[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 8
Ngoại truyện 8: Tranh cãi bùng nổ, căng thẳng leo thang, Liễm Vụ rơi lệ, Trần Chấp dỗ dành
"Không giống nhau. Trước kia ta là huyết mạch duy nhất
của ngươi, sau này không phải nữa."
Không biết Trần Liễm Vụ đã đi đâu, cả ngày chẳng thấy bóng
dáng y trở về. Cho đến tận mãi khuya giờ Hợi khi Trần Chấp đã thay áo ngủ an tọa
trên giường thì cánh cửa phòng mới khẽ khàng bị đẩy ra.
Trong cung hương than từ lò sưởi vẫn lan tỏa, không khí ấm
áp như độ xuân về, nhưng Trần Liễm Vụ lại kéo theo cả một thân khí lạnh như
sương tuyết, nơi y đi qua hơi lạnh đột ngột ập đến, sau lưng cũng chẳng có lấy
một hạ nhân theo hầu.
Trần Chấp nhìn Trần Liễm Vụ, cứ như thể y hoàn toàn không
trông thấy hắn, mắt không hề liếc ngang liếc dọc, cứ thế bước thẳng về phía tủ
quần áo. “Trần Liễm Vụ.” Trần Chấp lạnh lùng đứng bên cạnh, cất tiếng gọi y.
Trần Liễm Vụ dường như chẳng nghe thấy gì sất, y tự mình mở
tủ lấy ra một bộ áo ngủ, quấn vội lên người, rồi lại lập tức quay gót bước đi,
còn tiện tay vớ lấy một chiếc áo choàng treo ở bên ngoài.
“Áo choàng ngươi đang cầm là y phục của trẫm.” Trần Chấp lên
tiếng nhắc nhở từ phía sau lưng y.
“Trẫm cầm nhầm.” Trần Liễm Vụ hờ hững đáp lời, nhưng vẫn
không hề ngoảnh đầu lại, cứ thế bước thẳng ra khỏi phòng.
Trần Chấp lặng lẽ ngồi im trên giường một hồi lâu.
Mãi cho đến khi lão thái giám vẫn luôn túc trực canh gác ở cửa
chính Phổ Tai cung lẳng lặng theo Trần Liễm Vụ đi một đoạn rồi trở về, Trần Chấp
vẫn còn ngồi bất động trên giường.
“Trần Quân à, người nên nghỉ ngơi thôi, đêm nay có lẽ bệ hạ
sẽ không hồi cung đâu.” Lão thái giám khẽ bước vào điện, khẽ khàng nói với Trần
Chấp, “Bệ hạ đã dặn dò không cần người hầu hạ, vậy để lão nô xin được phép canh
gác cạnh người đêm nay vậy.”
"Ngài ấy đi đâu rồi?"
"... Bệ hạ... bệ hạ xuống địa cung ngủ rồi," lão
hoạn quan nói, sắc mặt có chút khó xử.
Từ khi Trần Chấp đồng ý chuyện mang thai, ý định giam cầm của
Trần Liễm Vụ cũng dần dần phai nhạt, sự tồn tại của địa cung không còn là bí mật,
người trong Phổ Tai cung đều biết đến nơi này.
Trần Chấp im lặng khoác áo xuống giường.
"Trần Quân, ngài làm gì vậy?" lão hoạn quan vội
vàng đi theo hỏi.
"Đi mời thiên tử về long sàng," giọng nói của Trần
Chấp mang theo một chút bất đắc dĩ, hắn giơ tay để cung nhân khoác thêm áo
choàng cho mình.
"Chỉ vì cãi nhau vài câu mà bỏ ta lại Phổ Tai cung, tự
mình chạy xuống địa cung ngủ... truyền ra ngoài sợ sẽ làm người ta chê cười,"
Trần Chấp tức giận thở dài, chỉnh lại vạt áo rồi bước ra khỏi cửa.
Trần Chấp xuống địa cung chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương,
trong cung tối đen như mực, cũng không đốt lò sưởi. Trần Chấp nhẹ nhàng bước
qua bậc thang sâu hoắm, xuống đến nơi mới thấy Trần Liễm Vụ đang nằm nghiêng
trên giường.
Y đang ôm chặt chiếc áo choàng vừa lấy được, cuộn tròn người
im lặng, trước mắt y là ánh sáng duy nhất trong cả cung điện, một ngọn nến đỏ
đã cháy gần hết.
Ánh nến lay động chiếu lên đôi mắt Trần Liễm Vụ, nhưng thần
sắc trong mắt y lại tịch mịch không gợn sóng, như đang ngẩn người xuất thần,
ngay cả tiếng bước chân của Trần Chấp cũng không nghe thấy.
