[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 2

 Ngoại truyện 2: Ỷ bệnh sinh kiêu

 "Đây đúng là tôn tử của bệ hạ ư? Ta thấy hắn chẳng khác nào tổ tông nhà ngài đội lốt nhím xù."

Lần này Thạch Xuân Đài đi bốc thuốc khá lâu, khi lão trở về thì sắc mặt đã hồng hào trở lại như thường.

Theo sau lão là một dược đồng, tay bưng chén thuốc tiến về phía Trần Liễm Vụ.

Trần Liễm Vụ mắt mờ chẳng thấy, Trần Chấp ở bên cạnh bèn đỡ lấy cái chén, cầm thìa nhẹ nhàng múc thuốc thổi nguội.

Thạch Xuân Đài ngẩn người nhìn Trần Chấp đích thân đút thuốc cho Trần Liễm Vụ, "...Thật chẳng giống bệ hạ chút nào."

Trong phòng chỉ có thêm một dược đồng nên Thạch Xuân Đài buông lời chẳng chút kiêng kỵ. Vốn dĩ lão đã quen thói ăn nói bỗ bã, dược đồng cũng nghe tai này lọt tai kia chả để trong đầu.

"Chậc, đồ tồ tệch này lề mề ở đó làm gì, qua đó bón thuốc nhanh." Thạch Xuân Đài quắc mắt lườm dược đồng.

Dược đồng nghe lệnh run rẩy đón lấy chén thuốc, còn chưa kịp thay Trần Chấp đút thuốc cho Trần Liễm Vụ đã nghe thấy vị đương kim thiên tử kia cau mày tặc lưỡi một cái.

Người nọ cao lớn vạm vỡ lại đon thêm chiếc áo chồn khoác ngoài, nhíu mày một cái trông dữ dằn làm sao, dược đồng sợ hãi vội rụt tay về.

"Ngươi nỡ để thái tổ đích thân hầu hạ thế kia à, hiếu đạo của ngươi để đâu rồi?" Thạch Xuân Đài xích lại gần Trần Liễm Vụ, giọng điệu nhẹ nhàng trách móc như thể dò xét xem y còn sót chút liêm sỉ nào không.

"Vậy đạo làm bề tôi của ngươi thì vứt đâu?" Trần Liễm Vụ lại há miệng đón lấy thìa thuốc Trần Chấp đút, nuốt xuống rồi mới đáp lời, "Thái tổ nhà ta tình nguyện đút cho ta, ngươi quản được chắc?"

"Ta không dám quản, ta không dám quản," Thạch Xuân Đài tùy tiện đáp lời, thấy chén thuốc đã cạn gần đáy liền đứng dậy đi lấy túi kim châm, "Đưa tay đây, ta châm cứu phóng huyết khử độc cho ngươi."

Thuốc dẫn máu ra như thác đổ sóng trào, kim châm vừa châm vào năm ngón tay, máu tươi liền phun ra từ đầu kim, Trần Liễm Vụ nhăn mày quay đầu về phía Trần Chấp.

"Ổn cả thôi, đừng sợ," Trần Chấp nhẹ nhàng vuốt lưng trấn an Trần Liễm Vụ, "Trẫm lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi, không sao đâu mà."

Thạch Xuân Đài đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo như băng hằm hằm nhìn Trần Liễm Vụ, nhẫn nhịn hồi lâu vẫn không kìm được mà lên tiếng: "Thứ độc quái ác này hành hạ ngươi hơn hai mươi năm ngươi còn sống sót được, giờ mới châm có mấy đầu ngón tay mà đã nhăn nhó đòi Thái tổ của ngươi dỗ dành, dối gạt Thái tổ ngươi thì được chứ đừng hòng qua mắt ta."

"Chẩm Nhi, bịt tai ta lại," Trần Liễm Vụ rúc đầu vào lòng ngực Trần Chấp, lầm bầm, "Lão già kia lải nhải khó chịu quá, ta không muốn nghe nữa đâu."

Trần Chấp vươn tay ôm lấy y vào lòng, vẻ mặt thoáng chút khó đoán, nhưng rồi vẫn để lộ một nụ cười mỉm, nụ cười ấy xem ra vẫn mang theo chút ý vị khó tả.

"Bệ hạ, hắn gọi ngài là gì cơ?" Thạch Xuân Đài tuổi cao có chút lãng tai, cho rằng là mình nghe lầm.

