[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 6
Ngoại truyện 6: Mây mưa đủ loại tư thế, "Quỳ xuống bú", lén lút khẩu giao sau vạt áo
"Kiếp sau ta nguyện làm súc sinh cho Chẩm nhi, kiếp sau nữa, hết thảy chuyển thế luân hồi sau này ta cũng nguyện làm súc sinh cho ngươi sai bảo... chỉ mong đổi lại kiếp này chúng ta được mãi mãi bên nhau."
Trần Chấp có thể tạo nên nghiệp lớn kinh bang tế thế, bởi lẽ hắn có sẵn trong mình tài cán kinh bang tế thế. Trong đó có một điều không thể thiếu — lý trí đến độ khắc nghiệt.
Dẫu cho kiếp này hắn phải nằm dưới thân kẻ khác trên giường, dẫu cho vẫn còn đó thân phận tổ tông, Trần Chấp vẫn tường minh một điều — một khi đôi bên đã tình nguyện kết thành một cặp, vậy thì những phong tình trên giường đều hợp lẽ. Trần Chấp vốn là nam nhân, hắn hiểu, đám mày râu trên giường giở chút trò vui, buông đôi lời tục tĩu vốn là lẽ thường tình chẳng có gì đáng ngại.
Huống chi, năm xưa chính hắn là kẻ chủ động cởi áo, tự tiến thân dâng lên gối chăn chủ động mời mọc Trần Liễm Vụ, hà cớ gì nay thân phận tỏ tường lại lên giường bày vẽ tổ tông này kia làm chi.
Ấy vậy mà Trần Chấp, kẻ vốn dĩ vẫn tự nhận thản nhiên trong chuyện phong nguyệt, hôm nay lại có phần thất thố.
Hắn bị vầy vò đến gân cốt căng mình, thở dốc hổn hển trong gian phòng lạnh lẽo này, đôi mắt nhắm nghiền chẳng buồn nhìn ngó xung quanh, đã có mí mắt che khuất, hắn vẫn đưa tay lên che thêm, đầu ngón tay run rẩy phủ trùm lên cả đôi mày.
Trần Chấp sở dĩ thấy mình chẳng còn mặt mũi gì nữa, một phần vì nơi này thực sự không thích hợp, phần khác... quá dễ dàng, nào ngờ đâu lại dễ dàng như thế hắn đã chẳng thể giữ nổi thân mình, rõ ràng chỉ mới có dăm ba cái trêu chọc mà thôi. Đầu vú, âm hạch... Trần Chấp mang tâm thế của nam nhân, trước giờ nào để vào mắt, hai nơi kia cũng thực tình chưa từng mẫn cảm đến vậy... chẳng hiểu sao chỉ qua mười mấy ngày mây mưa say rượu nơi địa cung thôi mà rốt cuộc đã làm những gì, Trần Chấp chẳng muốn suy nghĩa về biến đổi trên cơ thể của mình nữa.
Nỗi ngượng ngùng của Trần Chấp chẳng thốt thành lời nhưng dường như lại bị Trần Liễm Vụ nhìn thấu, y xòe bàn tay chụp lên, thay cho những ngón tay run rẩy của Trần Chấp mà che phủ nửa trên gương mặt hắn, ngón cái đặt hờ trên sống mũi cao, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve.
"Chẩm Nhi," Trần Liễm Vụ ôm trọn thân hình hắn, miệng gọi tên hắn một cách tình tự, "Trần Chấp..."
Cự vật đã hoàn toàn cương trướng, chen vào khe thịt của Trần Chấp chậm rãi nghiền ép mật nước. Hôm nay thủy triều của Trần Chấp dường như dạt dào hơn cả, bị khúc thịt kia chen lấn đến trào ra, chảy xuống bắp đùi
Bàn tay rộng lớn của Trần Liễm Vụ che lên khuôn mặt Trần Chấp, che lấp đôi mắt, chỉ để hở nửa dưới khuôn mặt với chiếc cằm thon gọn. Đôi môi vì dục sắc mà ửng đỏ khẽ hé, bật ra hơi thở nóng hổi.
