[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Chương 31
Chương( 31: Chơi( Thái( Tổ( dã( man( trên( long( ỷ, ép( Thái( Tổ( xin( phu( quân( thương( xót, xuất( trong(
“Ngọc(
ban( chỉ(
của( trẫm(
đâu? Tự( nhả(
ra( đi.”
Trần(
Chấp( chỉ(
đành( nhắm(
mắt( lắc(
đầu, tiếng( hít(
thở( cũng(
trở( nên(
nặng( nhọc.
“Nếu(
ngươi( không(
nhả( ra(
thì( trẫm(
sẽ( không(
đợi( ngươi(
nữa( đâu.” Trần(
Liễm( Vụ(
ôm( lấy(
hắn, không( biết(
từ( lúc(
nào( đã(
cởi( y(
phục( của(
mình, lộ( ra(
cái( thứ(
to( dài(
kia, dứ( nó(
cọ( xát(
vào( miệng(
huyệt( ướt(
át( của(
hắn.
Lỗ(
thịt( khép(
mở( không(
ngừng, từng( chút(
mút( lấy(
đầu( khấc(
của( Trần(
Liễm( Vụ, dâm(
thủy( chảy(
xuống( hòa(
lẫn( với(
tinh( dịch(
của( y. Trần(
Liễm( Vụ(
ôm( chặt(
Trần( Chấp(
rồi( thúc(
hông( trượt(
vào.
Tiếng(
nước( bên(
trong( ấm(
ách( khiến(
lòng( người(
rung( động.
“Tâm(
can(… bên(
trong( miệng(
nhỏ( mềm(
mại( muốn(
chết,” Trần( Liễm(
Vụ( sáp( bên( sườn( mặt( Trần( Chấp( hổn( hển( thở( dốc, đẩy( hông( ra( vào( khiến( tiếng( nước( vang( lên( liên( hồi,
“Bên( trong(
trơn( quá, lúc(
nào( cũng(
thích( cắn(
trẫm( không(
nhả, phải( làm(
sao( đây(
hửm?”
Trần(
Chấp( thở(
dốc( hỗn(
loạn, nhíu( mày(
nhắm( mắt(
lắc( đầu, có(
lẽ( lúc(
này( hắn(
cũng( không(
biết( vì(
sao( mình(
lại( lắc(
đầu.
Trần(
Liễm( Vụ(
đặt( hắn(
lên( bàn, ôm(
lấy( hắn(
từ( phía(
đối( diện(
rồi( lại(
xâm( nhập, đầm(
một( nửa(
của( quý(
vô( rồi(
rút( ra(
cắm( vào.
“Mở(
mắt( ra(
nhìn( trẫm.” Trần(
Liễm( Vụ(
đưa( tay(
giữ( lấy(
khuôn( mặt(
Trần( Chấp, khẽ(
nói.
Nói(
lại( hai(
lần, Trần( Chấp(
mới( mở(
mắt.
Trong(
mắt( đã(
không( còn(
minh( mẫn, tình(
triều( đỏ(
tơ( vương(
vấn, con( ngươi(
bất( định(
không( tụ(
nổi( ánh(
sáng.
“Muốn(
không?” Trần( Liễm(
Vụ( nhìn(
vào( mắt(
hắn( mà( hỏi,
kề( của(
quý( tráng(
kiện( ở(
miệng( sò(
non.
“… Muốn.”
Trần(
Liễm( Vụ(
dập( vào(
lút( cán.
Trần(
Chấp( khẽ(
rên( một(
tiếng, thân( thể(
không( vững(
ngã( khụy(
xuống( bàn, nhắm(
mắt( khó(
nhịn.
Hắn(
suýt( quên(
sâu( trong(
khe( thịt(
còn( có(
một( chiếc(
nhẫn( ban(
chỉ.
