[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 7

 Ngoại truyện 7: Hai Đế Vương tranh cãi nảy lửa, Liễm Vụ ghen tuông lo được lo mất

Vừa hay dịp Tết nhất cũng sắp đến rồi, ngươi cứ việc hạ chiếu cho đám con cháu của ngươi kéo nhau về kinh đô hết đi, ngươi cứ tự do lựa chọn, chọn lấy một kẻ nào đó vừa mắt ngươi rồi đổi trẫm đi là vừa.”

Ngày tiếp theo khi ánh bình minh vừa rạng, đoàn người Trần Chấp cáo từ Thạch Xuân Đài xuống núi.

Trở về cung, việc đầu tiên hắn làm là giải quyết chính sự còn tồn đọng từ ngày hôm trước. Sau đó Trần Chấp không quên sai người chuẩn bị một xe chở đầy vật dụng mùa đông lên Liên Hoa Sơn, nhân tiện dặn dò họ thu dọn căn phòng bọn họ đã nghỉ lại đêm qua, thay mới toàn bộ chăn nệm cho tinh tươm sạch sẽ. Trần Chấp chỉ mong cứu vãn chút thể diện ít ỏi còn sót lại.

“Trần Quân, sao không thấy bệ hạ đâu?” Thôi Hoài Cảnh đứng trước thềm Phổ Tai cung cất tiếng hỏi. Hôm qua cả hai vị quân vương cùng rời cung, quốc tướng Thôi Hoài Cảnh được giao trọng trách chấp chính. Hôm nay, ông ta vội vã đến để bẩm trình những việc trọng yếu phát sinh ngày hôm qua.

“Hôm qua Hoàng Thượng lỡ có ý bất kính với Thái Tổ, nên nay tự biết hối lỗi, đích thân đến từ đường quỳ lạy sám hối rồi.” Giọng nói của Trần Chấp trầm khàn, nhưng nét mặt vẫn điềm tĩnh tự nhiên. Hắn khẽ phẩy tà áo bào, ung dung ngồi lên long ỷ, ban cho Thôi Hoài Cảnh ngồi, ý bảo ông ta an tọa rồi bắt đầu vào chính sự.

“Đây là tấu chương mà Hoa Thanh Vương của đất Cát Châu vừa mới dâng lên hôm qua, thưa rằng muốn vào kinh yết kiến triều đình nhân ngày tết đến.” Thôi Hoài Cảnh đã quen thuộc với cục diện hai chủ cùng trị này, liền khom người, ra hiệu cho vị thái giám bên cạnh dâng tấu thư của Hoa Thanh Vương lên.

“Hoa Thanh Vương vốn là huynh trưởng cùng mẹ khác cha của bệ hạ, lại thêm đôi mắt đã mù lòa nhiều năm, thân thể ốm yếu suy nhược, vốn dĩ vẫn luôn an dưỡng tại đất phong chẳng màng thế sự. Nay bỗng dưng xin yết kiến, hẳn là bởi vì giang sơn trải qua biến động, bệ hạ đã nắm chắc quyền hành, nên muốn đến kinh đô tỏ lòng quy phục.” Vừa lướt mắt xem tấu chương, Trần Chấp vừa nghe Thôi Hoài Cảnh phân tích cặn kẽ nguyên do.

“Hắn muốn đến thì cứ để hắn đến là được.” Trần Chấp vừa đáp lời vừa đặt tờ thỉnh nguyện thư đầy vẻ cung kính tha thiết kia xuống. Phương thuốc giải độc mà Thạch Xuân Đài đã trao hôm qua đang được chuẩn bị để ban phát đến các lãnh địa của tông thất, nếu vị vương gia này đã có nhã ý muốn đến kinh thành, thì cũng đỡ phải tốn công sức đưa đi.

Thôi Hoài Cảnh ngập ngừng lên tiếng: “…Có lẽ… nên thỉnh ý bệ hạ trước?” Dẫu sao đây cũng là chuyện nội tộc của hoàng thất, trong mắt Thôi Hoài Cảnh Trần Quân dù sao cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.

“Không cần, cứ để bệ hạ yên tâm quỳ trong từ đường.” Trần Chấp thản nhiên đáp, đoạn hắn khẽ mở nắp tách trà, nhấp một ngụm nhỏ để làm dịu cổ họng.

Trần Liễm Vụ thành kính quỳ gối suốt một ngày một đêm trong từ đường. Đến ngày thứ hai thì vừa vặn mãn thời gian phạt, y liền hớn hở quay trở về Phổ Tai cung, vừa đặt chân đến cửa điện đã vội vàng sà vào lòng Trần Chấp quấn quýt làm nũng.