Trần Liễm Vụ cúi đầu, áp môi mình lên, ban đầu chỉ khẽ chạm hờ, rồi sau đó phủ kín ngậm hôn, nụ hôn của y cũng dịu dàng miên man như giao hòa dưới thân.
"Trần Chấp, để ta hầu hạ ngươi dễ chịu nhé?" Giọng Trần Liễm Vụ khản đặc, khẽ khàng hỏi.
Trần Chấp khó mà đáp lời. Thân thể hắn đã quá đỗi sung sướng, chìm sâu trong biển dục triền miên, chỉ nhờ ý thức giãy giụa mới gượng gạo giữ được chút tỉnh táo.
Nhưng ngón tay của Trần Liễm Vụ đã mò xuống, lại lần nữa ấn lên mồng đốc nửa kín nửa hở kia.
Đôi mày kiếm của Trần Chấp trong lòng bàn tay Trần Liễm Vụ chợt nhíu chặt.
"Khó chịu thì ôm chặt ta, ta sẽ vào sâu thêm chút nữa." Trần Liễm Vụ rời môi xuống bên tóc mai Trần Chấp, phả hơi nóng bên vành tai hắn mà thầm thì.
Trần Chấp chẳng đưa tay ôm lấy, nhưng lại theo bản năng của dục vọng mà nâng eo nghiêng mặt, gương mặt nửa nghiêng dán chặt vào lòng bàn tay Trần Liễm Vụ, đôi mày mắt nghiến chặt, mà vòng eo rắn rỏi lại càng dán sát rịt vào bụng dưới của Trần Liễm Vụ.
Trần Liễm Vụ vòng tay ôm siết lấy hắn, của quý cũng theo đó mà trượt sâu thêm một chút, "Chẩm Nhi thương ta cả đời có được không?" Thanh âm y tràn ngập khao khát.
"Kiếp sau ta nguyện làm súc sinh cho Chẩm nhi, kiếp sau nữa, hết thảy chuyển thế luân hồi sau này ta cũng nguyện làm súc sinh cho ngươi sai bảo... chỉ mong đổi lại kiếp này chúng ta được mãi mãi bên nhau." Trần Liễm Vụ thủ thỉ như đang thương lượng với Trần Chấp.
"Súc sinh thì ngay kiếp này bắt đầu làm đi..." Giọng nói của Trần Chấp tựa như một tiếng thở dài khẽ khàng, hắn đưa tay kéo Trần Liễm Vụ sát lại bên mình, ra lệnh, "Làm mạnh lên."
Trong giọng nói của hắn đã lộ vẻ dục vọng khó kiềm chế.
"Giường này vốn không chắc chắn," Trần Liễm Vụ nhấp nhấp vào đáy huyệt hai nhịp, mạnh đến độ giường gỗ kêu lên cọt kẹt, "Chẩm Nhi đứng dậy có được không, đứng lên rồi ta sẽ hầu hạ ngươi sung sướng."
Trần Chấp vịn tay lên mà giường men theo xuống đất. Trần Liễm Vụ ôm lấy eo Trần Chấp đỡ thân hình hắn đứng vững, run tay giở áo choàng khoác lên tấm thân trần trụi của hắn, đoạn y xoay người, vòng ra sau lưng hắn vén vạt áo choàng lên, tay kia ấn lên eo hắn trực tiếp ép hắn cong người rạp xuống.
Trần Chấp suýt chút nữa bị Trần Liễm Vụ ép cho eo gập xuống gần như song song mặt đất, rồi của quý thô gộc của y bật ra từ vạt áo choàng mà nhồi lút vào miệng con sò của hắn, dịch dâm rỉ ra có phần hơi lành lạnh, thứ trắng nõn nà bị dập vào chen ra, ôn nhuận ẩm ướt.
Trần Liễm Vụ càng lúc càng nắc tợn, giữa những cú nhấp đôi chân vốn đã thoát lực của Trần Chấp càng thêm chao đảo.
"Đứng cho vững vào." Trần Liễm Vụ vừa xoa eo hắn vừa nói.