Trần Chấp đứng tại chỗ nhìn y một lúc, mới dợm bước tiến lại
gần.
"Chiếc áo này khoác ở bên ngoài, không sạch sẽ,"
Trần Chấp bước đến trước giường Trần Liễm Vụ nằm, đưa tay kéo chiếc áo choàng
mà y đang ôm chặt, "Cùng trẫm lên trên đi, trẫm ôm ngươi ngủ."
Ánh mắt Trần Liễm Vụ tụ lại minh mẫn, nhìn sang Trần Chấp,
im lặng nhìn hắn, hai cánh tay lại dùng sức ôm chặt áo choàng không cho hắn kéo
đi.
"Vụ Nhi?" Trần Chấp thăm dò gọi y, sợ y lại phát bệnh.
Ánh mắt Trần Liễm Vụ nhìn Trần Chấp như có ánh nước lay động,
ánh nến lờ mờ khiến Trần Chấp không nhìn rõ.
Rồi Trần Liễm Vụ rời mắt đi, nửa khuôn mặt vùi vào trong áo
choàng không nhìn hắn nữa.
Vẻ lạnh nhạt trong ánh mắt đó Trần Chấp nhìn ra được—không
phải Trần Liễm Vụ phát bệnh, mà là vẫn còn giận dỗi.
Trần Chấp âm thầm hít sâu một hơi, lời nói ra vẫn mang ý dỗ
dành y, "Ngươi không muốn người đó đến, vậy thì không để người đó đến nữa,
năm nay tết đến chỉ có hai chúng ta, trẫm sẽ đón giao thừa cùng ngươi, được
không?"
Trần Liễm Vụ nghe xong lời của Trần Chấp thì vẫn giữ nguyên
tư thế không nhúc nhích, mở miệng bảo, "Không phải không cho kẻ đó đến, mà
là bất kỳ ai cũng không được đến, không phải năm nay không đến, mà là vĩnh viễn
không được đến."
"Ngươi biết rõ hậu quả," Trần Chấp đứng thẳng người,
cúi đầu nhìn Trần Liễm Vụ mà nói. Sự xa cách giữa tông thân và đế vương đồng
nghĩa với sự ly khai giữa các lãnh địa và triều đình.
Trần Liễm Vụ biết, nhưng y không quan tâm, "Ngươi nói nữa
ta sẽ giết hết bọn chúng," y nói.
"Ta thấy ta mà dỗ dành ngươi nữa thì sẽ dỗ hư ngươi mất,"
ánh mắt Trần Chấp nghiêm nghị trở lại, quay người bước đi trong điện nói,
"Chỉ vì một chuyện vô cớ như vậy mà giận dỗi ta cả ngày. 'Công là công tư
là tư' - câu này ta phải nói với ngươi bao nhiêu lần nữa? Chuyện liên quan đến
giang sơn xã tắc không có chỗ cho ngươi trả treo, Trần Liễm Vụ, ngươi phải làm
một minh chủ ra hồn ra dáng cho ta."
Trần Liễm Vụ không hề đáp lại.
"Chuyện riêng tư có lần nào ta không chiều theo ý
ngươi? Chuyện riêng chúng ta muốn làm gì thì làm. Song nếu là chuyện công,
ngươi không muốn thấy bọn họ đến cũng cùng lắm không bảy thì ba, năm mới phải
cho bọn họ đến một lần, như vậy ít nhất cũng có thể giải quyết qua loa xong
chuyện ngoài mặt," cuối cùng Trần Chấp vẫn bước trở lại, cúi người nói với
Trần Liễm Vụ, "Trẫm căn bản chưa từng gặp bọn họ, không biết vì sao ngươi
nghĩ ra nhiều thứ như vậy, nào là 'đổi ngươi đi' nào là 'nuôi ở kinh thành',
toàn là nói bậy. Ngươi phòng trẫm gặp con cháu như phòng trộm, nếu ngươi thật sự
có loại tâm bệnh kỳ lạ này, cùng lắm sau này bọn họ đến thì trẫm tránh mặt
không gặp nữa, như vậy có được không?"
Trần Chấp nói là không dỗ, cuối cùng vẫn cúi đầu dỗ dành,
nói ra được những lời này, Trần Chấp thật sự đã lùi đến bước cuối cùng.
Nhưng Trần Liễm Vụ vẫn lẩm bẩm mở miệng kêu một tiếng
"không giống nhau".
"Cái gì?" Trần Chấp tưởng mình nghe nhầm, cúi người
thấp hơn ghé sát tai y khẽ hỏi.
