[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 13

Ngoại truyện 13: Hoa Thanh Vương đập vỡ hũ giấm, Trần Chấp dỗ phu quân trên long sàng

Trong phòng vắng lặng không một tiếng động, Trần Chấp tỉnh lại trong vòng tay Trần Liễm Vụ, cảm thấy hơi ấm từ giấc ngủ đã xua tan cái lạnh thấu xương của băng tuyết, toàn thân ấm áp dễ chịu, đến cả xương cốt cũng thư thái.

Một nụ hôn rơi trên môi Trần Chấp, Trần Liễm Vụ tỉnh táo như chưa từng ngủ, kéo Trần Chấp sát lại, quấn lấy hắn ôm ấp đến ngỡ như hòa làm một, trong phòng im lìm, chỉ có tiếng hôn mút triền miên không dứt.

Trần Chấp thoải mái đáp lại nụ hôn, hoàn toàn buông lỏng thân mình trong vòng tay y.

Trần Chấp vốn chẳng mấy quan tâm đến thân thể mình, giờ biết mình mang thai mới chợt nhận ra dạo gần đây đúng là cơ thể có chút khác lạ, lười biếng hẳn đi, thích ngủ nướng, lại hay giật mình, còn thấy sợ lạnh hơn.

Mấy ngày trước Trần Chấp chỉ nghĩ là cảm xoàng, sinh hoạt vẫn như mọi ngày. Nhưng nếu tất cả là vì đứa bé... vậy thì sau này phải để ý hơn.

Mới mang thai nên phải kiêng hành sự, Trần Liễm Vụ chỉ cùng Trần Chấp môi lưỡi quấn quýt một hồi lâu rồi thôi, Trần Chấp cất giọng khàn khàn, gọi cung nhân bên ngoài vào.

Cung nhân bước vào, vội báo: "Bẩm điện hạ, ngoài kia Hoa Thanh Vương đã đợi được một lúc rồi."

Mùa đông tuyết rơi lạnh, dù là người khỏe mạnh thì đứng ngoài trời cả tiếng đồng hồ cũng khó lòng chịu nổi, huống chi Trần Minh Khiên vốn tàn tật ốm yếu. Trần Chấp liền bảo người dìu vào.

Trần Minh Khiên vừa đến đã quỳ xuống, màn trướng dày che kín bốn phía, hắn ta cứ quỳ bên ngoài rèm kể lể, nói đi nói lại cũng chỉ là mấy lời trong thâm tâm, muốn bày tỏ lòng thành.

Người mù vốn không bằng người sáng mắt, dù có tinh khôn đến đâu cũng chẳng thể nhìn mặt đoán ý. Trần Minh Khiên lần này đến đã quyết ý muốn bỏ hoàng đế theo Trần Quân, lời lẽ cũng vì thế mà chuẩn bị chu đáo, chỉ là hắn ta không hề biết trong trướng còn có người khác.

Lúc này hắn ta đã nói đến điểm mấu chốt, "Bệ hạ vốn không hợp với thần, thuở hàn vi cùng dưới trướng Khương tặc cầu sống, nhưng Người lại đặc biệt hiềm ghét thần... chuyện này hôm nay Trần Quân chắc cũng thấy rõ."

"Có lẽ Bệ hạ không muốn Trần Quân biết chuyện xưa của mình, nên đến giờ vẫn cố ý xa lánh thần như vậy. Kỳ thực bệnh của thần đã trở nặng, khó lòng chữa khỏi, so đo với Người nữa cũng vô ích, bao năm bất hòa, ngàn dặm xa cách, lần này thần vào kinh là thật tâm muốn chúc mừng Bệ hạ, cũng mong hàn gắn tình huynh đệ... ai ngờ hoàng đệ giờ đã ngồi trên thiên hạ, vẫn không muốn cho ca ca này một chốn dung thân."

Trần Minh Khiên nói đến thảm thiết, quỳ gối lết tới, "Trần Quân, thật ra điều thần mong cầu trong quãng đời tàn còn lại này, chẳng qua chỉ là ngày ăn một bữa, đêm ngủ yên giấc mà thôi, vinh hoa thân vương thần chưa từng ham muốn..."

Trần Chấp nghe cũng đủ rồi, gối đầu lên tay Trần Liễm Vụ ngắt lời: "Hoa Thanh Vương, Khương tặc đã bị diệt, chế độ dành cho thân vương của ngài sẽ được khôi phục, độc trên người ngài cũng đã có thuốc giải, nhân dịp năm mới ở lại kinh thành chữa bệnh cho khỏe rồi hãy về. "

Nói vài ba câu nữa bèn đuổi Trần Minh Khiên đi, phòng lại vắng lặng như trước.

"Sao vậy?" Trần Chấp cảm thấy người bên cạnh cứng đờ khác thường, giả vờ không hiểu mà hỏi.

Trần Liễm Vụ nén nhịn trong lòng, khẽ đáp: "...Không sao....Ngươi còn thấy khó chịu ở đâu không? Có lạnh không?"

Trần Chấp kìm nén không cười, khẽ ừ một tiếng. Thế là Trần Liễm Vụ lại ôm Trần Chấp vào lòng, ủ ấm tay chân cho hắn.

Một lát sau, Trần Chấp nghe người bên cạnh khẽ bình tĩnh lại hơi thở, bèn hỏi: "Muốn khóc à?"

"Không có." Trần Liễm Vụ đáp, một lúc sau lại nhịn không được khẽ hỏi, "...Ngươi sẽ không tin hắn ta chứ?"

