[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Chương 35
Chương 35: Trên giường trong Phổ Tai cung chất đống y phục, phá đại án Thái Tổ bị mất quần áo
“Đất Bắc hoang xa xôi, phong tục
lại khác biệt với dân Hán, ngoài Âm Sơn chỉ có thể đánh mà không thể trị.”
Năm xưa khi chiếu thư cắt đất
ngàn dặm của nước La được đưa đến, Thôi Phủ chính là người đứng trong Triệu Quyền
điện đối diện với hắn trên long ỷ mà nói ra những lời này.
“Nhưng hiền đệ à, trẫm không
cam tâm.” Lúc đó hắn đã nói như vậy.
Trong vòng mười năm, phần lớn
giang sơn của nước La đều thu vào tay hắn, chỉ còn lại tám trăm dặm đất cuối
cùng này thôi.
“Nước La một ngày chưa diệt
thì vĩnh viễn là mối họa cho Trần triều.” Hắn nhìn Thôi Phủ nói, hắn quá hiểu
dã tâm của Bắc địch.
“Nước ta cũng mới vừa ổn định, muôn dân chỉ đợi nghỉ ngơi dưỡng sức, phải tốn bao nhiêu ruộng đất thuế má để người có thể đánh hạ tám trăm dặm đất La này chứ? Cho dù dốc hết tài lực một triều mà đánh hạ nước La, vậy dân La thì sao? Người diệt được nước La, nhưng không diệt được hận thù của dân La đối với nhà Trần.” Thôi Phủ nói với hắn.
“Nếu cho trẫm thêm trăm năm,
lòng dân La có thể thuần phục.” Trần Chấp nhìn ra ngoài điện xa xăm nói. Bá
nghiệp đế vương từ xưa luôn bại bởi tuổi thọ con người.
“Đời người hữu hạn, trăm năm
tiếp theo sẽ do con cháu người trị vì. Bệ hạ hãy tự hỏi lòng mình, với tài năng
của hoàng tự hiện tại thì có thể trị được dân La chăng? Ngôi vị của hoàng tộc
nước La còn chính danh hơn cả Trung Nguyên, dân La một lòng chỉ tôn La Hoàng, nếu
hoàng tộc nhà Trần sau này không quản chế được địch tộc trong tay, một khi phản
phệ thì Trần quốc xem như là tự đào hố chôn mình.”
Thôi Phủ lại nói: “Huống chi,
Bệ hạ tự biết… Thái tử hiện giờ chỉ có khả năng thủ hộ, nếu hiện tại lại dấy
binh đao, quốc khố hao tổn hết, ngài để lại gì cho Thái tử sau này gây dựng nước
nhà đây?”
Đôi mắt hẹp dài của Trần Chấp
nhìn xa xăm, suy tư hồi lâu, cuối cùng nói: “Đánh thêm một trận. Trẫm chỉ dẫn
tám ngàn kỵ binh, mang theo lương thảo đủ cho mười ngày, đường vào đế đô nước
La hiện giờ vô cùng sơ hở, trẫm chỉ gõ cửa rồi về.”
“Trẫm phải để lại cho con cháu
một nước cờ cuối cùng.”
Thôi Phủ nhìn hắn không nói gì
hồi lâu, sau đó thở dài, “Kẻ mạnh luôn nghiêm khắc với chính mình, lại rộng lượng
với người khác. Bệ hạ vừa quá nghiêm khắc, vừa quá rộng lượng. Đây chẳng phải
là do Bệ hạ tự phụ hay sao?”
Trận chiến đó, Trần Chấp giương
đao cưỡi ngựa chém thẳng vào đô thành nước La.
Mười năm đó quân La đã bị Trần
Chấp đánh cho khiếp sợ, thấy quân kỳ nước Trần liền sinh lòng kinh hãi, hắn
dùng tám ngàn thiết kỵ đại phá mười vạn quân La.
Trần Chấp đá tung cửa cung điện
nước La, đích thân bắt sống hoàng thất tông thân Mãn tộc.
Trận chiến đó là giai thoại truyền
lưu đương thời hậu thế, kể rằng Khai Quốc Trần Đế binh pháp độc tuyệt, bởi vậy
mà ỷ tài sính cuồng, cuồng dã đến mức coi quốc chiến như trò trẻ con. Một trận
chiến đó vơ vét bao nhiêu trân bảo mỹ nhân, lại không lấy đến một tấc đất trong
tám trăm dặm kia, bắt trói toàn bộ hoàng thất nước La, lại chỉ đem về triều
đình bày tiệc nhạo báng một phen, rồi thả về nguyên dạng.
Thực ra mấy trăm xe kỳ trân mỹ
nữ mang về chỉ là ngụy trang che đậy ý đồ của Trần Chấp. Chủ ý thực sự của Trần
Chấp chỉ đánh ở bữa tiệc đó mà thôi.
Hoàng thất nước La nắm quyền lực
rất chặt, truyền thừa năm trăm năm không lung lay, hơn nữa vô cùng coi trọng
huyết thống nên chỉ kết hôn trong hoàng tộc. Trần Chấp biết mình không trị được
dân La, bèn mượn tay hoàng thất nước La để trị dân La.
