[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 11
Ngoại truyện 11: Sao, sao thần lại thấy, mạch tượng của Trần Quân là, là… hỉ mạch…
“Hắn ta
đã về nhà, ngươi cứ dưỡng bệnh cho hắn ta tử tế đi, giải được độc trên người
thì hắn ta lại là một người lành lặn, không giống như ta, dù có dưỡng thế nào
cũng vẫn chỉ là một kẻ điên!”
Trần Chấp
gọi một tiếng bảo đứng, Trần Minh Khiên vẫn còn ngơ ngác, đôi mắt mù lòa dò dẫm
sờ soạng cánh tay hạ nhân đến đỡ mình, mất một lúc mới đứng vững được. Khi đã đứng
vững, hắn hướng về phía Trần Chấp ngượng ngùng cười trừ, đầy vẻ ái ngại nói:
“Khiến người chê cười rồi, đôi mắt của thần đã mù lòa tận ba năm, giờ chỉ còn
là một phế nhân.”
Rồi hắn lại
cúi đầu, dùng tay vuốt ve nếp nhăn trên chiếc áo bông đã sờn, muốn làm phẳng nó
ra, cử chỉ ấy vì đôi mắt không còn nhìn thấy mà trở nên vụng về, “Tàn thân hèn
mọn, vốn không nên vào dịp năm mới tốt lành thế này mà đến đây làm phiền, thần
thật sự chỉ muốn những ngày tháng cuối đời được trở về quê nhà nhìn xem một
chút… dù chẳng thể thấy được, sờ được một chút cũng tốt rồi…”
Trên bảo tọa,
tất cả những điệu bộ kia của hoàng huynh y, Trần Liễm Vụ đều nhìn tận mắt nghe
tận tai, tức giận đến thân thể cũng run lên bần bật.
Một bàn
tay bọc lên tay Trần Liễm Vụ, ngón tay luồn vào kẽ ngón tay y rồi siết chặt. Trần
Chấp nắm tay y an ủi trong im lặng, sợ y lại tức giận đến phát chứng điên.
“Hắn ta
toàn là giả bộ.” Trần Liễm Vụ nghiến chặt răng, âm thanh từ kẽ răng ép ra, truyền
đến tai Trần Chấp.
Trần Chấp
nắm tay Trần Liễm Vụ càng chặt hơn, rồi mới lên tiếng với Trần Minh Khiên đang ở
dưới điện, nói một tiếng “ban tọa”.
“Đã về đến
nhà rồi thì cứ an tâm ở lại, cần cái gì thì cứ việc mở lời.” Trần Chấp ôn tồn
nói.
Lời này
khiến Trần Minh Khiên thụ sủng mà kinh, ngẩng phắt đầu lên, rồi lại nhào người
về phía trước quỳ xuống lần nữa, “Tạ Trần Quân, tạ Trần Quân… đa tạ Trần Quân
và Bệ hạ…”
“Thần… thần
chỉ là quá nhớ nhà thôi,” Trần Minh Khiên quỳ rạp trên đất, giọng nói nhỏ dần,
yết hầu tắc nghẹn, “Thần ở bên ngoài một mình rất sợ hãi…”
Lúc này
trên bảo tọa đang có một cuộc giằng co, Trần Liễm Vụ giận run người muốn rút
tay về, còn Trần Chấp thì ngấm ngầm giữ chặt tay y, lên tiếng với người phía dưới:
“Hoa Thanh Vương đường xa vất vả, nơi ở đã thu xếp ổn thỏa rồi, chi bằng cứ về
nghỉ ngơi trước đi đã.”
Trần Minh
Khiên vốn đang uất ức tố khổ, nghe thấy Trần Chấp nói vậy vội ngậm miệng lại,
có hơi lúng túng quỳ ở đó, “Phải, phải… thần bị giam cầm ở đất phong đã quá lâu
rồi, ngay cả nói chuyện cũng trở nên vụng về…” Vừa nói, hắn lại rụt người xuống
dập đầu liên tục, “Thần xin cáo lui, không dám ở lại đây làm người khác khó chịu.”