Trần(
Liễm( Vụ(
vẫn( chôn(
sâu( bên(
trong( mà(
nắc. Cái( nhẫn(
ban( chỉ(
kia( ép( lên( mào( gà( của( y( khiến( nó( càng( thêm( mẫn( cảm, y( chộp( lấy( eo( Trần( Chấp( nhíu( mày( hưởng( thụ.
“Ưm(…Bệ( hạ(…” Trần( Chấp( miễn( cưỡng( nhổm( nửa( người( dậy( từ( trên( bàn, bị( y( thúc( mạnh( đến( nỗi( cả( người( lay( động, hắn(
vươn( tay(
kéo( lấy(
long( bào(
của( Trần(
Liễm( Vụ.
Thật(
sự( không(
thể( tiếp(
tục( như(
vậy( nữa, chịu(
không( nổi.
“Lúc(
này( có(
gọi( bệ(
hạ( cũng(
vô( dụng(
thôi.” Trần( Liễm(
Vụ( mở(
hé( mắt(
nhìn( xuống(
hắn, ánh( mắt(
u( ám, một(
lần( nữa(
hung( ác(
thúc( mạnh(
của( quý(
cứng( gộc(
vào.
Trần(
Chấp( bị(
thúc( mạnh(
đến( nỗi(
ngã( trở(
lại( trên(
bàn, rên( rỉ.
“Nhẫn(
ban( chỉ(
kia( được(
trẫm( đeo(
trên( tay(
tám( năm, giờ(
lại( bị(
ngươi( ăn(
vào( bụng(
mất( rồi,” Mỗi(
cú( dập(
của( Trần(
Liễm( Vụ(
đều( khiến(
thân( thể(
Trần( Chấp(
lay( động, rên(
rỉ( khổ(
sở, mà( y(
lại( ôn(
tồn( nói(
với( hắn, “Tín(
vật( ngươi(
đều( nhận(
rồi, cũng( nên(
làm( phu(
nhân( của(
trẫm( thôi.”
Da(
thịt( trần(
trụi( của(
Trần( Chấp(
cọ( xát(
trên( long(
án( kim(
tơ( nam(
mộc, miệng( huyệt(
ngứa( ngáy(
khó( nhịn, vật(
thô( cứng(
nóng( bỏng(
lấp( đầy(
vách( hoa, mà(
ngọc( ban(
chỉ( lại(
cứ( ép(
lên( huyệt(
tâm( từng(
chút( một.
Cùng(
lúc( bay(
lên( ba(
mươi( ba(
tầng( trời, lại(
đọa( xuống(
chín( mươi(
chín( tầng(
đất.
“Bệ(
hạ(…” Trần(
Chấp( vô(
thức( mà(
gọi( y, giọng(
nói( đã(
hư( nhược, tình(
dục( đã(
bào( mòn(
âm( thanh(
của( hắn, khiến(
nó( trở(
nên( dâm(
mị.
“Đã(
nói( gọi(
bệ( hạ( cũng( vô( dụng( rồi.” Trần(
Liễm( Vụ(
hạ( giọng(
với( hắn, lại(
thúc( mạnh(
mấy( cái.
Trần(
Chấp( không(
sợ( đau, nhưng(
không( chịu(
được( sướng, cảm(
giác( bị(
tình( dục(
treo( lơ(
lửng( thật(
quá( khó(
chịu.
Ngọc(
ban( chỉ(
quá( nhỏ(
quá( cứng, đau(
đớn( thay(
thế( dục(
triều, bên( trong(
cung( khoang(
muốn( ngậm(
lấy( thứ(
thô( hơn, muốn(
bị( mở(
ra, nơi( nơi(
đều( muốn(
bị( mài(
nghiền.
“Ngồi(
dậy,” Trần( Liễm(
Vụ( rút( khúc( thịt( ra, lùi( lại( một( bước, đứng(
trước( mặt(
Trần( Chấp(
nói( với(
hắn, “Không( thích(
nhẫn( ban(
chỉ( bên(
trong( thì(
dùng( miệng(
nhỏ( tự(
nhả( nó( ra.”
