[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 1

 Ngoại truyện 1: Lên núi giải độc

 "Xuân Đài à, nể mặt trẫm, ngươi coi đứa nhỏ này bị sao đi."

Vốn dĩ Liên Hoa Sơn là vùng thâm sơn cùng cốc, ba bề vách đá dựng đứng chỉ có lối chim bay, song phía nam hãy còn sót lại một con đường mòn. Hôm nay tuyết lớn, đường núi gần như đã bị lấp kín một nửa.

Vợ mình mình thương, Trần Liễm Vụ nào dám để Trần Chấp ôm y trèo non lội suối, bèn vội vàng sai một toán người đi trước mở đường, phía sau thì khiêng kiệu đưa người lên.

Đoàn người mở đường nhanh nhẹn thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã tới căn nhà gỗ cuối đường, kính cẩn gõ cửa bái kiến.

Khi kiệu của Trần Liễm Vụ tới nơi, đón y chẳng ngờ lại là một đám hộ vệ mặt mày ủ dột đứng chôn chân trước cửa nhà, ngượng ngùng cúi đầu bẩm báo.

"Phá cửa." Trần Liễm Vụ hất hàm, kéo mạnh chiếc áo choàng lông chồn đen tuyền, mái tóc đen như mực rủ xuống gò má, càng làm lộ rõ vẻ mang bệnh vốn đã xanh xao của y.

Kiệu của Trần Chấp theo sát phía sau kiệu của Hoàng đế, vừa đến nơi đã kịp nghe tiếng vang chát chúa, hai cánh cửa gỗ đổ ầm xuống đất, bụi tuyết tung mù mịt cao đến tám thước.

Câu cửa miệng thường nói anh hùng bất kể xuất thân – Trần Chấp nhìn bóng lưng Trần Liễm Vụ mắt còn đang mù quay lại, tuyết trắng cuộn trào sau lưng y, mà y vẫn thản nhiên chìa tay về phía hắn – xem ra bạo quân vẫn là bạo quân thôi.

Trần Chấp nửa khóc nửa cười thở dài một tiếng, xuống kiệu nắm lấy tay y, bước chân đi trước đạp lên cánh cửa đổ nát bước vào trong, "Đi thôi."

Hôm nay nhà của Thạch Xuân Đài đúng là gặp phải sơn tặc rồi, mà còn là cái loại sơn tặc hoàng đế nữa kia.

"Tiểu tử thối, mời cút về đi. Ta chỉ chữa bệnh cho bậc khai quốc công thần, không chữa cho lũ súc sinh vong quốc các ngươi."

Thần y Thạch Xuân Đài, tuổi đã gần trăm, nằm trên chiếc giường bên trong, thân hình khô quắt như bộ xương, già nua đến độ nửa người nửa ngợm. Lão tựa mình vào gối, mắt nhắm nghiền lắng nghe động tĩnh của đám người không mời mà đến, nửa con mắt cũng chẳng buồn liếc đã toan cất giọng khàn khàn chậm rãi đuổi khách.

Thạch Xuân Đài vốn là bậc kỳ tài y thuật lừng danh từ thuở đầu triều Trần khai quốc, tuổi mới đôi mươi đã được vời vào cung hầu hạ quốc quân. Nếu tài năng của tất cả ngự y trong cung gộp lại là mười, Thạch Xuân Đài xưa nay một mình chiếm trọn tám. Trải qua ba triều vua, Thạch Xuân Đài tận mắt chứng kiến tam thế tổ nhà Trần nối tiếp thói hư tật xấu của nhị thế tổ, mặc sức cho ngoại thích lộng hành khuynh đảo triều chính. Lão biết giang sơn không còn như cũ, cảnh thái bình thịnh trị xưa kia nay đã chẳng còn ai kế tục, bèn phẫn uất từ quan quy ẩn núi sâu, từ đó lánh xa bụi trần chẳng màng thế sự.

Trần Liễm Vụ đứng ở giữa phòng, nghe xong câu đó liền nhướng mày, sắc mặt không hề lay động song lời thốt ra lại chẳng chút khách khí, "Ai ưa được cái nết chó má của lão già thối tha nhà ngươi chứ, so với cứt còn cứng hơn."

Người trên giường trong màn nghe vậy, khinh khỉnh hừ một tiếng đáp: "Ai ưa ta ngươi quản được chắc, tóm lại không phải tổ phụ rồi tằng tổ súc sinh nhà ngươi."

Hay quá đi thôi! Trần Chấp đứng bên cạnh mà chỉ hận không thể vỗ tay tán thưởng. Bậc trưởng bối sống qua mấy đời, lại thêm một vị quân chủ đế vương của một nước, đôi bên ngươi qua ta lại chửi rủa hả hê, thật là nở mày nở mặt cho Trần Chấp hắn.

Thấy hai người chỉ chực chờ xông vào nhau ẩu đả đến nơi, Trần Chấp vội vàng nắm lấy tay Trần Liễm Vụ quay sang phía giường nói lớn: "Xuân Đài, nể mặt trẫm một chút, xem coi đứa nhỏ này bị làm sao đi."

Lời vừa dứt khỏi miệng, trong màn im phăng phắc, một lúc lâu sau cũng chẳng thấy động tĩnh.

"Xuân Đài," Trần Chấp lại cất tiếng gọi lão.

Rồi sau đó có một bàn tay run rẩy men theo rèm trướng nắm chặt lấy. Bàn tay kia đầy những đốm đồi mồi, gầy guộc chỉ còn da bọc xương, chậm rãi kéo rèm sang bên.

