[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 9
Ngoại truyện 9: “Ngươi đúng là tổ tông của ta!”
Trần Liễm Vụ gục xuống giường,
vẻ mặt mê man vì sắc dục, đôi môi ửng sưng vương đẫm dịch tình, hai má ửng hồng,
mà hốc mắt đã ráng đỏ.
Trần Chấp nhìn Trần Liễm Vụ,
trong lòng tự nhủ không được giận không được giận 800 lần. Hắn vươn cánh
tay dài ôm lấy thân thể y, ôn tồn nói: “Vụ Nhi, cho trẫm ôm ngươi một lát.”
Trần Liễm Vụ bị hắn ôm chặt song
vẫn không nhúc nhích, mặc cho Trần Chấp cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi y một nụ
hôn. “Ngươi thấy buồn cười lắm đúng không?” Trần Liễm Vụ nhìn chằm chằm vào
khóe miệng Trần Chấp, cất giọng hỏi.
Trần Chấp cố nén ý cười, nhẹ
nhàng lau đi giọt lệ sắp trào nơi khóe mắt y, khẽ nói bên tai y không giống, rằng
y và bọn họ vốn dĩ đã bất đồng.
“Bất đồng ư...? Nhưng chẳng phải
ngươi cũng sẽ thương bọn họ ư, vậy thì có gì khác biệt chứ?”
“Ngươi cùng trẫm hồi cung, trẫm sẽ
nói cho ngươi biết không giống ở chỗ nào.” Trần Chấp dỗ y, nắm lấy tay y.
“Ta không đi.” Trần Liễm Vụ khẽ
tránh khỏi tay Trần Chấp, quay lưng nằm xuống, ôm chặt chiếc áo choàng vào
lòng.
“Trẫm đang ở đây, ngươi ôm cái áo
ấy để làm chi?” Trần Chấp bất lực nhìn bóng lưng y, khẽ hỏi.
“Y phục…sẽ không đi thương kẻ
khác.” Trần Liễm Vụ vẫn quay lưng về phía Trần Chấp, nhỏ giọng đáp.
Trần Chấp dứ đầu lưỡi lên trái
má, trong không gian tĩnh lặng, thanh âm trầm thấp tựa như mây trắng vờn mưa,
“Cái miệng chỉ giỏi nói lời ngang ngược, chi bằng dùng vào việc khác hữu ích
hơn đi.”
Bàn tay bắt lấy cằm Trần Liễm Vụ
xoay đầu y trở lại. Trần Chấp chậm rãi cởi bỏ áo ngoài, tháo dây lưng, rồi quỳ
nhỏng người trên ngực y. Người ngả ra sau, đầu gối hơi cong, dưới háng trần trụi
đã áp sát đôi môi y.
Thân thể dần hạ xuống, rồi lại từ
từ trượt lên, môi thịt cọ xát lên cánh môi vốn tự cao tự đại hơi cong kia, khe
hẹp khô ráo nhẹ cọ lên bờ môi mỏng, khiến miệng thịt tách ra. Rồi sau đó
dần dần ẩm ướt, khó phân định là dịch tình hay nước nhãi.
Trần Chấp cúi đầu, hàng mi khẽ
rũ, vươn tay nâng vật nửa cương to lớn giữa hai chân mình lên, gương mặt người
bên dưới cũng hiện ra trong tầm mắt. Trần Liễm Vụ ngước nhìn Trần Chấp, đôi mắt
đỏ ửng.
Yết hầu Trần Chấp khẽ cục cựa,
thân thể căng lên. Đầu lưỡi dưới kia luồn vào giữa đường thịt, mang theo cảm
giác tê dại.
Hơi thở của Trần Chấp dần trở nên
gấp gáp, đôi mắt phượng hẹp dài nhiễm ý tình nồng đậm, khẽ nhíu mày nhìn xuống
Trần Liễm Vụ. Vẻ mặt Trần Liễm Vụ vẫn như thế, chỉ có đôi mắt lộ ra dưới
bắp đùi Trần Chấp.
Đầu lưỡi dịu dàng đã tiến vào
trong nơi sâu kín, mơn trớn từng lớp thịt mềm mại.
Trần Chấp xòe rộng năm ngón, bàn
tay rờ đến đỉnh đầu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Trần Liễm Vụ, cảm nhận đầu lưỡi vẫn
không ngừng mút mát bên trong.
Dường như y cũng không tình nguyện
lắm, nhưng cái lưỡi vẫn thành thạo liếm lên con đường mẫn cảm, liếm tới nỗi mật
dịch ngọt ngào theo đó bị cuốn vào khoang miệng, yết hầu khẽ nuốt.