"Không giống nhau. Trước kia ta là huyết mạch duy nhất
của ngươi, sau này không phải nữa," Trần Liễm Vụ khẽ nói, quay đầu nhìn Trần
Chấp.
Lần này Trần Chấp nhìn rõ trong mắt y quả thật có ánh nước
lay động, hốc mắt ửng đỏ.
Trong lòng Trần Chấp đột nhiên như nhũn ra, giọng nói cũng mềm
theo, "Tâm can, chuyện này quan trọng đến vậy sao?"
"Quan trọng."
Trần Chấp không còn cách nào khác bèn thở dài cười bảo,
"Có quan trọng hơn việc ngươi lên trên nghỉ ngơi sớm một chút không? Từ
khi trị độc trở về ngươi đã quỳ một ngày một đêm rồi, bây giờ khí huyết và tinh
lực đều hao tổn."
"Có chuyện gì trẫm ôm ngươi ngủ một giấc rồi nói sau,
được không?" Trần Chấp hoàn toàn cúi người xuống, vòng tay ôm Trần Liễm Vụ,
ghé tai y nói, "Tối nay cho ngươi đút bên dưới, nhét hết vào cũng được."
Trần Liễm Vụ cứng đờ trong lòng hắn, một lúc sau mới cắn môi
bảo, "Ngươi dỗ ta như dỗ trẻ con..."
"Nói bậy, trẫm dỗ ngươi như dỗ nương tử," Trần Chấp
bật cười, hôn lên môi y, "Chỗ này lạnh quá, làm tâm can của trẫm lạnh cóng
rồi, để trẫm ôm ngươi lên trên trước nhé?"
Trần Chấp vừa nói vừa đưa tay vuốt ve tay y, trong địa cung
lạnh lẽo như hầm băng này, Trần Liễm Vụ nằm đến toàn thân lạnh thấu xương, môi
cũng lạnh, tay cũng lạnh như băng.
Cơ thể Trần Liễm Vụ cũng như bị đông cứng, không nói một lời,
nước mắt lại rơi xuống.
"Được rồi, đừng giận nữa Vụ Nhi," Trần Chấp nhíu
mày nhìn y, "...ngươi như vậy khiến trẫm đau lòng lắm."
"Vậy ta hỏi ngươi..."
Trần Liễm Vụ mở miệng, giọng khàn khàn, "Nếu vài ngày nữa
Trần Minh Khiên mù lòa đến, bệnh tật gầy gò chỉ còn da bọc xương, ngay cả quần
áo cũng rách rưới thảm hại... hắn mang dòng máu của ngươi, cũng là ngũ thế huyền
tôn chính dòng của ngươi, đến lúc đó khi ngươi gặp hắn ngươi có đau lòng
không?"
Trần Chấp không nói gì.
Trần Liễm Vụ nhìn thẳng vào mắt Trần Chấp, muốn hắn trả lời.
"Đau lòng," Trần Chấp nói.
Trần Liễm Vụ hất vòng tay hắn ra muốn lùi xa khỏi hắn, dịch
sang mép bên kia giường.
"Vụ Nhi," Trần Chấp đưa tay nắm lấy cánh tay y,
kéo y ôm trở lại, "Ngươi nghe thử những lời ngươi vừa nói xem, con cháu của
trẫm sống không tốt, trẫm đau lòng có gì sai nào? Chẳng lẽ tất cả tình cảm của
trẫm chỉ có thể dành cho ngươi sao. Tình quân thần, tình tri kỷ, tình thân với
người khác đều không được phép ư? Ngươi không phân biệt được những điều này
sao?"
"Có gì khác nhau à? Lúc đầu vì sao ngươi lại đối tốt với
ta chứ? Nếu ta không phải huyết mạch của ngươi, chúng ta có ngày hôm nay
sao?"
Trần Chấp nhìn Trần Liễm Vụ.
"Chỉ vì ta là con cháu của ngươi, ta chỉ cần giả vờ
đáng thương trước mặt ngươi, ngươi sẽ đau lòng, sẽ che chở ta, sẽ mặc ta làm
càn," Trần Liễm Vụ nhìn thẳng vào mắt Trần Chấp, "nếu không phải vì
ta là con cháu của ngươi, nếu không phải ngươi cảm thấy có lỗi với ta, nếu
chúng ta chỉ là một đôi phu thê bình thường, ngươi có dung túng ta như vậy
không?"
"Ngươi cảm thấy có lỗi với ta, ngươi cũng có lỗi với hắn
mà, hắn tàn phế còn thảm hơn ta," Trần Liễm Vụ nghiến răng rơi lệ,
"Ta biết giả vờ, hắn còn giỏi giả vờ hơn ta nữa."
Nhận xét
Đăng nhận xét