Bàn tay kia ấn chặt đến độ Trần Chấp căn bản chẳng thể thẳng lưng được, hắn nào cam lòng cứ vậy mà dẩu đít ưỡn mông cho kẻ khác giã lồn, nghiến răng nghiến lợi bảo Trần Liễm Vụ bỏ tay ra.
"Súc sinh vốn sẽ địt người như thế." Thanh âm Trần Liễm Vụ chẳng rõ ngữ điệu, mà khóe môi sau lưng Trần Chấp lại ngậm cười cong cong, "Gọi tiếng nào dễ nghe xem — chỉ cần ngươi gọi ta một tiếng, ngươi bảo gì ta đều theo ngươi hết."
Chần chừ, Trần Liễm Vụ đợi được một tiếng "phu quân".
Trần Liễm Vụ rút hung khí kia ra, vươn tay ôm trọn Trần Chấp xoay người hắn lại, một bên ngậm hôn môi hắn, mút mát đến tận khi tiếng nước vang lên nhem nhép, một bên mặt đối mặt dập con cặc gộc vào sâu trong lỗ thịt, "Nương tử thấy ta có ngoan không?" Trần Liễm Vụ hỏi hắn.
Trần Chấp chẳng buồn đáp lời, tựa cả thân vào người Trần Liễm Vụ mặc cho y nắc dập. Thân thể Trần Chấp đã mềm nhũn, nếu chẳng có cánh tay Trần Liễm Vụ siết chặt eo hắn, e rằng hắn đã quỵ gối mà treo cả người lên của quý kia mất rồi.
Mười mấy ngày đêm cần mẫn cày quốc tuy rằng chẳng thu hoạch được long thai, lại vun trồng nên thân thể dâm đãng của tâm can nhà y. Trần Liễm Vụ ôm trọn người thương vào lòng, cảm nhận được bộ điệu mặc ngươi tới hái của người trong ngực, trong lòng sảng khoái vô cùng.
Cứ ra sức nắc dập như thế, giã đến nỗi Trần Chấp run rẩy trong vòng tay y, mà dưới háng đã tràn ra cơ man dâm thủy. Trần Chấp lên đỉnh, cao trào phun nước.
Trần Liễm Vụ bị con sò ướt át cuốn chặt đến phát điên, ôm chặt lấy hắn thục sâu vào trong đặng nhấp, nhưng lại bị một bàn tay dùng lực đẩy mạnh ra.
Trần Liễm Vụ nhìn sang. Trần Chấp giãy khỏi vòng tay y, lúc này tựa thân hình mềm oặt vào cột giường, đưa tay kéo vạt áo choàng lộn xộn che thân thể trần truồng, "Quỳ xuống bú."
Cái lỗ của Trần Chấp sau cơn cao trào quá ư mẫn cảm, chẳng còn muốn bị của quý cứng to kia bắt nạt nữa, hắn vươn tay trùm lên đỉnh đầu Trần Liễm Vụ bắt người quỳ xuống trước mặt.
Đã chẳng muốn câu nệ thì dứt khoát chẳng cần câu nệ nữa, quan hệ cháu con gì đó chẳng qua là chuyện ngoài chăn gối mà thôi.
"Phu quân." Thấy Trần Liễm Vụ thụp xuống rồi mà vẫn còn chần chờ, Trần Chấp khẽ nỉ non ra hai tiếng, hai tiếng kia đập vào người y.
Hai đầu gối Trần Liễm Vụ sụp thẳng xuống đất, của quý vểnh lên sưng tím thêm một vòng, vùi đầu vào trong áo choàng màu mực của Trần Chấp.
Trần Chấp giơ ngón tay vén vạt áo, che cả nửa người trên của Trần Liễm Vụ trong đó, còn hắn ngửa mặt tựa vào cột gỗ, sa vào trong dục vọng hưởng thụ.
Bên trong điên đảo mấy bận chẳng biết bao lâu, ngoài phòng cách đó năm bước bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
"Bệ hạ, hai người còn chưa nghỉ ngơi sao." Thanh âm già nua của Thạch Xuân Đài vọng vào từ bên ngoài.