"Là tên do hắn đặt cho trẫm." Trần Chấp đáp.

Thạch Xuân Đài không nói gì nữa, cúi đầu châm thêm mấy cái kim nữa vào đầu ngón tay Trần Liễm Vụ.

Trong phòng nhất thời im ắng lại, khó có lúc nào hài hòa như vậy, hồi lâu sau Trần Chấp mới lên tiếng trước, chỉ vào bàn tay đang bị châm kim của Trần Liễm Vụ nói: "Ngươi châm nữa là châm tôn tử của trẫm thành nhím xù luôn mất."

"Đây đúng là tôn tử của ngài sao bệ hạ? Ta thấy hắn chẳng khác nào tổ tông nhà ngài đội lốt nhím xù." Thạch Xuân Đài chân thành hỏi hoàng đế của mình. Lão đã quen với Trần Đế luôn luôn duy ngã độc tôn, thực sự không thích ứng được rằng Trần Đế cũng có lúc sẽ cúi đầu làm hạ nhân như vậy.

"Ngươi đầu nhím hay ta đầu nhím? Ngươi là tổ tông hay ta là tổ tông?" Trần Liễm Vụ nghe vậy liền lên tiếng vặn hỏi lại.

"Hai người các ngươi, dám ồn ào thêm một câu nữa thử xem." Trần Chấp vừa mở miệng, uy nghiêm lập tức lan tỏa.

Trần Liễm Vụ không nói nữa, chỉ dán sát vào lòng Trần Chấp để hắn ôm lấy. Thạch Xuân Đài cũng an tĩnh ngậm miệng lại, rút từng cây từng cây kim châm trên tay Trần Liễm Vụ ra.

Dược đồng lớn lên ở chốn núi non hoang vắng ngây ngô không hiểu sự đời, mở to hai con mắt tròn xoe đứng bên cạnh phụ tá.

Máu chảy ra từ từ đậm màu, nhìn qua tựa hồ có chút khác biệt so với máu người thường, đỏ sẫm pha đen. Lúc này chén đá đã chứa đầy một nửa toàn là máu rồi.

Thạch Xuân Đài thu hết kim châm, chọn một ống bạc rỗng ruột, ống bạc hở một nửa, tựa như từ giữa thân bị xẻ ra chia làm hai nhánh, đoạn cắm vào đầu ngón tay trỏ, máu liền ùng ục chảy xuống từ trong ống bạc.

Thạch Xuân Đài lại châm thêm hai kim trên cánh tay y, dòng máu chảy ra trở nên chậm lại, dần dần thành nhỏ giọt, từng giọt từng giọt rơi vào trong chén đá.

Đến cuối cùng, phải độ mấy hơi thở, máu ở đầu ngón tay mới rơi xuống một giọt, dường như càng lúc càng đặc, càng lúc càng tối màu.

"Phải đợi thêm một chốc nữa mới được, không thể nằm thẳng, nếu cảm thấy mệt thì chuyển qua nằm ghế dựa mà ngủ một lát cũng được." Thạch Xuân Đài vừa dặn dò vừa được dược đồng dìu đứng dậy, "Lát nữa ta quay lại."

"Làm phiền thần y rồi." Trần Liễm Vụ nhắm mắt tựa vào lòng Trần Chấp tạ ơn.

Thạch Xuân Đài lại dừng mắt thêm một chút ngó cảnh Trần Liễm Vụ và Trần Chấp đang tựa sát vào nhau, mới thi lễ với Trần Chấp rồi rời đi.

Đám thị vệ đều đang sưởi lửa ở phòng hông, Trần Chấp tự mình đứng dậy bê hai chiếc ghế dựa lại, cùng Trần Liễm Vụ sóng vai mà tựa vào. Trong phòng đốt lò sưởi, nhưng nhà gỗ lộng gió, Trần Chấp kéo áo choàng trên người Trần Liễm Vụ lại lần nữa rồi hỏi: "Vụ Nhi có lạnh không?"

Tuyết bên ngoài vẫn rơi liên miên, ở trong nhà mà nghe tựa như vô số con cua bò trên cát xào xạc. Trần Liễm Vụ ngửi mùi hương của Trần Chấp ở ngay gần, trên người cũng được tay hắn vuốt ve, bao bọc kín mít. Loại cảm giác này rất diệu kỳ, trái tim Trần Liễm Vụ căng phồng, y nghiêng đầu, sống mũi như có như không cọ vào vạt áo Trần Chấp, "Muốn ăn chút gì nóng nóng cơ." Y nói.

