[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 12
Ngoại truyện 12: Ta sai rồi Chẩm Nhi, ta không dám chọc giận ngươi nữa
“Từ nay về sau ta sẽ nghe lời ngươi, được không? Ngươi nói gì ta cũng nghe theo.”
Khi Trần
Chấp lơ mơ tỉnh giấc bèn cảm nhận một sức nặng phủ lên người. Mở mắt nhìn, hóa
ra Trần Liễm Vụ đã ở ngay trước mắt.
“Chẩm
Nhi…?” Trần Liễm Vụ chăm chú nhìn hắn, khẽ gọi.
Trần Chấp
nheo đôi mắt phượng dài, chưa kịp định thần thì đã bị Trần Liễm Vụ dang tay ôm
chặt vào lòng.
“Ta sai rồi,
Chẩm Nhi, ta không dám chọc giận ngươi nữa,” giọng Trần Liễm Vụ run run, “Từ
nay về sau ta sẽ nghe lời ngươi, được không? Ngươi nói gì ta cũng nghe theo.”
“Là ai đã
biến Bệ hạ của chúng ta thành người khác vậy?” Trần Chấp vẫn còn thấy hơi mệt mỏi,
khẽ đưa tay xoa đầu Trần Liễm Vụ vài cái.
Trần Liễm
Vụ vùi đầu vào lòng Trần Chấp để bình tĩnh lại, một lúc sau mới nhỏ giọng:
“Ngươi hôn mê mất hai canh giờ rồi.”
Trần Chấp
nghe vậy thì im lặng suy tư.
“Ta cứ tưởng…
ngươi thật sự không cần ta nữa.” Trần Liễm Vụ vùi mặt sâu hơn vào lòng hắn, giọng
nghẹn ngào, “Ta sợ rằng khi ngươi mở mắt ra, người trước mặt đã không còn là Trần
Chấp nữa…”
“Không phải
Trần Chấp thì ta còn có thể là ai chứ?”
Là giấc
mộng của ta. Trần
Liễm Vụ lặng lẽ nghĩ thầm trong lòng. Là giấc mộng mà ta đã mơ vào ngày
tế bái Thái Tổ, ngươi chẳng qua chỉ là bóng dáng của tất cả những ước vọng và mộng
tưởng của ta hồi nhỏ.
Thậm
chí, ta còn sợ rằng ngươi chỉ là một ý nghĩ hoang đường mà ta tự mình tạo ra
khi đã hoàn toàn điên dại.
Nhưng Trần
Liễm Vụ không dám nói ra những lời ấy, y sợ rằng nếu nói ra, sẽ thật sự khiến
thứ gì đó tan vỡ.
Trần Liễm
Vụ sai người mang chén thuốc đã sắc sẵn vẫn còn ấm nóng từ bếp, tự tay nâng
chén thử độ nóng.
“Đây là
thuốc gì vậy?” Trần Chấp tựa lưng vào thành giường lên tiếng hỏi y.
Trần Liễm
Vụ giật mình, lúc này mới chợt nhận ra bản thân vừa quá lo lắng mà quên khuấy
đi việc phải nói với Trần Chấp chuyện quan trọng này, “Ngươi có thai rồi, Chẩm
Nhi…”
Trần Chấp
sững sờ, ánh mắt kinh ngạc chạm nhau với Trần Liễm Vụ.
Việc sinh
con đối với hai vị Đế vương này mà nói quả là điều lạ lẫm, hoàn toàn không
rành. Trần Chấp đời trước con cháu đầy đàn, nhưng với hắn, chuyện thai nghén mỗi
đứa trẻ chỉ là thoáng qua, vỏn vẹn trong khoảnh khắc cung nhân bế hài nhi đến
trình diện mà thôi. Trần Liễm Vụ thì đến cái nhìn thoáng qua ấy cũng hiếm khi
có được, người nhà họ Khương luôn giấu kín mấy đứa trẻ mà nuôi, tránh y như
tránh Diêm La.
Đây là lần
đầu tiên cả hai người bọn họ cùng nhau nuôi dưỡng một sinh linh bé nhỏ, ngoài sự
kinh ngạc tột độ, trong lòng mỗi người đều ẩn hiện một nỗi bất an khó tả.