"Bệ hạ đâu?" Thạch Xuân Đài bước vào phòng tiến đến trước bàn, đối diện với Trần Liễm Vụ đang khoác áo choàng chống lạnh mà ngồi xuống.
"Hắn ra ngoài săn thú rồi, Thần y tìm hắn có việc gì chăng?"
Dưới mặt bàn, Trần Liễm Vụ dạng rộng chân mà ngồi, áo choàng che phủ, thoạt nhìn chẳng thấy gì khác thường, nhưng nếu tinh ý sẽ nhận ra giữa hai chân y dưới lớp áo choàng có cái gì đó cộm lên.
Lúc này vừa đáp lời, tay Trần Liễm Vụ liền nhấn lên chỗ đang cộm lên kia, bao trùm vuốt ve, rồi lại chậm rãi dùng sức đẩy nó về phía háng mình.
"Chuyện này tìm ngươi cũng được. Lão nghĩ Khương gia đã hạ độc này lên người ngươi, những người khác trong hoàng thất Trần gia cũng khó tránh nạn — đây là phương thuốc giải độc, cầm về đưa cho bọn họ. Độc này ác tính hại người, hoàng thất đều là huyết mạch của Bệ hạ, chắc chắn ngài ấy cũng sẽ thương xót bọn họ." Thạch Xuân Đài vừa nói vừa đẩy phương thuốc đã viết sẵn cho Trần Liễm Vụ.
Trần Liễm Vụ khẽ ừ một tiếng, cầm lấy phương thuốc, chậm rãi gấp gọn rồi cất đi.
Trần Chấp chẳng có ở đây, Thạch Xuân Đài vốn định dặn dò đôi lời rồi sẽ đi, nhưng lần này Trần Liễm Vụ lại khác thường mà rót trà mời lão, chẳng còn dáng vẻ so kè đối cứng trước kia mà hết mực lễ độ, kéo lão hàn huyên nhàn tản một hồi lâu.
Thạch Xuân Đài thấy tiểu súc sinh này thức thời, cũng nể mặt y, nói hết truyện trên trời dưới đất, uống liền ba chén trà mới chịu rời đi.
Một tay Trần Liễm Vụ ở dưới bàn ấn đầu Trần Chấp để hắn bú khúc thịt của mình đến tận gốc, một tay luồn vào trong áo choàng xoa nắn hai đầu vú của Trần Chấp. Mãi đến khi của quý kia phọt tinh, Trần Liễm Vụ mới cười mỉm mà dừng lời, nói lời từ biệt với Thạch Xuân Đài, miệng thì nói thân thể suy nhược bất tiện, chỉ có thể ngồi tại chỗ tiễn lão Thần y bước ra khỏi cửa rời đi.
Cửa phòng khép lại nghe cạch một tiếng.
Trần Liễm Vụ cúi đầu, nhẹ nhàng vén lớp áo choàng lông chồn dày nặng khỏi giữa hai chân.
Gương mặt Trần Chấp ửng đỏ đang nghiêng đầu gục trên gối Trần Liễm Vụ, đôi mắt ngơ ngác mở lớn vô hồn, hốc mắt cũng vương vết hồng. Miệng mũi hắn đều khép mở hít hít, hổn hển thở dốc.
Tinh dịch trắng đục từng dòng từng dòng vương vãi trào ra từ giữa đôi môi vẫn còn hé mở cùng đầu lưỡi.
Hồi lâu, đầu óc Trần Chấp do nãy vừa bị nhét của quý vào mồm đến ngây ngẩn mới dần hoàn hồn, hắn khẽ nâng mí mắt, liếc xéo về phía Trần Liễm Vụ đang cúi đầu.
Trần Liễm Vụ biết phen này hồi cung mình phải chuẩn bị thêm vài chiếc đệm quỳ từ đường nữa rồi.
Ngoại truyện 5 - Mục lục - Ngoại truyện 7
Nhận xét
Đăng nhận xét