“Đây là tấu chương đã được phê duyệt từ hôm qua, còn đây là tấu chương mới được trình lên hôm nay.” Trần Chấp tùy ý để y ôm ấp quấn lấy mình, ngón tay khẽ chỉ vào hai chồng tấu chương cao ngất trên bàn, “Ngươi hãy xem qua tấu chương của ngày hôm qua trước, nếu không có gì dị nghị thì cứ việc ban xuống.”

“Ta muốn vừa ôm Chẩm Nhi vừa đọc tấu chương.” Trần Liễm Vụ dụi đầu vào khóe môi hắn nhẹ nhàng hôn lên, quả đúng là “một ngày không gặp ngỡ như ba thu”.

Người thường chỉ cần quỳ gối chừng mười hai canh giờ thôi đã đủ tàn tạ mất nửa cái mạng. Trần Chấp vốn dĩ nghĩ rằng hình phạt này là quá đủ, nhưng xem ra thế vẫn chưa đủ sức khiến cho y chừa.

Trần Liễm Vụ ngoan ngoãn ngồi xuống xem tấu chương, cứ đọc xong một quyển, y lại ngước mắt lên, đòi Trần Chấp hôn mình một cái. Nhưng đến lúc xem tấu chương thỉnh cầu Hoa Thanh Vương được vào kinh yết kiến dịp đầu năm thì có vấn đề. Trần Liễm Vụ đọc đi đọc lại những dòng phê duyệt của Trần Chấp rồi cứ thế trầm ngâm, mãi vẫn không chịu ngẩng đầu.

“Ta không muốn cho Trần Minh Khiên nhập kinh.” Sau một hồi lâu im lặng, cuối cùng y cũng cất tiếng.

“Vì sao?” Trần Chấp khẽ nhíu mày, nhìn thẳng vào Trần Liễm Vụ.

“Có phải… hắn từng có hiềm khích với ngươi không?” Thấy Trần Liễm Vụ vẫn im lặng không đáp lời, Trần Chấp liền đoán già đoán non. Hắn đồ rằng thuở nhỏ, Trần Liễm Vụ từng chịu nhiều ấm ức từ vị trưởng tôn vô dụng kia. Trong số các hoàng tử lúc bấy giờ chắc hẳn cũng có không ít kẻ từng hùa nhau xa lánh cô lập y. Nếu Hoa Thanh Vương này cũng thuộc hạng người đó, thì việc không cho hắn nhập kinh cũng đúng thôi.

“Không phải.” Trần Liễm Vụ lại thản nhiên đáp lời.

Hoa Thanh Vương – Trần Minh Khiên – vốn là một kẻ khôn khéo giỏi luồn lách, chẳng bao giờ muốn đắc tội với bất kỳ ai. Ngay cả khi phải sống dưới trướng nhà họ Khương, hắn vẫn khéo léo giữ mình, cúi đầu làm phận tôi tớ. Nhưng lạ thay, đối với Trần Liễm Vụ, vốn là kẻ bị con cháu họ Khương chà đạp khinh khi thì hắn vẫn giữ được thái độ khách khí hòa nhã. Chính bởi vậy giờ đây khi nhà Khương đã sụp đổ, hoàng đế đã nắm trọn quyền hành, Trần Minh Khiên mới có gan tới.

“Vậy rốt cuộc là vì sao?” Trần Chấp không nén được tò mò tiếp tục truy hỏi.

“Chỉ là… không cho phép.” Trần Liễm Vụ vẫn giữ nguyên ngữ khí bình thản mà đáp lời, “Trẫm sẽ ban thuốc giải độc cho những tông thân Trần gia còn sót lại trên cõi đời này, để họ có thể yên ổn hưởng lộc tại đất phong, nhưng tuyệt đối không ai được phép đặt chân đến kinh đô, dù là ai cũng thế thôi.”

Trần Chấp lặng lẽ quan sát gương mặt Trần Liễm Vụ, trầm ngâm một hồi rồi mới lên tiếng: “…Chuyện của Trần gia xưa nay vốn chẳng phải là chuyện có thể đóng cửa bảo nhau, thiên hạ bá tánh đều đang dõi mắt nhìn theo. Nay ngươi đã dẹp yên thế lực của nhà Khương, lẽ ra phải ban ân huệ, vỗ về an ủi những hoàng thân quốc thích mới phải đạo lý. Ngươi muốn tuyệt giao với tất cả bọn họ, trừ phi ngươi có thể đưa ra một lý do thật sự hợp tình hợp lý, bằng không, nhất định sẽ chiêu vời dị nghị từ thiên hạ.”

“Vậy lý do của ngươi là gì?” Trần Chấp trực tiếp hỏi Trần Liễm Vụ.