Nhất là Trần
Chấp.
“Uống thuốc
trước đã.” Trần Liễm Vụ nhẹ nhàng múc thuốc, khẽ chạm môi mình để thử độ ấm, thấy
không bỏng rồi mới đưa đến bên miệng Trần Chấp.
Đầu óc Trần
Chấp vẫn chưa thể tiếp nhận hết mọi chuyện, chỉ im lặng há miệng uống thuốc.
“Ta không
yên lòng với Thái y trong cung nên đã sai người đi mời Thạch Xuân Đài rồi, trước
tối nay chắc chắn lão ấy sẽ vào cung— để lão đích thân chăm sóc ngươi an thai,
Chẩm Nhi đừng lo.” Trần Liễm Vụ dịu dàng nói, lại múc thêm một muỗng thuốc đưa
tới bên môi Trần Chấp.
Trần Chấp
ngoan ngoãn uống cạn chén thuốc an thai.
Kể từ sau
khi biết Trần Chấp chính là Thái Tổ gia, Trần Liễm Vụ cứ thế ỷ vào phận vãn bối
mà thỏa sức lộng hành, ngày càng trở nên trẻ con tùy hứng. Cái dáng vẻ nghiêm
trang chính trực như lúc này của y, Trần Chấp hiếm lắm mới được thấy lại.
Trần Chấp
biết, chính lần hôn mê vừa rồi đã thật sự khiến y sợ mất mật.
“Thấy sao
rồi? Người còn cảm thấy trên người khó chịu chỗ nào không?” Trần Liễm Vụ ân cần
hỏi han, đặt chén thuốc rỗng xuống, rồi ngồi xuống bên cạnh Trần Chấp nhẹ nhàng
kéo chăn đắp kín cho hắn, không chỉ thế y còn vòng tay ôm chặt lấy hắn vào
lòng.
Trần Chấp
khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay đang ôm chặt lấy mình của y, nhỏ giọng: “Gọi hết những
người trong điện ngoài điện, những ai đã dính dáng đến chuyện này vào đây cho
ta.”
Trần Liễm
Vụ lập tức sai hộ vệ đi triệu tập tất cả mọi người, ngay cả đám ngự y của Thái
Y Viện.
Bọn họ đều
ngơ ngác, không hiểu vì sao mình lại bị triệu tập đến đây, ánh mắt ai nấy đều
hướng về phía Trần Chấp đang ngồi trên giường. Họ đều nghe nói rằng Trần Quân
muốn gặp mặt.
“Trần Quân
có gì dặn dò?” Giữa đám đông người đang đứng kín cả điện, có người mạnh dạn lên
tiếng hỏi.
Trần Chấp
chỉ khẽ đáp: “Hỏi Bệ hạ.”
Trần Liễm
Vụ và Trần Chấp trao nhau một ánh nhìn sâu sắc, chẳng cần lời nào cũng hiểu rõ
lòng nhau.
Y quay đầu,
gọi một hoạn quan tiến lại gần, bảo người nọ mang giấy bút đến để ghi danh lập
sổ. Trong khi hoạn quan kia đang cặm cụi ghi chép, Trần Liễm Vụ từ tốn mở lời:
“Hôm nay là ngày vui lớn, tất cả các ngươi đều có công, nên hưởng chút hỉ khí,
trên danh sách đã ghi rõ tên họ, đến kho mà lĩnh thưởng hậu hĩnh theo danh
sách.”
Hoạn quan
cẩn thận ghi chép tên của từng người một, đến cuối cùng còn cung kính viết thêm
tên mình vào sổ, rồi trang trọng trình lên cho Trần Liễm Vụ. Trần Liễm Vụ cầm lấy
danh sách, lướt mắt xem qua một lượt, khi khép sổ lại, y lại cất giọng, lời lẽ
nghiêm nghị: “Chuyện hôm nay cũng là bí mật hệ trọng, nếu sau này có một ngày
chuyện này bị lộ ra ngoài, Trẫm sẽ nhìn vào danh sách này mà đòi mạng từng kẻ.”
Nói rồi,
Trần Liễm Vụ khẽ vỗ lên cuốn danh sách chữ đỏ trong tay.
