, tiền bối, tại hạ thất lễ rồi.” Nhìn chằm chằm người
khác quả thật là bất lịch sự, Nhiếp Thế Vân thẳng thắn nhận lỗi.
Nhưng không ngờ mặt của người đối diện kia đột nhiên nghiêm
lại, vẻ ôn hòa ban đầu biến mất, thay vào đó là ánh mắt không hài lòng nhìn chằm
chằm vào Nhiếp Thế Vân. Y bồn chồn trong lòng, chẳng lẽ thanh niên này thuộc kiểu
người bề ngoài hiền lành nhưng tính tình lại rất khó chịu ư? Y nhìn hắn có một cái,
lại còn chủ động xin lỗi rồi, không đến mức bị ghét đến vậy chứ?
Cảm thấy mình đang bị soi mói từ đầu đến chân bằng ánh mắt bất
thiện, Nhiếp Thế Vân lúng túng hỏi: “Tiền bối, có chuyện gì sao?”
Không ngờ, thanh niên trước mặt lại bước đến gần y, cười nhạt, dẫu rằng Nhiếp Thế Vân không thấy có chút xíu vui vẻ nào trên khuôn mặt hắn.
“Ngươi đang muốn giở trò gì đây?”
“……” Quá gần. Nhiếp Thế Vân thầm nghĩ.
“Minh Ngọc luôn cảm thấy phiền phức. Ta nghĩ ngươi cũng
không cần tiếp tục tự rước lấy nhục nữa.”
“……?”
Thanh niên phong thái tuyệt thế trước mặt buông “lời đe dọa”
xong thì vung tay áo rồi quay người rời đi.
“Địch… Địch tiền bối, linh dược của ngài!”
Chủ quán vừa gói xong đồ, ngẩng đầu lên đã thấy một màn này,
vội vàng nhìn xuống linh dược đã được thanh toán, lại nhìn theo bóng lưng đã biến
mất như một cơn gió, do dự một lúc rồi đuổi theo.
Nhiếp Thế Vân đứng nguyên tại chỗ, phải mất một lúc mới từ lời
nói và phản ứng của chủ quán suy ra được kết quả.
Người kia chính là công đầu tiên của Đoạn Minh Ngọc trong
truyện, cũng là sư huynh đồng môn của cậu ta – Địch Bạch Dung. Hắn là đệ tử xuất sắc
được Ánh Nguyệt phái tin tưởng, thuộc kiểu “sư huynh ôn nhu công” tiêu chuẩn mà
tác giả miêu tả.
Nguyên chủ từng quấy rối Đoạn Minh Ngọc nên đã bị hắn ghi hận,
nhưng y lại không nhận ra tình địch này. Nhớ lại hành động vừa rồi, trong mắt đối
phương chắc chắn đó là một sự khiêu khích.
Nhiếp Thế Vân vô cùng xấu hổ. Y thậm chí đã từng vừa đọc tiểu
thuyết loại này vừa chê tác giả miêu tả ngoại hình nhân vật chính quá đẹp, nếu
đặt vào thực tế sẽ kinh người đến mức nào chứ. Nhưng giờ y đã thấy rồi.
Quả thật rất kinh người.
Nếu không có chút liên quan đến Đoạn Minh Ngọc, có lẽ một
vai lót đường như y còn chẳng được miêu tả gì khác ngoài “dung mạo đoan chính”. Nhiếp Thế
Vân thầm nhắc nhở bản thân, sau này nếu gặp nam nhân nào có ngoại hình xuất
chúng thì nhất định phải tránh xa, tám chín phần mười là có liên quan đến Đoạn Minh Ngọc.
Không biết chủ quán có đuổi kịp Địch Bạch Dung không. Trong
mắt người ngoài, có lẽ y mới là kẻ gây sự. Nhiếp Thế Vân đứng trong cửa hàng, cảm
thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, như ngồi trên đống lửa, vội vàng
xin lỗi rồi rời đi.
Sau chuyện này, Nhiếp Thế Vân không còn tâm trạng vui chơi dạo
phố chi nữa nên quyết định trở về. Y vốn định tránh xa Đoạn Minh Ngọc, nhân vật
chính số mệnh cứng cỏi cùng đám hậu cung của cậu ta. Không ngờ vừa ra ngoài đã đụng
mặt Địch Bạch Dung.
Trong lòng thầm cầu nguyện đừng vì chuyện nhỏ này mà chính y
lại bị kéo trở về dòng chính kịch bi thảm, Nhiếp Thế Vân lo lắng trở về sân viện
của mình.
Không ngờ vừa về đến Vân Thanh Các, phụ thân Nhiếp Lê đã vội
vã tìm đến.
“Sớm biết thế đã không để con đi. Vốn chỉ nghĩ có mỗi Đoạn Minh Ngọc đến, không ngờ đại đệ tử của tiền bối Khúc là Địch Bạch Dung cũng đi cùng, chỉ là đến muộn hơn một chút. Con đã gặp hắn chưa?”
Đúng vậy, vì Địch Bạch Dung đang ở cửa hàng linh thảo, còn đụng
mặt y nữa. Nói là đã gặp cũng đúng.
“Con gặp hắn làm gì.” Nhiếp Thế Vân bắt chước thái độ của
nguyên chủ, càu nhàu.
Nhiếp Lê tức giận gõ nhẹ vào đầu y: “Ta biết hắn thân thiết
với Đoạn Minh Ngọc mà con coi trọng. Nhưng dù sao hắn cũng là đại đệ tử của Ánh
Nguyệt phái. Nếu chuyện này lan truyền ra thì chính là con không lo lễ nghĩa
chu toàn. Tiểu môn phái như chúng ta đôi khi vẫn phải nương tựa vào đại môn
phái như bọn họ.”
Nhiếp Thế Vân ậm ừ đồng ý, nhưng vẫn tỏ ra bướng bỉnh. Nhiếp
Lê không làm gì được, chỉ có thể lẩm bẩm vài câu rồi rời đi.
Nhiếp Thế Vân thầm nghĩ. Là độc giả, y biết rõ mọi chuyện,
nhưng lúc này, những nhân vật trong truyện ai có thể biết rằng ngoài một thiên
chi kiêu tử như Địch Bạch Dung sẽ còn có ba người nữa xuất hiện, tất cả đều một
lòng một dạ với Đoạn Minh Ngọc? Còn Đoạn Minh Ngọc vốn lúc này vẫn chưa nổi bật
mới chính là thiên mệnh chi tử chứ?
Sau vài ngày sống thoải mái lại đột nhiên bị lôi vào dòng
chính kịch, lúc này trong lòng Nhiếp Thế Vân vang lên hồi chuông cảnh báo. Y cố
gắng nhớ lại chi tiết trong nguyên tác, cố gắng suy tính xem việc đầu tiên mình
cần làm là gì.
Nhận xét
Đăng nhận xét