[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 10
Ngoại truyện 10: Thân vương vào cung, Hồ ly ngàn năm gặp nhau trong điện
Lễ
bái lạy quân vương này, hắn hướng về Trần Chấp mà hành lễ, song cả điện chẳng một
ai đứng ra ngăn cản hắn — điều đầu tiên, hắn đã cược đúng rồi.
“Trần
Quân, ây da, Trần Quân, sao ngài vẫn chưa mời được Bệ hạ lên đây?” Lão hoạn
quan nọ cứ đứng mãi nơi cửa cung điện mong ngóng. Thấy Trần Chấp sải bước đi tới
ông ta bèn vội vã theo sau, không ngừng ngoái đầu nhìn phía sau lưng hắn, nhưng
chẳng hề thấy bóng dáng Bệ hạ.
“Còn
phải dỗ hắn nữa thì ta thành cháu hắn luôn!” Trần Chấp buông lời lạnh lẽo, vạt
áo bào khẽ lay động khi hắn bước vào Phổ Tai cung.
Áo
khoác ngoài đã khoác trên người Trần Liễm Vụ, Trần Chấp mặc áo mỏng lẻ bóng giữa
điện, chậm rãi nhấp từng ngụm trà nóng để sưởi ấm thân mình. Uống được vài ngụm,
hắn không khỏi đặt chén xuống cất tiếng hỏi: “Ngươi nói xem, đứa trẻ này rốt cuộc
là bị làm sao?”
Câu
hỏi ấy dành cho lão hoạn quan đang đứng bên cạnh.
Lão
hoạn quan vội cười xòa đáp: “Trần Quân người cũng mới nhiêu lớn chứ. Chỉ là…
tính khí Bệ hạ quả thật, quả thật là…” Lời sau đó, ông ta chẳng dám thốt ra.
“Xuống
đó đốt lò sưởi cho hắn.” Trần Chấp nén cơn giận dằn giọng nói.
Lão
hoạn quan “dạ” một tiếng, khẽ khom người rồi quay bước ra khỏi cửa.
“Nhớ
chuẩn bị thêm vài tấm chăn nệm nữa, Bệ hạ của ngươi năm nay xem chừng muốn ở dưới
đó qua luôn mùa đông mất rồi.” Trần Chấp vẫn không quên dặn dò thêm sau lưng
ông ta.
Quả
nhiên, Trần Liễm Vụ ở rịt dưới địa cung suốt cả mùa đông.
Ngoại
trừ lúc thiết triều ra thì ngày ba bữa y đều ăn dưới địa cung. Trần Chấp giận đến
sôi máu, ném hết tấu chương xuống cho y phê duyệt, còn hắn thì cứ thong thả chờ
khi nào địa cung phê xong rồi sai người mang ngược lên.
Phổ
Tai cung dường như đã đổi chủ tự bao giờ. Cung nhân xưa kia hầu hạ Trần Liễm Vụ
thế nào, nay cũng hầu hạ Trần Chấp như thế ấy. Quan viên các nơi tìm đến cầu kiến
Trần Liễm Vụ, hết thảy mãi cũng chẳng gặp nổi, riết rồi họ cũng thành quen,
chuyển hướng sang tìm đến Trần Quân.
Sự
tâm đầu ý hợp giữa hai vị quân chủ xưa nay vốn là chuyện hiếm có. Dẫu cho mấy
ngày chẳng hề trao nhau nửa lời, nhưng từng trang tấu chương Trần Liễm Vụ phê
duyệt, cùng với mỗi một quyết sách Trần Chấp đưa ra, lại tựa như được đúc từ một
khuôn, chẳng hề có chút mâu thuẫn nào gây khó cho đám thần tử.
Một
mình lẻ bóng nơi Phổ Tai cung một thời gian dài, Trần Chấp ngỡ như thể thời
gian đã đưa hắn trở về những ngày tháng kiếp trước. Nhưng hắn biết rốt cuộc mọi
thứ đã khác xưa.
Tỉ
dụ như giờ trong lòng hắn, vẫn luôn vương vấn một nỗi nhớ nhung…
Tỉ
như, mỗi khi nghị chính cùng các đại thần, từ miệng họ hắn lại vô tình nghe được
những mưu tính của Trần Liễm Vụ. Lòng hắn khi ấy chẳng thể nào giữ được bình lặng,
chỉ muốn vỗ vai ai đó mà khoe khoang một phen, rằng: Các ngươi thấy không, từng
bước từng bước đó là do y đọc sách của ta đó, đọc đến mức có thể ngồi chiếu cờ
so tài cao thấp với ta rồi. Đây, mới chính là dòng dõi của Trần Chấp ta!
