[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 5
Ngoại truyện 5: Vỗ lồn đánh mông nút vú, "Chưa dính bầu thì cứ làm tiếp, nghe rõ chưa?"
"Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi là hoàng hậu của trẫm, là mẫu nghi thiên hạ, giục ngươi sinh hoàng trữ khiến ngươi ấm ức cái gì à?"
"Ngươi nói xem hai chúng ta thế này có giống một đôi vợ chồng tiều phu tiều phụ nơi thâm sơn cùng cốc không?" Qua một lúc, hai người đã đắp chung chăn bông dày cộm nằm cạnh nhau trên giường, Trần Liễm Vụ bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Đúng là giống vợ chồng tiều phu tiều phụ khổ đến độ không qua nổi ngày đông." Trần Chấp gối tay lên đầu, tùy tiện đáp lời.
"Nếu thật sự là vậy, năm nay mới sớm tuyết đã rơi lớn như thế này, ngươi nói xem chúng ta phải làm sao mới có thể vượt qua mùa đông đến khi xuân về?" Trần Liễm Vụ chống người chồm lên trên ngực Trần Chấp.
"Xuống núi, tạo thế lực, chiêu binh mãi mã, tạo phản, tranh thủ trước khi trời rét đậm nhất thì chiếm lấy hoàng cung mà chống chọi qua mùa đông."
"......" Trong đầu Trần Liễm Vụ còn mộng tưởng về cuộc sống vợ chồng nghèo khó củi khô lửa ấm nương tựa lẫn nhau, giờ nghe Trần Chấp bảo thế thì chẳng còn tình thú gì nữa, giọng nói lộ rõ vẻ hờn dỗi: "Giang sơn xã tắc quan trọng hơn ta có đúng không?"
Trần Chấp nhướng mày, "Trẫm muốn đưa ngươi lên ghế rồng, không muốn ngươi chịu cảnh đói rét bấp bênh, như vậy cũng là sai sao?"
"Nhưng có lẽ ta chỉ muốn cùng ngươi sống cảnh đói rét bấp bênh đó ấy." Trần Liễm Vụ vùi mặt vào hõm cổ Trần Chấp, nhỏ giọng rù rì.
Trần Chấp nghe vậy bật cười, năm ngón tay luồn vào tóc y nhấn nhấn da đầu, đoạn nói, "Lại đây nào, để ta xem thử cái gân nào của ngươi bị vẹo, ta sẽ giúp ngươi nắn lại cho thẳng."
Trần Liễm Vụ không để ý đến hắn, tự mình độc thoại, "Tốt nhất là trời đổ tuyết lớn, nghèo đến độ chỉ còn mỗi một chiếc chăn, chúng ta phải co ro trong đó ôm chặt lấy nhau, nương vào dốc sức sinh hài tử mới có thể sưởi ấm."
Vừa nói tay y vừa luồn xuống dưới chăn, cởi y phục của Trần Chấp.
"Trần Liễm Vụ." Trần Chấp nắm lấy tay y, gọi tên y như đang cảnh cáo.
"Chẩm Nhi, ta lạnh lắm, bên trong ấm, cho ta sưởi chút đi mà." Vật kia của Trần Liễm Vụ không biết từ lúc nào đã được giải phóng, giờ đang cọ xát vào bắp đùi Trần Chấp dần dần sưng gộc lên.
"Đây là nhà của Thạch Xuân Đài, ngươi vô liêm sỉ nhưng trẫm còn có liêm sỉ."
"Nếu hôm nay không làm thì lại lãng phí thêm một ngày, trẫm đã hai mươi tư rồi mà vẫn chưa có hoàng trữ — đây là đại sự quốc gia." Trần Liễm Vụ đổi sang vẻ mặt đạo mạo nghiêm trang, không cho phép hắn phản bác mà giật tay Trần Chấp ra, tiếp tục cởi y phục của hắn.
"Nơi này không ngăn được âm thanh." Trần Chấp cau mày muốn kéo vạt áo hở hang của mình lại.
"Ta sẽ chậm một chút, sẽ không phát ra tiếng đâu mà." Trần Liễm Vụ vẫn giữ vẻ mặt uy nghiêm của đế vương, lại hạ giọng chậm rãi hỏi, "Chẩm Nhi cũng sẽ không kêu ra tiếng chứ?"
Trong lúc trò chuyện thì tay y đã nắm chặt lấy bắp đùi Trần Chấp, vòng nửa vòng rồi kéo sang hai bên.
"Trần Liễm Vụ, ngươi đợi xuống giường rồi biết tay ta." Trần Chấp nghiến răng nghiến lợi.
Vẻ mặt nghiêm trọng của Trần Liễm Vụ chợt tan biến, thay vào đó là một nụ cười, y cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi Trần Chấp, "Xuống giường ta là chó của Chẩm Nhi."
"Nhưng trên giường ta là phu quân của ngươi —" Trần Liễm Vụ đã banh hai chân hắn ra hết cỡ, thò tay xuống sờ soạng vùng kín của hắn, rồi lại giơ tay lên vỗ vỗ, "Trần Chấp à."
Cuối câu Trần Liễm Vụ gọi thẳng tên hắn, giọng điệu mang theo ý vị tương tự như lúc Trần Chấp vừa gọi tên y.