Cái(
lỗ( thịt(
chẳng( còn(
thứ( gì(
để( ngậm, thịt(
non( chỉ(
biết( co(
rút( trống(
không.
Trần(
Chấp( toàn(
thân( mất(
lực, nhưng( vẫn(
chống( hai(
cánh( tay(
dài( nâng(
người( lên, thở(
dốc( đưa(
một( tay(
xuống( bên(
dưới.
Trần(
Liễm( Vụ(
đột( nhiên(
sáp( lại(
giữ( chặt(
lấy( hai(
tay( hắn(
bẻ( quặt(
ra( sau(
lưng.
Cằm(
Trần( Chấp(
đặt( trên(
hõm( cổ(
Trần( Liễm(
Vụ, nghe( y(
nói( với(
mình: “Chỉ( có(
thể( dùng(
miệng( nhỏ(
nhả( ra.”
Eo(
Trần( Chấp(
đau( nhức(
muốn( đứt, không(
có( cánh(
tay( chống(
đỡ( bèn(
miễn( cưỡng(
dựa( vào(
vai( Trần(
Liễm( Vụ(
run( rẩy.
Ấy(
thế( mà(
Trần( Liễm(
Vụ( lại( không( ôm( hắn.
“Gọi(
phu( quân, phu(
quân( sẽ(
giúp( ngươi.”
Tiểu(
tử( thối(
này. Trần( Chấp(
nhắm( mắt.
Âm(
thầm( co(
rút( lỗ(
thịt( muốn(
đẩy( ngọc(
ban( chỉ(
ra.
Nhưng(
vách( hoa(
quá( hẹp(
lại( đầy(
thịt( phì(
sưng, ngứa( ngáy(
tận( xương. Hắn(
co( rút(
vách( huyệt(
nuốt( nhả, nhưng(
chẳng( giống(
như( ép( nhẫn( ban( chỉ( rơi( ra, ngược( lại( càng( giống( như( đang( ngậm( cái( nhẫn( kia( vào( sâu( hơn( trong( huyệt( tâm.
“Chẩm(
Nhi( thích(
ăn( nhẫn(
ban( chỉ(
của( trẫm(
thế( cơ(
à.” Một( tay(
Trần( Liễm(
Vụ( giữ(
chặt( hai(
cổ( tay(
Trần( Chấp, tay(
kia( đưa(
tới( sờ(
lên( đỉnh(
đầu( Trần(
Chấp, “Không( muốn(
trả( cho(
trẫm( cho(
nên( mới(
cắn( chặt(
như( vậy, sợ(
trẫm( cướp(
mất( có(
phải( không?”
Trần(
Chấp( không(
nghĩ( mình(
thế( mà( lại( có( ngày( này.
Trong(
cái( lỗ(
lại( càng(
thèm( thuồng(
đòi( Trần(
Liễm( Vụ(
tiến( vào, càng(
ngậm( nhẫn(
ban( chỉ(
chặt( hơn, Trần(
Chấp( áp(
trán( lên(
vai( Trần(
Liễm( Vụ, cúi(
đầu( rũ(
mắt( gọi, “Phu(
quân.”
Hắn(
gọi( khẽ, mơ(
hồ( lẫn(
trong( tiếng(
thở( dốc.
Một(
cánh( tay(
dài( vươn(
ra( ôm( lấy( eo( hắn( hãy( còn( đang( đang( run( rẩy. Y( móc( ngón( tay( vào( dưới( người( hắn, mân( mó( mấy( hồi( bèn( lôi( ra( một( chiếc( nhẫn( ngọc( màu( mực( trên( đầu( ngón( tay.
Ngọc(
chất( nóng(
bỏng, ngọc( sắc(
bóng( loáng, vương(
đầy( ánh(
nước( dâm(
dật.