Cuối cùng Trần Chấp vẫn khẽ nhếch môi cười, xoay người ôm lấy Trần Liễm Vụ, hôn lên vẻ mặt ủ rũ của y, thật là...

"Nếu loại này mà ta cũng tin, thì tổ nghiệp nhà Trần đã chẳng đợi đến đời nhị thế tổ, tam thế tổ mới lụi bại——trong hậu cung tiền triều của ta, lũ gian thần hại nước nhiều như cá diếc sang sông... Sao ngươi lại nghĩ ta dễ bị lừa đến vậy chứ?" Câu cuối Trần Chấp hạ giọng hỏi y, nghe vô cùng dịu dàng.

Trần Liễm Vụ nghe vậy, ghé đầu vào cổ Trần Chấp, không nói lời nào.

"Mỗi lần ngươi làm bộ làm tịch với ta đều đắc thủ.... ngươi cũng nói rồi đấy, đó chẳng phải là 'tình thú giữa chúng ta' sao? Ta dỗ dành ngươi, chiều theo ngươi, chỉ vì ta muốn thế mà thôi, chẳng lẽ trong mắt ngươi ta thật sự là một hôn quân hồ đồ? Dễ dàng bị ngươi lừa gạt ư?"

Trần Chấp ôm lấy eo Trần Liễm Vụ, xoa nhẹ lưng y, khẽ thở dài ra một hơi sầu muộn dày vò hắn gần cả tháng trời, "Vụ Nhi, sao ngươi cứ nghĩ rằng ta đối xử với đứa con cháu nào cũng như nhau vậy?"

"Đừng nói đến con cháu đã xa năm đời, ngay cả hai mươi mấy đứa con trai con gái của ta với gần trăm đứa cháu của ta năm đó... Ai cũng đều mang cái danh hậu duệ Trần Chấp, ấy thế mà cả năm chỉ gặp nhau mấy độ lễ tết mà thôi. Hôm đó ở từ đường nhận mặt, ngươi trách ta nuông chiều con cháu, trách ta nuông chiều cả tằng tổ, tổ phụ ngươi, ngươi đào tổ phụ ngươi lên mà hỏi, lần nào ta gặp hắn mà chả giơ chân lên đá? Chẳng phải bệnh ho ra máu của hắn cũng vì thế mà ra ư? Còn tằng tổ của ngươi thì quả là ta ít trách mắng hơn, thật sự lúc đó ta một bụng tham vọng chỉ nghĩ đến giang sơn, với hắn tuy có duyên làm phụ tử, song cả đời gặp nhau chưa đến trăm lần, vốn là ta làm cha nhưng không tròn trách nhiệm nên mới không nỡ quá khắt khe với hắn.

"Làm con cháu Trần Chấp ta thì có ưu đãi gì mà khiến ngươi tùy tiện xem một thân vương đã xa là mầm họa, kiêng dè đến vậy?" Trần Chấp ôm Trần Liễm Vụ khó hiểu hỏi, "Con cháu đông đúc như vậy, đời con đời cháu cộng thêm đời chắt, kiếp trước ta chưa thấy ngàn thì cũng đã trăm rồi. Với bọn họ, ta còn tâm trí đâu mà lo lắng? Cho hắn cái danh phận hoàng tự, ấm no cả đời, thế cũng coi như hết trách nhiệm rồi."

"Ngươi còn muốn so đo, so cái gì chứ? So ai miệng ngọt lòng đao hơn, hay so ai giỏi vẫy đuôi xin ăn hơn?" Ngón tay Trần Chấp khẽ ấn vào eo Trần Liễm Vụ hơi dùng sức, như trách móc y, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng mềm mỏng như đang dỗ dành, "Từ ban đầu ta vốn đã thiên vị ngươi, cũng vì con cháu ta đều là lũ tầm thường bất tài, chỉ có một mình ngươi mang dáng dấp chân long thiên tử——đám con cháu vô năng kia ỷ vào che chở ta để lại, cũng có thể ngồi lên ngai vàng hưởng vinh hoa phú úy cả đời, nhưng đến đời ngươi một chút phước phần cũng chẳng còn, lại còn phải gánh hết tai họa ta gây ra năm đó."

"Ta thương ngươi đúng là phân biệt đối xử, nhưng cũng chỉ riêng với mình ngươi thôi, ngươi so đo với bọn chúng làm gì?" Trần Chấp xoay mặt Trần Liễm Vụ lại, nhìn vào mắt y khẽ hỏi.

"Còn muốn so xem 'ai là dòng dõi duy nhất' của ta, chả lẽ ý ngươi là, Trần Chấp ta giống kẻ sẽ sinh con cho bất cứ đứa con cháu chính dòng nào sao?"

Trần Liễm Vụ đỏ hoe mắt ôm chặt lấy hắn, mắt lại không dám nhìn hắn.

Trần Chấp vừa hỏi vừa chạm vào chóp mũi y, "Hửm? Chẳng lẽ với bất cứ hậu duệ nào ta cũng cung phụng dỗ ngọt như vậy? Để hắn vạch trần thân phận rồi vẫn nguyện ý gọi một tiếng phu quân hai tiếng phu quân, nguyện ý nằm trên giường với hắn ư?"

Ngoại truyện 12 - Mục lục - Ngoại truyện 14


Nhận xét

Want some tea? 😈😈😈

Follow Quỷ để cập nhật ở đây nha :3