Trần Chấp nhẹ nhàng nheo mắt, bàn
tay vẫn dịu dàng xoa nhẹ đầu Trần Liễm Vụ.
Cảm giác ngứa ngáy dâng trào, Trần
Chấp từ từ nhổng thẳng người, cái lỗ đầy thịt và đôi môi vừa quấn vào nhau tách
ra. Âm thanh ái muội nhẹ nhàng tan ra, hắn lùi về phía sau, ngồi xuống giữa hai
chân Trần Liễm Vụ.
“Muốn mau chậm sao thì nói với trẫm.”
Trần Chấp cởi y phục trên người y, nâng niu cái trụ to dài đang ngẩng cao
chống trời kia, từ từ ngồi xuống.
“Ta không cần.” Trần Liễm Vụ
nghiêng mặt, hơn nửa khuôn mặt đã ướt đẫm dâm thủy trong suốt vì Trần Chấp ngồi
lên, vẻ tình ái hỗn loạn. Y nói đoạn quay mặt sang một bên, không muốn nhìn Trần
Chấp nữa.
Thế thì Trần Chấp đành tự mình
hành sự, eo thon uyển chuyển chuyển động, liên hồi mút lấy mút để vật thô cứng
nóng bỏng. Nơi bí mật kia đã sớm bị liếm đến thèm, mỗi lần mút vào đều gắt gao
siết chặt.
Trần Liễm Vụ cắn chặt môi, cố gắng
không phát ra tiếng rên nào.
“Bệ hạ, người cứng quá, cứng đến
nỗi thọc đau ta rồi.” Trần Chấp cúi người xuống gần bên y, kéo tay Trần Liễm Vụ
đặt lên vật mây móc cứng gộc kia.
“Vậy ngươi đi ra ngoài đi, ta
không muốn.” Trần Liễm Vụ nghiêng đầu, nhắm chặt mắt.
Trần Chấp nhẹ nhàng cười, không
thành tiếng. Trong lúc y cắn môi nhẫn nhịn, ngón tay hắn nhẹ nhàng giúp y xoa
xoa khóe miệng, lau đi vệt nước xuân tràn ra, “Đừng nuốt vào.” Hắn bảo.
Trần Liễm Vụ bực bội vì cái vẻ giả
bộ của hắn, rõ ràng trong miệng y đã tràn ngập hương vị của hắn. Nhưng Trần Liễm
Vụ cũng bực chính mình, lúc này đây u sầu dâng lên nghẹn ứ trong lòng, rõ ràng
là y không hề muốn…
Trần Chấp tăng tốc, động tác càng
lúc càng nhanh.
Trần Chấp nhìn Trần Liễm Vụ thở dốc
không ngừng, đôi môi mới vừa rồi vốn bị sò thịt mài đến sung huyết khẽ hé mở,
phả từng đợt khí nóng hầm hập.
Trần Liễm Vụ nhíu chặt mày, dưới
háng cứ như bị hàng vạn hàng nghìn cái miệng nhỏ mềm mại ra sức mút chặt không
nhả. Trần Chấp càng ra ra vào vào nhanh bao nhiêu, mày y càng nhíu chặt đến khó
nhịn bấy nhiêu, ba hồn bảy vía đều bị hắn hút đi, chỉ còn lại đôi mắt mê mẩn,
cơ thể như một túi da, đôi môi sưng đỏ không ngừng thở dốc.
Trần Chấp nhỏng eo dồn dập thục
nhấp, thanh âm va chạm vang lên liên hồi. Hắn nhìn xuống Trần Liễm Vụ dưới
người, vươn tay vuốt ve gương mặt y, “Muốn bắn sao?”
Trần Liễm Vụ dụi mặt vào lòng bàn
tay Trần Chấp, đôi mày nhíu chặt như thể đang chịu tủi hờn gì đó, dường như
không nghe thấy câu hỏi của Trần Chấp, chỉ còn lại của quý thẳng tắp căng cứng
cho hắn chơi đùa, huyết dịch toàn thân dồn hết xuống khúc thịt kia.
Cái lỗ thịt của Trần Chấp co rút
gắt gao, đạt tới cao trào. Nương theo cơn khoái cảm ấy, Trần Chấp ra vào càng
lúc càng nhanh.
“Ư… Ư ——” Trần Liễm Vụ rên, vươn
tay túm lấy Trần Chấp, đôi mắt vô hồn, chỉ có thể quơ quào lấy hắn.
Trần Chấp bỗng nhiên ngồi thụp
lên đùi Trần Liễm Vụ, bất động.