Thạch Xuân Đài ngỡ rằng mình đã quên hẳn thanh âm này rồi, bởi thời gian đã trôi qua sáu mươi năm có lẻ.

Sáu mươi năm đằng đẵng, giang sơn đã bốn phen đổi chủ, Thạch Xuân Đài nheo đôi mắt già nua, nhìn người đứng trước mặt... là hoàng đế của lão.

Con người kia vẫn y nguyên vẻ phong hoa thuở nào đứng trước mặt lão. Thạch Xuân Đài không chớp mắt chầm chậm ngồi dậy, tựa hồ vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mộng dài. Trong cơn mơ màng, lão vẫn còn là gã tiểu tử ngỗ nghịch năm xưa, văng vẳng bên tai lời hoàng đế xoa xoa giữa mày mà bảo: "Xuân Đài à, sửa bớt cái nết ngang bướng đó đi, đừng có mà cãi vã với đám đại thần của trẫm nữa."

"Ngô hoàng..." Thạch Xuân Đài tự mình xiêu vẹo xuống giường, run rẩy quỳ xuống đất. Tuổi già sức yếu, xương cốt rệu rã, lão chẳng ngờ rằng trước khi nhắm mắt xuôi tay còn có thể hành lễ bái quân vương lần nữa, "Ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...."

"...Xuân Đài của trẫm, tuổi đã cao thế này rồi cơ mà." Trần Chấp bước tới đỡ lão dậy, rồi lại đưa tay lau đi khuôn mặt tàn tạ của lão.

Khuôn mặt Thạch Xuân Đài nhăn nhúm như quả táo tàu, nước mắt già nua lã chã tuôn rơi trên những nếp nhăn chằng chịt.

Nửa canh giờ sau, Thạch Xuân Đài vừa lau nước mắt vừa bắt mạch cho Trần Liễm Vụ.

Trần Chấp vờ như không thấy vẻ sụt sùi của lão, cũng chẳng hỏi han mạch có ổn định hay không. Trần Liễm Vụ cũng bắt chước theo Trần Chấp ngoan ngoãn ngồi yên để lão bắt mạch.

Bắt mạch hồi lâu, Thạch Xuân Đài điều hòa hơi thở rồi mới bắt đầu đếm nhịp, chẩn đoán thêm một lát nữa rồi mới thu tay về, lại châm kim châm vào đầu ngón tay y trích ra chút máu. "Ta đi bốc thuốc." Lão vừa nói, vừa cúi đầu đứng lên bước ra ngoài.

"Xuân Đài sĩ diện lắm, lát nữa lão quay lại, cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra là được." Bóng dáng Thạch Xuân Đài vừa khuất sau cánh cửa thì Trần Chấp mới nói với Trần Liễm Vụ.

Trần Liễm Vụ hiểu rõ bèn khẽ gật đầu.

"Lão già đó tính tình quái gở như thế, năm xưa ở trong cung sao ngươi nhịn được hay vậy?" Trần Liễm Vụ vừa trêu đùa vừa hỏi hắn, giọng điệu đã không còn vẻ hằn học nữa.

"Quái lắm sao?" Trần Chấp bật cười, đáp lời y, "Như vậy đã hiền hòa hơn xưa nhiều lắm rồi."

"Người nâng niu lão như bậc thánh nhân trong cung, vậy mà cuối cùng lão vẫn không chữa nổi bệnh của người ư?" Trần Liễm Vụ hỏi hắn.

"Đó là số trời đã định, thuốc thang vô dụng thôi." Trần Chấp thản nhiên nhắc lại vận mệnh kiếp trước của mình.

Người ta thường nói rằng Sơn, Y, Mệnh, Bốc, Tướng, năm thuật này đều thông nhau."* Kiếp trước có một trận cảm lạnh bất ngờ ập đến, ai cũng nghĩ chẳng nguy hiểm đến tính mạng, ấy vậy mà chính Thạch Xuân Đài mang đôi mắt sưng húp quỳ bên giường, đã nói rằng dương thọ của bệ hạ gần như sắp tận, Trần Chấp lúc ấy mới kịp trăn trối chu toàn mọi việc hậu sự.

Quỷ: Sơn, Y, Mệnh, Bốc, Tướng lần lượt là "Tu đạo, y thuật, mệnh học, bốc quẻ, xem tướng", là "ngũ thuật" của người Trung

"Vậy còn ta thì sao?" Trần Liễm Vụ dò dẫm tìm tay hắn.

Trần Chấp siết chặt tay y, đáp lời: "Thọ của ngươi còn dài lắm."

"Sao bệ hạ biết được?" Trần Liễm Vụ kéo tay hắn lên, khẽ hôn.

"Phàm là kẻ trúng độc trên đời này, chỉ cần tìm được Thạch Xuân Đài ắt là số chưa tận." Trần Chấp nhìn sắc mặt có phần tái nhợt của y, chậm rãi nói, "Lão ấy là độc sư đệ nhất thiên hạ."

"Độc sư ư? Lão chẳng phải là y sư sao?" Trần Liễm Vụ nghi hoặc hỏi.

"So với tài dùng độc, lão chỉ rẽ ngang dụng y thuật mà thôi." Trần Chấp kéo tay y đang đặt trên gối ôm trở vào vạt áo, thản nhiên nói, "Độc hạ trong yến tiệc khoản đãi sứ thần La quốc năm xưa là do chính tay Thạch Xuân Đài điều chế ra."

 Mục lục - Ngoại truyện 2

Nhận xét

Want some tea? 😈😈😈

Follow Quỷ để cập nhật ở đây nha :3