[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Chương 32
Chương( 32: Con( cháu( bất( hiếu( trêu( đùa( Thái( Tổ( trên( long ỷ, nhét( phất( trần( vào( huyệt( chặn( dâm( thủy(
Đến(
lúc( rồi.
Trần(
Chấp( khép(
hờ( đôi(
mắt, nâng( cánh(
tay( dài(
về( phía(
Trần( Liễm(
Vụ. Đến( lúc(
rồi.
“Xin(
người( ôm(
thần( lên(
long( ỷ(
ngồi.”
“Tâm(
can,( chưa(
được đâu.” Giọng( Trần(
Liễm( Vụ(
từ( trên(
cao( vọng(
xuống.
Trần(
Chấp( ngước(
mắt.
Hắn(
thấy( Trần(
Liễm( Vụ(
bước( sang(
bên( cạnh(
nhặt( một(
chiếc( phất(
trần( có(
lông( trắng. Đó(
là( vật(
mà( đại(
hoạn( quan(
cầm( khi(
hầu( triều, làm(
bằng( lông(
đuôi( tê(
giác( trắng, cán(
dài( mà(
tròn, cầm( rất(
vừa( tay.
Trần(
Liễm( Vụ(
đi( rồi(
trở( lại, quơ(
quơ( cây(
phất( trần(
đó( từ(
trên( xuống(
dưới, lắc( đến(
nỗi( lông(
đuôi( tê(
giác( đều(
rũ( xuống(
bao( quanh(
cán( cầm, rồi(
y( dùng(
tay( tóm(
chặt( lấy.
“Nước(
trong( huyệt(
của( Chẩm( Nhi( cứ(
chảy( ra(
ngoài, phải( nghĩ(
cách( bịt(
lại( mới(
được.” Trần( Liễm(
Vụ( nói(
với( Trần(
Chấp.
Trần(
Chấp( nhìn(
cán( cầm(
thô( dài(
được( lông(
đuôi( bao(
bọc, chống( tay(
lên( bàn(
giữ( vững(
cơ( thể(
đã( thoát(
lực( của(
mình, “Bệ( hạ(…
người( đừng(
làm( rộn.”
“Chẩm(
Nhi( gọi(
trẫm( là(
gì?” Trần( Liễm(
Vụ( đứng(
trước( mặt(
Trần( Chấp(
cúi( người(
xuống, bàn( tay(
to( lớn(
duỗi( ra(
nắm( lấy(
cánh( tay(
đang( chống(
lên( của(
hắn, “Xem( ra(
vừa( hay(
phải( để(
Chẩm( Nhi(
nhớ( lâu(
một( chút, cứ(
quên( mất(
ta( với(
ngươi( giờ(
là( gì, mở(
miệng( là(
gọi( loạn, đúng(
là( tật(
xấu.”
Đại(
sự( thiên(
thu, gần( ngay(
trước( mắt, lúc(
này( Trần(
Chấp( không(
thể( cãi(
lời( y, trơ(
mắt( nhìn(
y( túm( lấy( mình( kéo( đến( trước( người, xoay(
tròn( chiếc(
phất( trần(
trắng( trước(
miệng( thịt(
rồi( nhét(
vào( từng(
chút( một.
“Lúc(
thượng( triều(
ta( phiền(
nhất( cái(
này, miệng( nhỏ(
của( Chẩm(
Nhi( nuốt(
hết( nó(
cho( trẫm(
có( được(
không?” Trần( Liễm(
Vụ( ôm(
Trần( Chấp(
ôn( tồn(
dỗ( dành.
Mắt(
Trần( Chấp(
đỏ( hoe.
Huyệt(
nhỏ( vừa(
trải( qua(
một( trận(
mưa( móc(
dài( dằng(
dặc, dư( âm(
cao( trào(
còn( chưa(
kết( thúc, trong(
huyệt( lẫn(
lộn( bạch(
trọc( thanh(
dịch, sung( huyết(
đỏ( ửng.
Cán(
thô( bọc(
lông( đuôi(
tê( giác(
từng( tấc(
từng( tấc(
chìm( vào.
Con(
cháu( bất(
hiếu, bất( hiếu(
đến( cùng(
cực(…
Trần(
Chấp( khép(
hờ( hai(
mắt, lông( mi(
rũ( xuống(
run( run(
rẩy( rẩy.
“Tâm(
can,” Trần( Liễm(
Vụ( gọi(
hắn, đau( lòng(
nghiêng( người(
ôm( hắn(
vào( lòng, “Nhớ(
ra( phải(
gọi( trẫm(
là( gì(
chưa?”
Lông(
cứng( chọc(
vào( trong(
miệng( sò, lỗ(
thịt( không(
tự( chủ(
được( co(
rút( bài(
xích, nhưng( càng(
co( rút(
lại( càng(
ngứa, ngứa( đến(
tận( xương(
tủy, thân( thể(
tự( mềm(
nhũn( ra.