“Ngươi cứ ở
lại đó! Trẫm đi!”
Trần Liễm
Vụ gầm lên một tiếng tên bảo tọa, dốc hết sức lực giật mạnh tay về, Trần Chấp
không kịp giữ lại, chỉ biết trơ mắt nhìn y rời khỏi chỗ ngồi, sải bước đi thẳng,
vạt áo tung bay như mây cuộn.
“Đưa Hoa
Thanh Vương về chỗ nghỉ.” Trần Chấp để lại một câu phân phó xong cũng đứng dậy
đuổi theo ra ngoài.
Giữa trời
đông giá rét, Trần Liễm Vụ một mình bỏ lại tất cả thị tùng phía sau, cô độc lao
về phía trước.
“Trần Liễm
Vụ, mau quay lại cho ta!” Trần Chấp cau mày nhìn bóng lưng càng lúc càng xa
kia, cũng xua tay với đám người hầu và kiệu phu đang muốn tiến lên đỡ mình, cất
bước đuổi theo y.
“Ngươi đi
tìm hắn đi, hắn ở một mình chắc là sợ lắm đấy!” Trần Liễm Vụ không hề quay đầu
lại, thậm chí lại càng chạy nhanh hơn.
Trần Chấp
ôm trán đuổi theo phía sau. Vừa rồi đứng dậy quá vội vàng, hình như đầu óc có
chút choáng váng, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn lại được.
“Vụ Nhi,
quay về đi.” Trần Chấp cảm thấy bước chân có chút nặng nề, gắng gượng theo sau,
cất tiếng gọi y.
“Hắn ta đã
về nhà, ngươi cứ dưỡng bệnh cho hắn ta tử tế đi, giải được độc trên người thì hắn
ta lại là một người lành lặn, không giống như ta, dù có dưỡng thế nào cũng vẫn
chỉ là một kẻ điên!” Ở phía trước Trần Liễm Vụ khàn giọng hét lên, “So với hắn
ta, ta mới là kẻ đáng ghét có đúng không, ta đi, ta không ở lại đây nữa.”
“Mau đi
kéo Bệ hạ lại, phía trước có mặt băng…” Thân thể Trần Chấp từ từ khuỵu xuống,
đưa tay vịn vào thị tùng vừa kịp chạy tới, dùng tay ra hiệu cho bọn họ đuổi
theo người.
“Trần, Trần
Quân, ngài sao vậy?” Những người ở lại kinh hoàng đỡ lấy thân thể Trần Chấp,
nhìn hắn từ từ một ngã xuống.
Tai Trần
Chấp như thể bị một lớp màng dầu bao phủ, đã không còn nghe rõ người khác nói
gì nữa rồi, chỉ gắng gượng mở mắt, nhìn về phía rất xa phía trước, mấy thị vệ
đã đuổi kịp Trần Liễm Vụ, Trần Liễm Vụ nghe thấy bọn họ nói gì đó, đột ngột
quay đầu nhìn lại, rồi lập tức xoay người chạy ngược trở về phía hắn.
“Chẩm Nhi,
Chẩm Nhi……” Tiếng gọi đầy lo lắng vội vã vọng đến bên tai.
Khoảnh khắc
Trần Chấp ngã vào vòng tay quen thuộc ấy thì mí mắt đã không còn mở ra được nữa,
nhưng vẫn không quên dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại yếu ớt mắng: “Đồ
tiểu tử thối, ngươi cứ chờ đó.”
….
Sắc mặt Trần
Liễm Vụ trắng bệch, quỳ bên giường trong Phổ Tai cung ôm chặt thân thể bất tỉnh
của Trần Chấp, không chịu buông tay, vội vàng gọi tất cả ngự y trong cung đến.