Trần Liễm Vụ gục xuống giường, vẻ
mặt mê man vì sắc dục, đôi môi ửng sưng vương đẫm dịch tình, hai má ửng hồng,
mà hốc mắt đã ráng đỏ.
Của quý to tướng của y lúc này
như mất kiểm soát, phun trào không ngừng, bắn tung tóe trong khoang bụng Trần
Chấp.
“Bệ hạ…” Trần Chấp cúi người chống
tay lên người Trần Liễm Vụ, vươn ngón tay khẽ chạm vào môi y.
Dịch nhãi vương trên môi Trần Liễm
Vụ, y há miệng ngậm lấy ngón tay hắn.
“Bệ hạ, ôm ta lên được không, nếu
ta tự đứng dậy thì sẽ chảy hết ra ngoài mất…”
Một đôi tay ôm lấy Trần Chấp từ
phía dưới, “Ngươi… đừng cho bọn họ tới…” Trần Liễm Vụ thở hổn hển, nhỏ giọng rù
rì.
“Thật là…” Trần Chấp nhìn người
trước mắt, dù đã ngẩn ngơ đến mức này, Trần Liễm Vụ vẫn không quên bản tâm. Hắn
cởi chiếc áo khoác ngoài nhẹ nhàng choàng lên người y, “Vậy để trẫm ở lại đây
cùng ngươi.” Trần Chấp nói rồi ôm lấy y mà nằm, bên trong giao hòa không rời.
“Đế vương… chẳng có ai tốt đẹp cả.”
Trần Liễm Vụ đột nhiên bật thốt giữa những tiếng thở dốc nặng nhọc.
Trần Chấp không biết nên khóc hay
nên cười. Nụ cười thoáng qua, sau đó im lặng ôm chặt y hơn, khẽ nói: “Trẫm
đối với ngươi… vốn dĩ đã không giống với bọn họ… Trẫm thích ngươi.”
“Vậy… đừng để bọn họ tới.”
Trần Chấp thở dài một hơi, nhỏm
người nhìn sâu vào mắt y, bảo: “Nếu ngươi có thể bỏ qua chuyện này thì đêm nay
cùng ta hồi cung, trên giường dưới giường ngươi muốn gì cũng được. Nhưng đêm
nay nếu ngươi vẫn không chịu hồi cung, ta cũng sẽ không dỗ dành ngươi thêm nữa
đâu.”
Trần Liễm Vụ nghe xong, vẻ mặt lại
chậm rãi trở nên lạnh lùng, rồi mới mở lời: “ Dù hôm nay ngươi lạnh nhạt với
ta, hay sau này khi Trần Minh Khiên tới, ngươi thích hắn rồi lạnh nhạt với ta,
giữa hai cái này có gì khác nhau? Chi bằng hiện tại dứt khoát đoạn tuyệt mới
càng gọn gãy hơn.”
Trần Chấp thật sự chưa từng thấy
ai có thể để tâm những chuyện nhỏ nhặt như vậy, “Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, có
đi lên hay không?”
“Không đi.” Trần Liễm Vụ đáp lời.
Vật kia vẫn còn đang cắm sâu trong thân thể Trần Chấp, y chần chừ một hồi, mới
nghiến răng rút vật nóng bỏng ra khỏi nơi bí ẩn kia từng chút một.
Đoạn xoay người đi, không hề ngoảnh
đầu nhìn hắn nữa.
Trần Chấp sững sờ, “Dỗ dành thế
nào cũng không được có đúng không?”
Thấy y không đáp, Trần Chấp lại hỏi:
“Quyết không chịu đi lên, có đúng không?”
“Được, nếu ngươi nguyện ý tự giam
mình ở nơi này, vậy cứ ở lại đi, vĩnh viễn ở lại nơi này. Về sau mỗi ngày ba bữa,
trẫm sẽ đích thân xuống đây cùng ngươi dùng bữa.” Trần Chấp nói, chỉnh lại y phục
rồi đứng dậy.
Như bây giờ rõ ràng chính là đảo
ngược lại cách Trần Liễm Vụ đối xử Trần Chấp ngày trước, hôm nay hai người lại
đổi vị trí cho nhau.
“Cũng không cần ngươi tới chăm
ta,” Trần Liễm Vụ quay lưng về phía hắn nói, “Đế vương vốn bạc tình thiếu
nghĩa, chờ đến khi có thêm đám con cháu cho ngươi đau xót, ngươi nào còn bằng
lòng vừa ý lui tới nơi thê lương vắng vẻ này.”
Trần Chấp cảm thấy nghẹn ứ nơi cổ
họng, tức tối đến mức buông ra một câu “Ngươi đúng là tổ tông của ta!’ rồi phất
tay áo rời đi.
Nhận xét
Đăng nhận xét