“Trẫm không cần lý do gì cả, chỉ không cho phép bọn chúng đến thôi. Quyền lực của đế vương có thể sánh ngang với trời, đó chẳng phải là điều mà chính ngươi đã dạy trẫm trong chính thư hay sao? Mệnh lệnh của trẫm, không ai có quyền được phép nghi ngờ.”

“Thật trùng hợp, trẫm cũng là một đế vương.” Thấy y bắt đầu giở giọng ngang ngược vô lý, giọng nói của Trần Chấp cũng chợt trở nên lạnh lùng, hắn vừa mân mê chiếc nhẫn ngón cái trên tay, vừa chậm rãi đáp lời, “Hôm nay nếu ngươi không thể thuyết phục được ta, thì chiếu lệnh của ngươi đừng hòng ra khỏi cánh cổng này.”

Nghe vậy, Trần Liễm Vụ đột ngột ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt y ghim chặt vào Trần Chấp cất giọng chất vấn: “Trong thâm tâm ngươi, vốn dĩ vẫn muốn cho phép hắn nhập kinh có đúng không?”

Trần Liễm Vụ vốn dĩ vẫn còn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng đến lúc này y bỗng trở nên kích động đến lạ thường. Trần Chấp bị câu hỏi đầy bức ép này làm cho kinh ngạc.

“Có phải ngươi thương xót cho đứa huyền tôn tàn tật mù lòa đang cô độc nơi đất phong kia có đúng không?” Trần Liễm Vụ bất ngờ đứng bật dậy, nhìn thẳng vào Trần Chấp đang ngồi trên ngai vàng, không ngừng tuôn ra một tràng, “Tốt nhất là cứ để cho bọn chúng kéo nhau đến kinh đô hết đi, những kẻ nửa đời phiêu bạt tứ phương, kéo dài hơi tàn sống không bằng chết, cứ việc kéo nhau đến đây hết đi, để đức thái tổ như ngươi thương xót đau lòng một phen cho hả dạ. À, tốt nhất là đừng đi nữa, cứ việc ở lại kinh thành hết đi, quây quần bên cạnh ngươi để ngươi ngày ngày được trông nom che chở vỗ về bọn họ.”

“…” Trần Chấp bị y nói cho á khẩu không nên lời, ngửa mặt lên nhìn Trần Liễm Vụ, ngây ngẩn một hồi lâu mới khẽ cất tiếng hỏi, “Trần Liễm Vụ, rốt cuộc trong đầu ngươi có còn sót lại một cái gân nào không vặn vẹo hay không?”

“Không có, tất cả đều như thế này cả, chẳng còn một sợi gân nào vừa lòng ngươi hết.” Trần Liễm Vụ lập tức đáp lời, “Vừa hay dịp Tết nhất cũng sắp đến rồi, ngươi cứ việc hạ chiếu cho đám con cháu của ngươi kéo nhau về kinh đô hết đi, ngươi cứ tự do lựa chọn, chọn lấy một kẻ nào đó vừa mắt ngươi rồi đổi trẫm đi là vừa.”

Trần Chấp bị những lời lẽ cay nghiệt dọa người của y làm cho cảm thấy có hơi nhức đầu, lại cảm thấy cơn giận này của y thật vô lý hết sức nên cũng chẳng buồn phí lời đôi co với y nữa. Hắn lập tức khoác lên mình dáng vẻ uy nghiêm của bậc quân vương dứt khoát hạ lệnh, “Công là công, tư là tư, chuyện tông thân qua lại vốn là quốc sự, trẫm không cho phép ngươi coi chuyện này là trò trẻ con. Hôm nay trừ phi ngươi lại giam cầm trẫm một lần nữa, bằng không, tấu chương này đã phê duyệt thế nào thì cứ thế mà ban xuống.”

“Chuyện nhà của Trần gia là quốc sự, loạn trong lòng trẫm cũng là quốc sự.” Trần Liễm Vụ nhíu chặt đôi mắt phượng, giận dữ hùng hổ nhìn thẳng vào Trần Chấp, gằn giọng, “Hôm nay, trừ phi ngươi phế truất ngôi vị của trẫm lập một chủ khác, bằng không trẫm thề sẽ khiến cho Trần Minh Khiên kia có đi mà không có về, hễ xe ngựa vừa bước chân vào kinh thành, trẫm sẽ lập tức sai người chém đầu ngay trước cửa thành!”

Lời vừa dứt khỏi miệng, Trần Liễm Vụ liền phất mạnh long bào, sải bước rời khỏi cung điện.

 Ngoại truyện 6 - Mục lục - Ngoại truyện 8

Nhận xét

Want some tea? 😈😈😈

Follow Quỷ để cập nhật ở đây nha :3