Thực ra Trần Liễm Vụ không thấy lạnh, song y đột nhiên nhớ lại đãi ngộ của bọn trẻ nhà họ Khương trong cung khi bị bệnh hồi y còn nhỏ, nhớ nhất chính là bọn chúng có người nhà ngồi bên mép giường, bưng đồ ăn nóng hổi trân quý dỗ dành đút cho ăn.

Hôm nay Trần Liễm Vụ cảm thấy những chiều chuộng mình nhận được từ Trần Chấp đã quá đủ, chỉ còn thiếu một chút đồ ăn này nữa thôi.

Trần Chấp đứng dậy ra ngoài tìm người làm canh.

Thạch Xuân Đài ẩn cư thanh bần, mùa đông trong núi rau thịt khan hiếm, người hầu chỉ bưng một bát canh mỳ trắng vào. Bát canh này được Trần Chấp đút cho Trần Liễm Vụ ăn hai miếng, Trần Liễm Vụ vẫn còn đang há miệng, Trần Chấp lại nhíu mày đặt bát xuống. Hắn nhìn sắc mặt Trần Liễm Vụ vì mất máu mà trở nên bệnh tật, vùi trong áo chồn càng thêm tái nhợt.

"Đợi trẫm một lát." Trần Chấp ôm Trần Liễm Vụ quấn vào trong áo, hôn lên đôi môi không chút huyết sắc của y, đứng dậy đi ra ngoài.

Trần Liễm Vụ chớp đôi mắt mờ lắng nghe tiếng then cửa chuyển động, trong phòng lại an tĩnh trở lại, y mở to mắt lắng nghe tiếng tuyết rơi.

Máu từng chút từng chút nhỏ giọt vào trong chén đá, hòa tan, Trần Liễm Vụ cảm thấy có hơi oải song lại không muốn nhắm mắt ngủ thiếp đi, vẫn đếm tiếng máu rơi hòa trong tiếng tuyết chờ Trần Chấp trở về.

Lúc Trần Chấp quay lại thì đang bưng theo một bát canh thịt thỏ nóng hầm hập, thỏ rừng do hắn tự mình ra ngoài trời tuyết săn được, bên trong còn hầm thêm kỷ tử nhân sâm mà Thạch Xuân Đài dùng làm thuốc. Trần Chấp đặt bát canh vào tay Trần Liễm Vụ, tự mình đi tới trước lò sưởi rũ tuyết, sợ hàn khí cả người xông vào thân thể bệnh tật của y.

Sưởi ấm người xong, Trần Chấp đi tới, thấy Trần Liễm Vụ vẫn mê mang mở to mắt, tay bưng bát canh không hề động đậy.

Trần Chấp bật cười thành tiếng, "Bệ hạ của trẫm, mấy bận trước phi ngựa lâm trận vẫn có thể tung tăng nhảy nhót, mấy cây kim mới đâm vào đầu ngón tay này thật sự có thể làm người sợ đến thế sao?"

Trần Liễm Vụ không đáp, hôm nay y vốn muốn ỷ bệnh làm tới, đẩy bát canh thịt trong tay về phía Trần Chấp, chờ Trần Chấp đút mình.

Trần Chấp cười ngồi xuống bên cạnh y, đón lấy bát canh dùng thìa múc lên thổi nguội, sau đó đưa tới bên môi Trần Liễm Vụ.

Trần Liễm Vụ há miệng ăn, khẽ bảo: "Ngon quá, đây là cái gì thế?"

"Thỏ rừng ta săn được ở bên ngoài đấy." Trần Chấp vừa nói vừa đút thêm một thìa nữa.

"Tuyết rơi mà cũng có thỏ rừng sao?"

"Tuyết rơi rồi cái gì cũng có."

"Có sói không?"

"Nhiều sói nhất luôn."

"Có thể bắt một con về, xong chúng ta nuôi không."

"Bệ hạ, đợi khi nào mắt của ngài khỏi rồi thì muốn gì cũng được."

"Chẩm Nhi ôm ta."

 Ngoại truyện 1Mục lục - Ngoại truyện 3


Nhận xét

Want some tea? 😈😈😈

Follow Quỷ để cập nhật ở đây nha :3