“… Phu(
quân(…” Trần(
Chấp( khẽ(
gọi.
Trần(
Liễm( Vụ(
vuốt( tóc(
Trần( Chấp, hôn(
hắn, dừng( tay(
không( nhét(
phất( trần(
vào( nữa, y(
hỏi: “Chẩm( Nhi(
thích( phu(
quân( không?”
Trần(
Chấp( vẫn(
khẽ( đáp, giọng(
nói( nhỏ(
đến( mơ(
màng( run(
rẩy, “… Thích.”
“Có(
phải( kiếp(
này( chỉ(
thích( một(
mình( phu(
quân( đúng(
không?” Trần( Liễm(
Vụ( cúi(
người( sáp(
vào( mà(
nhìn( Trần(
Chấp( chăm(
chăm, vô( cùng(
dịu( dàng(
hỏi( hắn(
thế.
Trong(
ánh( mắt(
chăm( chú(
của( y, Trần(
Chấp( gật(
đầu.
“Huyệt(
nhỏ( cũng(
chỉ( cho(
phu( quân(
chơi( sao?” Trần(
Liễm( Vụ(
lại( khẽ(
hỏi.
Trần(
Chấp( chần(
chừ, rồi( lại(
gật( đầu.
“Huyệt(
nhỏ( của(
Chẩm( Nhi(
là( của(
ai?” Trần( Liễm(
Vụ( mỉm( cười( nhìn( hắn.
Quá(
đáng( rồi. Trần(
Chấp( nhắm(
mắt.
“Là(
của( ai?” Trần(
Liễm( Vụ(
lại( hỏi. Đồng(
thời( Trần(
Chấp( cảm(
nhận( được(
phất( trần(
trong( huyệt(
lại( từ(
từ( động(
đậy.
Trần(
Chấp( nhắm(
mắt( nhíu(
mày.
“Sao(
lại( ngốc(
như( vậy, ngay(
cả( huyệt(
nhỏ( của(
mình( là(
của( ai(
cũng( không(
biết.”
Phất(
trần( cọ(
vào( vách(
thịt, xoay( chuyển.
“Là(…
của(… người.” Trần(
Chấp( hơi(
thở( rối(
loạn, mở( miệng(
đứt( quãng(
thốt( ra(
mấy( chữ.
Trần(
Liễm( Vụ(
không( dừng(
lại, lông( dài(
cào( ngứa(
khiến( huyệt(
đạo( co(
giật( gấp(
gáp, khiến( tiếng(
thở( dốc(
thô( nặng(
nghẹn( lại(
trong( cổ(
họng( Trần(
Chấp.
Trần(
Chấp( lăn(
lộn( nuốt(
nước( bọt(
không( ngừng(
nhịn( tiếng(
rên( rỉ, giơ(
tay( năm(
ngón( run(
rẩy( muốn(
ngăn( y(
lại.
Động(
tác( của(
Trần( Liễm(
Vụ( chậm(
lại, lẳng( lặng(
nhìn( Trần(
Chấp.
Trần(
Chấp( nuốt(
khan, khàn( khàn(
miễn( cưỡng(
mới( thốt ra(
được( một(
câu, “Là, là( của(
phu( quân.”
Hai(
mắt( Trần(
Liễm( Vụ(
tràn( ngập(
hình( bóng(
Trần( Chấp, hỏi: “Vậy( Chẩm( Nhi( bây( giờ( đang( bị( cái( gì( chơi( đó?”
Chỉ(
cần( một(
khắc( mà(
Trần( Chấp(
không( trả(
lời, vách( hoa(
sẽ( lại( bị( xoay( nghiền,
như( bị(
hàng( trăm(
con( kiến(
cắn( xé.
“Bị(
phất( trần(…”
“Vì(
sao( lại(
bị( phất(
trần( chơi(
hửm?” Trần( Liễm(
Vụ( lại(
hỏi( hắn.
Trần(
Chấp( nghe(
vậy( không(
biết( trả(
lời( thế(
nào, im( lặng(
lắc( đầu.
“Bởi(
vì( phu(
quân( đang(
dạy( Chẩm(
Nhi( đạo(
lý.” Trần( Liễm(
Vụ( gằn( từng( chữ( từng( chữ( cho( hắn( nghe.
“Ví(
dụ( như, người(
khác( có(
thể( dùng(
cái( này(
làm( Chẩm(
Nhi( không?” Trần(
Liễm( Vụ(
hỏi( Trần(
Chấp.
Trần(
Chấp( lắc(
đầu.