Hoặc
vào những đêm dài trên long sàng, hắn lại miên man nghĩ về Trần Liễm Vụ, tự hỏi
không biết y đang sống ra sao nơi địa cung kia, rồi bỗng chốc nhớ lại ký ức đêm
đầu tiên hắn bị giam cầm ở địa cung. Khi ấy Trần Liễm Vụ cuộn trong lòng hắn,
thủ thỉ rằng y rất thích nơi này… Trần Chấp khẽ khép đôi mi, chìm vào hồi tưởng,
nhớ lại lời y từng nói “An tâm…” “Ở đây mới cảm thấy Chẩm Nhi cuối cùng cũng
thuộc về ta.”, “Ôm Chẩm Nhi thật an tâm, thật sự rất an tâm…”
Còn
hiện tại y đang làm gì nơi đó? Phải chăng vẫn ôm khư khư y phục của hắn rồi trốn
biệt trong địa cung…
Ý
nghĩ ấy vừa chợt lóe lên, lòng Trần Chấp liền thắt lại. Hắn thầm nhủ, thôi vậy,
hay là cứ mặc kệ y đi. Dù lòng đã rục rịch muốn tìm đến địa cung, nhưng rốt cuộc
hắn vẫn chỉ đành nằm dài trở lại giường.
Thiên
hạ vừa mới định, các phiên vương chư hầu đang khẩn thiết mong chờ được quy phục.
Chuyện này thật sự không thể để y tùy hứng làm loạn được. Thôi thì cứ lạnh nhạt
với y thêm dăm ba bữa nữa… Biết đâu có thể lay chuyển được cái tính khí ương bướng
kia của y.
Hai
người cứ thế mà giằng co, thấm thoắt đã gần một tháng tròn. Cho đến khi đoàn xe
ngựa của kẻ được coi là nguyên nhân cho những rắc rối gần đây là Trần Minh
Khiên cũng đã về tới kinh đô.
“Trần
Quân, Hoa Thanh Vương đã tiến cung rồi, Bệ hạ sai người mời ngài cùng đến gặp.”
Hoạn quan từ chỗ Trần Liễm Vụ vào điện truyền lời.
“Để
hắn tự đi một mình.” Trần Chấp lạnh nhạt đáp, phẩy tay đuổi người nọ xuống.
Trần
Chấp quyết không chịu đến gặp mặt, kỳ thực là hắn đang ngầm nhượng bộ với Trần
Liễm Vụ. Nhưng ai ngờ lời nhắn vừa truyền đi, Trần Liễm Vụ ấy thế mà lại tự
mình tìm đến tận cửa.
Y
tiều tụy đi trông thấy, quầng thâm dưới mắt hằn sâu, nhưng cái vẻ ương ngạnh
ngang bướng trong đáy mắt thì chẳng hề suy suyển. Vừa bước qua ngưỡng cửa, y đã
cất lời bảo hắn cùng mình đi.
“Thiên
tử và thân vương gặp mặt, gọi ta đến để làm gì?” Trần Chấp nhìn thẳng vào mắt y
mà hỏi, ánh nhìn dừng lại nơi gò má hốc hác của y.
“Ngươi
thân mang tước vị đồng quân đồng hậu, lẽ ra phải cùng ta tiếp kiến,” Trần Liễm
Vụ vừa nói vừa chậm rãi bước tới, ống tay áo rộng phất phơ, cho đến khi đứng
ngay trước mặt Trần Chấp chỉ cách một tấc, y mới nhìn hắn, khẽ giọng bảo, “Hôm
nay không đi, chẳng lẽ đến Tết lại muốn gặp mặt nhau sao?”
Trần
Chấp hít sâu một hơi, nhướng mày ngẩng đầu nhìn y, cất tiếng hỏi: “Trần Liễm Vụ,
rốt cuộc ngươi đang giở trò gì vậy?”
Cuối
cùng, hai người vẫn cùng đi..
Họ
tiếp Hoa Thanh Vương trong chính điện. Hoa Thanh Vương có thân hình cao nhẳng gầy
guộc trơ xương, khoác trên mình bộ áo bông xanh đã sờn cũ tả tơi, được người
dìu đỡ mới có thể buông gậy dò đường xuống, rồi hắn khuỵu gối, cúi rạp mình trước
long tọa hành lễ.
“Thần
tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Trần
Minh Khiên gầy yếu quá đỗi, thân hình quỳ rạp trông nhỏ bé, chỉ bằng một nửa so
với dáng vẻ khi đứng thẳng.
Lời
vừa dứt đã lâu, nhưng trong điện vẫn lặng như tờ, chẳng có lấy một tiếng động.
Trần
Liễm Vụ vẫn im lặng, môi mím chặt, ánh mắt hờ hững nhìn hoàng huynh đang quỳ mọp
dưới nền đất.
Trần
Minh Khiên than thở những ngày tháng nơi đất phong sống cơ cực, nhưng đâu đến nỗi
mà chẳng thể kiếm nổi một bộ trang phục mùa đông tươm tất để diện kiến thánh
thượng. Cố ý khoác lên mình bộ dạng nghèo nàn rách rưới đến mức này, chẳng qua
hắn chỉ đang thăm dò mà thôi.