Âm thanh vỗ vào khe thịt vang lên giòn giã, Trần Chấp nghe rõ mồn một qua lớp chăn, hắn ngẩn người, mở to đôi mắt rồng phượng mà nhìn y.
"Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi là hoàng hậu của trẫm, là mẫu nghi thiên hạ, giục ngươi sinh hoàng trữ khiến ngươi ấm ức cái gì à?" Trần Liễm Vụ nói xong bèn lập tức nhấc bắp đùi Trần Chấp lên vỗ thêm một phát vào mông hắn, "Không dính bầu thì cứ làm tiếp, nghe rõ chưa?"
Trần Chấp nghiêng đầu vùi mặt vào gối chăn, cong môi bật cười.
Được thôi, trên giường dưới giường hai người bọn họ cứ phân vai mà diễn, trên giường cứ để y cuồng ngạo, cho y thể hiện phu cương.
Xuống giường hồi cung y sẽ phải quỳ sập từ đường.
Trần Liễm Vụ cũng biết mình diễn hơi quá rồi, sợ tâm can bảo bối thật sự giận mình, bèn hạ giọng dỗ dành, "Ngoan nào, nâng eo lên cho phu quân vào," rồi cúi người hôn lên má hắn, hạ mình làm lành, "Tối nay phu quân sẽ hầu hạ ngươi thật tốt."
"...Lại đây, để ta xem ngươi có mấy lớp da mặt, diễn mấy vai." Trần Chấp ngẩng đầu lên từ trong chăn, đưa tay đến cằm y nhéo da thịt xem xét, "Bây giờ không phải là lúc ngươi giả bộ làm con cháu ngoan trước mặt trẫm nữa đâu."
Dưới giường thì ỷ vào bối phận cháu con mà tùy ý làm nũng giở trò, trên giường thì cái gì mà phu quân nên được hưởng y cũng chẳng bỏ sót một ly.
"A, đó chẳng phải là thú vui riêng có giữa phu thê chúng ta sao?" Trần Liễm Vụ mở to đôi mắt trong trẻo nhìn Trần Chấp, ngón tay dưới chăn đã móc vào trong lỗ thịt của Trần Chấp, ngón trỏ và ngón giữa cùng nhau ra vào mân mó, ngón cái thì ấn mạnh lên mồng đốc không ngừng day nắn.
Mồng đốc của Trần Chấp sớm đã bị Trần Liễm Vụ đùa nghịch đến mức lòi ra ngoài lỗ thịt không thể thu về được nữa, lúc này bị y xoa nắn như vậy thì cả người đều hứng lên, cơ bắp rắn chắc ở đùi căng chặt đến không kìm chế được, khẽ run rẩy.
Trần Chấp nhìn y, cũng chẳng phải hắn đang trừng y, dường như do sò non đang bị chà đạp khiến ánh mắt hắn cũng trở nên đờ đẫn.
Mà hai ngón tay của Trần Liễm Vụ cũng bị thịt sò của Trần Chấp kẹp chặt cứng, mỗi khi Trần Liễm Vụ nhấn mạnh lên hột le của Trần Chấp hơn, sò thịt lại càng cắn chặt ngón tay y mà co rút.
"Tâm can." Trần Liễm Vụ khẽ thở dài, trong lòng đau tiếc hắn vô cùng, tay kia ôm chặt hắn vào lòng, vừa xoa vừa hôn, còn cái tay đang ở dưới háng thì rút ra, nâng đầu khấc cương trướng áp sát đẩy vào.
Mào gà tách mở vách hoa chật hẹp, chậm rãi từ tốn nhấn vào trong, ma sát nghiền qua từng lớp thịt non ướt đẫm mật ngọt.
Trần Chấp không ừ hử tiếng nào, trong lòng Trần Liễm Vụ càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, hung hăng nhấp vài ba cái vào trong được một nửa rồi dừng lại, y cúi đầu vươn lưỡi tìm đến nhũ thịt của Trần Chấp liếm mút.
Nhũ hoa kia dường như cũng đã sưng to hơn so với lúc ban đầu, đỏ ửng hơn một chút, không uổng công Trần Liễm Vụ ngày đêm mút mát dây dưa. Nhũ hoa tròn căng rêu rao trên lồng ngực rắn chắc, lúc này bị đầu lưỡi xoa bóp day nắn, lập tức trở nên mẫn cảm đến mức nhăn nhúm co rút lại.
Trần Liễm Vụ vừa liếm mút, vừa vươn tay xuống vần vò mồng đốc đang lộ ra, hạt nhỏ kia vốn là thứ lâu ngày không lộ ra ngoài, non mềm vô cùng, đầu ngón tay vừa chạm vào đã run lên, mân mó thêm vài cái nữa là đã rỉ nước.
Trần Liễm Vụ lắng nghe hơi thở của Trần Chấp ngày càng hổn hển rối loạn, cảm nhận lỗ thịt của hắn co rút cắn chặt lấy nửa khúc hung khí của mình đang chôn sâu bên trong.
"Chẩm Nhi, nơi này không cách âm được đâu."
Nghe vậy, Trần Chấp cố gắng kìm nén âm thanh trong cổ họng, nhắm chặt hai mắt, mí mắt run rẩy không ngừng.
Ngoại truyện 4 - Mục lục - Ngoại truyện 6
Nhận xét
Đăng nhận xét