“Người(
khác( có(
thể( hôn(
Chẩm( Nhi(
không?” Trần( Liễm(
Vụ( áp(
miệng( cọ(
vào( môi(
hắn.
Trần(
Chấp( lắc(
đầu, thịt( môi(
cọ( xát(
với( môi(
y.
“Người(
khác( có(
thể( ôm( Chẩm( Nhi( không?”
Lòng(
Trần( Chấp(
khựng( lại, vẫn(
lắc( đầu.
“Người(
khác( có(
thể( nhìn(
Chẩm( Nhi(
không?”
Trần(
Chấp( không(
động, sau( đó(
ngước( mắt(
nhìn( Trần(
Liễm( Vụ.
“Không(
thể.” Trần( Liễm(
Vụ( ôm(
Trần( Chấp, kiên(
nhẫn( dạy(
hắn( nói(
ra.
“Chẩm(
Nhi( là(
tâm( can(
của( trẫm, kẻ(
khác( ai(
cũng( không(
xứng( nhìn(
ngươi( một(
cái.”
Trần(
Chấp( không(
nói( gì. Lúc(
làm( mấy(
chuyện( này(
Trần( Chấp(
vĩnh( viễn(
không( có(
gì( để(
nói( đối(
với( Trần(
Liễm( Vụ.
“Chẩm(
Nhi( muốn(
gì( trẫm(
đều( có(
thể( cho(
ngươi, liều( cái(
mạng( này(
cũng( sẽ(
cho( ngươi, thế(
nên( hãy(
quên( những(
kẻ( khác(
đi,” Trần( Liễm(
Vụ( ôm( lấy( hắn, nhẹ(
nhàng( vuốt(
mái( tóc(
dài( như(
tơ( của(
hắn, chậm( rãi(
nói, như( là(
dỗ( dành(
cũng( như(
là( khuyên(
nhủ, “Chẩm( Nhi(
muốn( sống(
như( thế(
nào, sau( khi(
trẫm( chết(
sẽ( an(
bài( cho(
ngươi, sẽ( không(
để( ngươi(
bị( người(
khác( ức(
hiếp, cũng( sẽ(
không( khiến(
ngươi( bị(
vây( khốn(
trong( hoàng(
cung( này(
nữa. Trẫm( chỉ(
cần( quãng(
thời( gian(
này, quãng( thời(
gian( trẫm(
vẫn( còn(
ở( bên( ngươi,
ngươi( ngoan(
ngoãn, được( không?”
Trần(
Chấp( nghe(
vậy, lẳng( lặng(
mở( miệng(
nói: “Bệ( hạ(
sẽ( không(
chết( trước(
thần, thần( cũng(
không( cần(
bệ( hạ(
liều( mạng.”
Trần(
Liễm( Vụ(
cười, đoạn( hôn(
lên( má(
và( khóe(
môi( hắn, lúc(
này( y( cũng( không( so( đo( là( hắn( gọi( bệ( hạ( hay( phu( quân( nữa.
“Thần(
muốn( bệ(
hạ( sống(
thật( tốt.” Trần(
Chấp( quay(
đầu( lại, khi(
y( áp(
môi( liếm(
hắn( thì(
khẽ( nói(
vậy.
Trần(
Liễm( Vụ(
vẫn( cười(
với( hắn, hai(
mắt( lại(
sáng( ngời, “Chẩm(
Nhi( là(
người( đầu(
tiên( nói(
như( vậy, hẳn(
cũng( là(
người( đầu(
tiên( nghĩ(
như( vậy.”
“Trẫm(
vui( lắm.” Trần(
Liễm( Vụ(
dính( lấy(
môi( Trần(
Chấp( mà(
hôn, “Chẩm( Nhi(
cũng( thích(
trẫm( đúng(
không?”
“Cho(
dù( trước(
kia( không(
thích, từ( từ(
cũng( sẽ(
có( chút(
thích( đúng(
không?”
“Trẫm(
đối( tốt(
với( ngươi, cái(
gì( cũng(
cho( ngươi.”
“Ngươi(
cho( trẫm(
cái( thích(
của( ngươi(
có( được(
không?”
Trần(
Chấp( hết(
cách( với(
y, nhìn( y(
rồi( nói(
cho( y(
biết: “Bệ( hạ(
là( cửu(
ngũ( chí(
tôn, thiên( chi(
kiêu( tử, thiên(
hạ( ai(
mà( dám(
không( thích(
bệ( hạ(
chứ.”
Trần(
Liễm( Vụ(
lại( cười, mút(
lấy( lưỡi(
hắn( mà(
nút, hàm( hồ(
rù( rì: “Chẩm(
nhi( đáng(
yêu( quá, nói(
những( lời(
này( mà(
cũng( nghiêm(
túc( như(
vậy.”
chương này hai anh dethuong vại🥺🥺
Trả lờiXóa