Thuở
còn là hoàng tử, lớn lên giữa chốn cung đình, Trần Liễm Vụ từng bị chính hoàng
tổ phụ ruồng bỏ, đám hoàng tử bọn họ vốn chẳng ai thân thiết với Trần Liễm Vụ,
cũng chẳng thể tường tận tính tình y. Nay, thế lực Khương đảng đã sụp đổ, thiên
tử nắm trọn quyền hành, đám thân vương như họ xem ra đã có chỗ dựa vững chắc,
nhưng thực ra trong lòng vẫn thấp thỏm lo sợ. Bởi lẽ từ khi còn nhỏ, địa vị Trần
Liễm Vụ đã khác biệt một trời một vực so với bọn họ. Nếu trong lòng y vẫn còn
ôm ấp nỗi bất bình, e rằng sẽ chẳng đoái hoài đến tình huynh đệ chi hết, khéo
còn tự mình chuốc lấy họa tương tàn.
Trần
Minh Khiên ra vẻ yếu thế cũng là để lấy lòng, là đang hướng về phía người đệ ruột
của mình mà khúm núm như một con chó mừng chủ cầu xin miếng cơm ăn..
Còn
Trần Liễm Vụ thì cố ý để mặc hắn ta quỳ gối, đó là muốn ra oai phủ đầu, ngầm
răn đe hắn ta: Trẫm và ngươi vốn dĩ chẳng có chút tình huynh đệ nào, ngươi giả
bộ đáng thương thế này đối với trẫm cũng vô dụng thôi. Khuyên ngươi, nên sớm dẹp
cái trò hề này đi thì hơn.
Đợi
đến khi Trần Minh Khiên quỳ mỏi gối trên nền gạch ngọc lạnh lẽo, Trần Liễm Vụ mới
cất tiếng, bảo đứng dậy.
Trần
Minh Khiên được người đỡ cho đứng lên, trong khoảng thời gian ấy, hắn cũng đã
ngầm hiểu rõ. Vị thiên tử vốn là đệ đệ của hắn này chẳng hề ưa cái kiểu giả tạo
của hắn. Chẳng những không ưa, mà đến cả chút thể diện của hắn y cũng chẳng
màng giữ lại, chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mặt hắn mà hỏi “Đều là hồ ly sống cả
ngàn năm rồi, ngươi còn bày trò ma mãnh với ta làm cái quái gì nữa”.
Nhưng
Trần Minh Khiên vẫn còn một chỗ để trông cậy vào. Trước khi đến đây hắn đã sớm
dò la nên nắm rõ tình hình trong hoàng thành. Hiện giờ, vị sủng phi Trần Chẩm
kia có địa vị sánh ngang với hoàng hậu, quyền hành chẳng khác nào đế quân. Cánh
cửa Trần Liễm Vụ hắn gõ mãi không thông, vậy thì hắn đành phải quay người sang
gõ cánh cửa khác.
Được
hạ nhân chỉ dẫn, Trần Minh Khiên lại quay người, hướng về phía bảo tọa nơi Trần
Chấp ngồi, rồi lại quỳ xuống, kính cẩn hành lễ cúi đầu hệt như lúc trước.
Một
lạy này, hắn đang đánh cược vận mệnh của mình.
Cược
rằng, địa vị của Trần Chẩm không hề thua kém Trần Liễm Vụ. Cược rằng, Trần Chẩm
sẽ chẳng hề có ác ý gì với mình.
Chỉ
cần hai điều này mà hắn đoán đúng, thì lần này đến kinh thành, ít nhất hắn có
thể đoạt lại được đãi ngộ dành cho một thân vương chính thống. Đất phong hoang
tàn, kịch độc hành xác, hắn chỉ mong trước khi xuống mồ, có thể sống những ngày
tháng vinh hoa phú quý, để sau khi chết đi cũng được an táng một cách đường
hoàng vẻ vang.
Lễ
bái lạy quân vương này, hắn hướng về Trần Chấp mà hành lễ, song cả điện chẳng một
ai đứng ra ngăn cản hắn —điều đầu tiên, hắn đã cược đúng rồi.
Sau
đó Trần Chấp đợi hắn hành lễ xong, liền cất tiếng gọi đứng lên, cũng chẳng hề
làm khó dễ— điều thứ hai, hắn lại tiếp tục cược trúng.
Vậy
là mọi sự đã hanh thông. Lúc này trong lòng Trần Minh Khiên, sự tồn tại của vị
hoàng đế đệ đệ kia đã trở nên có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Mục tiêu
khúm núm vẫy đuôi nhận chủ của hắn trong chuyến đi này đã chuyển sang một người
khác.
Ngoại truyện 9 - Mục lục - Ngoại truyện 11
Nhận xét
Đăng nhận xét