Tiệc hôm đó là Hồng Môn yến,
trong rượu và thức ăn bày trước mặt hoàng thất nước La có hạ độc.
“Ăn thì có thể về, không ăn
thì ở lại.” Trần Chấp nói với họ.
Thuốc độc phát tác cực chậm,
nhưng có thể truyền theo huyết mạch. Chỉ cần hoàng thất nước La không sụp đổ,
theo quy tắc không nạp ngoại tộc, sớm muộn gì cũng độc hại đến thân.
So với việc ngấp nghé lãnh thổ
Trung Nguyên, hoàng thất nước La đương nhiên coi trọng ngôi vị và tính mạng của
mình hơn. Mà ngắn thì ba đời, nhiều thì sáu đời, họ sẽ phải dựa vào thuốc giải
của nước Trần để sống tiếp.
Sau Hồng Môn yến đó, Trần Chấp
giấu thuốc giải trong long ỷ thiết triều bá quan ở Triệu Quyền điện, lệnh cho
con cháu đế quân trước khi lâm chung mới được truyền cho một mình hoàng trữ (người
được xác định sẽ kế vị) biết.
Không ngờ đứa cháu nghiệt tử của
hắn mới tới đời thứ ba đã dâng phương thuốc liên quan mật thiết đến vận mệnh quốc
gia này cho nhà họ Khương.
*****
Trần Liễm Vụ bế Trần Chấp về Phổ
Tai cung, đặt hắn lên giường hôn một cái rồi đi.
Trần Chấp ngồi dựa vào giường muốn nhắm mắt dưỡng thần một lát, giơ tay muốn lấy chăn lại phát hiện chăn đang
bị áp dưới thân mình, tản loạn khắp giường.
“Người đâu.” Trần Chấp hơi
nhíu mày gọi. Đám nô tài trong Phổ Tai cung càng ngày càng không có quy củ, giường
của thiên tử vào ban ngày sao có thể loạn thành như vậy.
“Trần Quý Quân.” Một thị nữ
cung kính bước đến.
“Dọn dẹp giường chiếu.” Trần
Chấp phân phó, lúc này trong đầu hắn đang bận suy nghĩ, không rảnh giúp Trần Liễm
Vụ chỉnh đốn cung quy.
Nhưng tiểu thị nữ lại oan ức
lúng búng nói: “… Quý Quân, nô tỳ không dám. Hai tháng nay Bệ hạ không cho
chúng nô tỳ động vào giường.”
Trần Chấp nhướng mày.
“Ôi chao, Trần Quý Quân ngài
thế mà đã về rồi!” Lão hoạn quan giữ cửa mạng cứng hôm qua đã nghe tin, vốn hôm
nay không phải ca trực của lão, lại chạy một mạch từ bên ngoài vào, vừa nhìn thấy
Trần Chấp thì cười tươi như hoa, “Ngài đã về, việc mà chúng thần phải làm cũng
dễ hơn nhiều rồi.”
“Bệ hạ lại thêm tật xấu gì vậy?”
Trần Chấp chỉ vào bên trong giường chăn chiếu tán loạn kia hỏi lão.
Lão hoạn quan nghe vậy, nét cười
trên mặt lại mang vài phần ủ dột, nói: “Ngài tự vén chăn ra xem liền biết.”
Trần Chấp đứng dậy xuống giường,
giơ tay vén chăn ra.
Dưới chăn toàn là quần áo, ngoại
bào trung y đủ loại chất thành một đống, ước chừng có hơn chục bộ.
Trần Chấp nhìn một lúc đã nhận
ra, đây toàn là quần áo của hắn hai tháng nay cởi ra liền biến mất tăm hơi.
“Không cho gấp, không cho giặt,
cứ phải chất đống như vậy, buổi tối ngày nào cũng ôm trong chăn ngủ.” Lão hoạn
quan ở bên cạnh khó nói thành lời mà than, “Người khác vừa chạm vào ngài ấy liền
nổi giận, vì chuyện này mà tháng này đã xử trảm hai người lận.”
“… …” Trần Chấp đứng bên cạnh
lão hoạn quan, ánh mắt cùng lão nhìn về phía cảnh tượng kỳ quái trên giường, “…
Ngày nào hoàng đế cũng dẫn nam sủng vào cung, buổi tối tại sao phải ôm quần áo
ngủ làm chi?”
“Nam sủng sao mà bò lên được
giường của hoàng thượng chứ ạ, mà nói, hai kẻ bị chém kia chính là bọn họ đó.”
Lão hoạn quan đáp.
Trần Chấp nhìn giường chiếu một
lúc, không nói gì, hồi lâu mới phẩy tay nói với các thị nữ: “Dọn dẹp đi.”
Các thị nữ vẫn mặt mày ủ dột
khó xử nói không dám.
“Chao ôi! Bản thân Trần Quý
Quân đã đến rồi, còn cần đống y phục này làm gì?” Lão hoạn quan giơ tay vỗ vào
đầu mấy đứa nhỏ mà dạy dỗ, “Sao đứa nào đứa nấy như một đám đầu gỗ cứng ngắc vậy,
mau dọn dẹp đi!”
Thiếu hơi tổ tông cỡ đó mà đến thì cho ngta đứng ngoài cửa =))))))
Trả lờiXóa