Đám đông dần
tản đi. Trần Liễm Vụ xoay người, trao danh sách cho Trần Chấp.
Trần Chấp
cầm trên tay, nhìn vào Trần Liễm Vụ nói: “Vụ Nhi, ngươi phải ghi nhớ, thân thế
của trữ quân Đại Trần sau này, tuyệt đối không được phép có bất kỳ lời dị nghị
nào.”
Nam nhân
sinh con vốn là chuyện xưa nay hiếm có, dưới uy chấn thiên hạ của hai thân phận
Trần Quân và Bệ hạ, chuyện này nếu truyền ra ngoài cũng chỉ sẽ bị coi là điềm
lành. Nhưng một khi thời đại của bọn họ qua đi, khi uy hiếp mà họ để lại không
còn đủ sức răn đe nữa, sẽ có bao nhiêu kẻ thèm khát hoàng vị Đại Trần, thì cũng
sẽ có bấy nhiêu lời chê bai đồn đãi nổi lên, chất vấn về tính chính thống của đứa
trẻ của bọn họ.
Tâm Trần
Liễm Vụ chỉ hướng về duy nhất một mình Trần Chấp, nhưng Trần Chấp lại phải lo
nghĩ cho cả ngàn thu vạn đời sau.
Trần Liễm
Vụ nghiêm túc gật đầu, cúi người xuống, cẩn thận vén lại vạt chăn bị xô lệch
cho Trần Chấp.
Ngoan
ngoãn đến đáng yêu. Trần Chấp không nhịn được khẽ bật cười, khóe môi cong lên
bên gáy Trần Liễm Vụ. Hắn vỗ nhẹ lên giường: “Lên đây, nằm xuống ngủ với ta một
lát.”
Trần Liễm
Vụ cởi giày, trèo lên giường, nhẹ nhàng ôm Trần Chấp vào lòng, ghé sát vào tai
hắn hỏi: “Người còn khó chịu chỗ nào nữa không?”
Trần Chấp
khẽ nhắm mắt, rúc sâu hơn vào trong vòng tay y: “Người vẫn còn thấy hơi khó chịu.”
“Khó chịu ở
chỗ nào?” Trần Liễm Vụ hỏi hắn.
“Cảm thấy
lạnh, xương cốt cũng lạnh.”
Trần Liễm
Vụ vội vàng duỗi tay chân, ôm trọn cả thân thể hắn vào lòng, bọc lấy tay chân hắn.
“Đầu cũng
đau nữa.”
Trần Liễm
Vụ đưa tay lên xoa bóp thái dương cho hắn, khẽ đặt lên trán hắn một nụ hôn:
“Còn gì nữa không?”
“Eo cũng mỏi
nhừ.”
Trần Liễm
Vụ càng thêm luống cuống tay chân, nhưng khi vừa ngẩng đầu nhìn, y đã thấy hắn
nhắm mắt mà cười.
Trần Liễm
Vụ cũng bật cười theo, ghé sát lại trước mặt hắn hỏi: “Rốt cuộc là có khó chịu
thật hay không đây?”
“Khó chịu
thật mà.” Trần Chấp vẫn nhắm nghiền mắt, khẽ đáp, “Nhưng chỉ cần có ngươi ôm ta
ngủ một giấc là sẽ khỏe lại ngay thôi.”
Trần Liễm
Vụ nghe vậy bèn nằm xuống lại, một lần nữa ôm trọn Trần Chấp vào lòng.
Đợi đến
khi nhịp thở trong tẩm điện đã trở nên chậm rãi đều đều, Trần Liễm Vụ khẽ thì
thầm bên tai Trần Chấp: “Trần Chấp, ngươi sẽ ở bên ta trọn đời chứ?”
Một bàn
tay che lên tấm lưng của Trần Liễm Vụ, chậm rãi vỗ về, từng nhịp, từng nhịp, đều
đặn mà an ổn như hơi thở của họ.
【Lời
nhắn gửi từ tác giả:】
Mọi người
yên tâm, mâu thuẫn cốt lõi rồi sẽ được hóa giải thôi :D
Nhận xét
Đăng nhận xét