Liên tiếp
ba bốn vị thánh thủ, ai bắt mạch xong cũng đều ậm ờ không nói, đến khi vị ngự y
thứ năm đến bắt mạch, Trần Liễm Vụ rút thanh kiếm bên hông thị vệ ra, lưỡi kiếm
sáng loáng chống xuống đất, nhìn chằm chằm ông ta bắt mạch.
Vị ngự y
kia sợ hãi quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy, cho đến khi lưỡi kiếm của Trần Liễm Vụ
đã kề sát cổ ông ta rồi, ông ta mới run giọng bật thốt ra, “Sao, sao thần lại cảm
thấy, mạch tượng của Trần Quân là, là… hỉ mạch…”
Trường kiếm
trong tay rơi xuống đất, bậc đế vương cứng đờ người quỳ đó không nói một lời.
Ngự y nói
rằng mạch tượng còn chưa đủ một tháng, vẫn còn bất ổn, hơn nữa bắt mạch thấy
trong tháng này tâm thần Trần Quân hao tổn, ăn uống thất thường. Mang thai vốn
là dùng khí huyết toàn thân để cung dưỡng thai nhi, tinh lực không đủ là chuyện
thường tình, huống hồ Trần Quân vốn đã suy nhược bên trong, cho nên mới hao tổn
sức lực đến mức hôn mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
“Chuyện
nam nhân mang thai, có cần phải kiêng kỵ hay phòng ngừa điều gì khác… thần, thần
học thức nông cạn, thực sự không biết.”
Trần Liễm
Vụ phất tay bảo người lui xuống, mấy vị ngự y đều khép nép cẩn thận cúi người
cáo lui.
“Đi sắc
thang thuốc mang từ Liên Hoa Sơn về lần trước,” Trần Liễm Vụ gọi cung nhân đến
phân phó, “Rồi triệu tập đám thị vệ hộ giá lần đó đến đây, lập tức tốc hành lên
Liên Hoa Sơn, hôm nay trước khi trời tối phải cõng bằng được Thạch lão đầu về
cung cho trẫm!”
Sau khi mọi
việc đã được phân phó ổn thỏa, Trần Liễm Vụ bèn đuổi hết người trong cung lui
xuống, một mình ở lại canh giữ bên giường Trần Chấp, ngẩn ngơ nhìn gương mặt
đang say ngủ của hắn mà xuất thần.
Không ai
biết trong lòng Trần Liễm Vụ đang sợ hãi đến mức nào.
Sự xuất hiện
của Trần Chấp vốn đã trái với lẽ thường, vừa rồi khi hắn ngã xuống trong lòng
Trần Liễm Vụ mà không còn chút động tĩnh nào, Trần Liễm Vụ chỉ cảm thấy đất trời
đảo lộn, tự hỏi có phải mình sắp sửa đánh mất hắn thật rồi hay không.
Y rất sợ,
sợ Trần Chấp đến không rõ ràng, đi cũng vô thanh vô tức, giống như bọt nước nổi
lên trong chén trà, thoáng chốc đã vỡ tan.
“Ta sai rồi,
Chẩm Nhi, ta sai rồi.” Trần Liễm Vụ vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Trần Chấp,
“Ta sẽ không náo loạn nữa…”
Trần Liễm
Vụ cẩn thận ôm lấy thân thể Trần Chấp, vùi đầu vào hõm vai cổ hắn, vùi thật sâu
vào, “Ngươi bảo ta chờ cơ mà…… ngươi bảo ta…”
Trần Liễm
Vụ quỳ bên giường ôm lấy Trần Chấp, im lặng thật lâu, không còn tiếng động nào
nữa.
Y như thể
đang canh giữ một giấc mộng của riêng mình.
【Lời
mà tác giả muốn nói:】
Không
sao đâu, mọi người cứ yên tâm nhé :D
Nhận xét
Đăng nhận xét