Trần(
Liễm( Vụ(
buông( hai(
tay( Trần(
Chấp( ra, đeo(
nhẫn( ban(
chỉ( vào(
một( bên(
ngón( cái(
của( hắn, “Màu(
mực( này(
hợp( với(
ngươi.”
Nói(
xong, y( lại(
lấy( chiếc(
nhẫn( ban(
chỉ( đỏ(
trên( ngón(
cái( còn(
lại( của(
Trần( Chấp(
xuống, chính( là(
chiếc( mà(
y( chọn(
từ( quốc(
khố( cho(
hắn, “Cái( này(
không( tặng(
nữa, trả( trẫm(
đây.”
Trần(
Liễm( Vụ(
đeo( chiếc(
nhẫn( đỏ(
của( hắn(
vào( ngón(
cái( của(
mình.
“Phu(
nhân( ngoan(
quá.” Trần( Liễm(
Vụ( cúi(
đầu( hôn(
lên( môi(
Trần( Chấp, khẽ(
hỏi: “Không( bắt(
nạt( ngươi(
nữa, phu( quân(
đút( bên(
dưới( ăn(
có( chịu(
không?”
Trần(
Chấp( nghiêng(
đầu( đi(
không( muốn(
nghe( y(
nữa.
Nhưng(
bên( dưới(
lại( thèm(
ăn, Trần( Liễm(
Vụ( vừa(
tiến( vào, từng(
tầng( thịt(
non( đã(
quấn( lên(
mút( chặt(
lấy( y.
“Tâm(
can( à, khúc(
thịt( của(
phu( quân(
vẫn( luôn(
là( của(
ngươi, đừng( ăn(
tham( thế,” Trần(
Liễm( Vụ(
bị( hắn(
kẹp( đến(
khó( nhịn, trên(
mày( trên(
mi( đều(
là( dục(
tình, thở( dốc(
đứt( quãng(
nói, “Kẹp( đến(
nỗi( của(
quý( của(
phu( quân(
bắn( luôn(
thì( sao(
hầu( hạ(
được( ngươi(
nữa.”
“Vậy, người( cũng( đừng( thúc(… nhanh( như( vậy.” So( với( y, Trần( Chấp( lại( càng( đắm( chìm( trong( biển( dục( sâu( hơn, khe( thịt( đã( thèm( thuồng( lâu( như( vậy, đột(
nhiên( bị(
y( dập(
vào( vừa(
sâu( vừa(
bạo. Ngay( cả(
giọng( mình(
Trần( Chấp(
cũng( không(
khống( chế(
được, rên( rỉ(
ỉ( ôi(
không( ngớt.
“Chẳng(
phải( do(
ta( sợ(
không( đút(
no( được(
ngươi( sao(
hửm?” Trần( Liễm(
Vụ( lắc(
hông( nắc(
dập( bừa(
bãi, thở( dốc(
hỗn( loạn, “… Không(
nhịn( được(
nữa( rồi, tâm(
can, bắn( vào(
trong( có(
được( không?”
Chơi(
sình( cái(
lỗ( của(
người( ta(
rồi, còn( giả(
bộ( hỏi(
nữa. Trần( Chấp(
nhắm( mắt, bị(
y( tưới( đến( toàn( thân( run( rẩy, bụng( dưới( quặn( lại, vội(
vàng( co(
giật.
Sau(
một( hồi(
rót( vào(
dài( dằng(
dặc, Trần( Liễm(
Vụ( thỏa(
mãn( thở(
dài( rồi(
rút( của(
quý( của(
mình( ra.
Chỉ( đợi( Trần( Liễm( Vụ( rút( ra, miệng( huyệt( liền( thi( nhau( hộc( nước. Thứ( chảy( ra( không( phải( tinh( đục, mà( là( nước( dâm( dính( nhớp( sền( sệt( từ( trong( sóng( triều( của( Trần( Chấp.
Nhận xét
Đăng nhận xét