[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 14

 Ngoại truyện 14: Triệu chứng thai nghén vừa mới manh nha, Liễm Vụ đã bồn chồn lo lắng

Thánh chỉ của Trần Liễm Vụ gấp như lửa cháy, Thạch Xuân Đài suốt một đường bị khiêng bổng bế cõng, cuối cùng cũng vừa kịp đón lấy tia nắng chiều cuối cùng mà vào cung.

Vừa bước chân vào điện, Thạch Xuân Đài đã thấy Hoàng thượng của lão đang ngự trên long sàng.

Hoàng thượng của lão vốn xưa nay không sợ lạnh, giữa mùa đông giá rét vẫn phi ngựa nơi chiến trận, giờ đây nằm trong phòng ấm mà còn phải khoác áo cừu dày, tay ôm một lò than sưởi.

Thạch Xuân Đài biết, tất cả là do cái thai trong bụng mà ra, việc thai nghén vốn đã ảnh hưởng lớn đến thể chất nữ nhân, huống chi là thân nam tử vốn chẳng dành cho việc sinh dưỡng.

"Bệ hạ, ngài xem xem, hà tất phải khổ như vậy chứ?" Thạch Xuân Đài than thở không ngớt, đặt hộp thuốc xuống, ngồi xuống mép giường Trần Chấp chuẩn bị bắt mạch cho hắn.

Trần Chấp đưa bàn tay đang ủ trên lò sưởi cho lão, khẽ cười với lão: "Xuân Đài vất vả rồi."

Nụ cười của Trần Thái Hoàng Đế vốn hiếm hoi quý giá, nhưng Thạch Xuân Đài chỉ hừ lạnh một tiếng, nặng giọng vừa bắt mạch vừa hỏi: "Tiểu tử kia đâu rồi!"

"Nhất định là hắn đang tự thân trông nom nồi thuốc rồi." Trần Chấp đáp, "Vừa hay, nhân lúc hắn không có ở đây, thân thể ta có gì phải để ý thì ngươi cứ nói thẳng cho ta là được."

Trong chuyện sinh dưỡng, Trần Chấp và Trần Liễm Vụ dẫu đều là nam tử, không hề hiểu biết, nhưng Trần Chấp dù sao cũng từng trải qua nhiều, biết đây vốn chẳng phải chuyện dễ dàng, nữ nhân sinh con còn như bước qua quỷ môn quan, huống chi là thân nam tử như hắn.

"Đứa nhỏ này không phải của hắn sao?" Thạch Xuân Đài nổi giận hỏi.

"Hắn còn nhỏ, ngươi đừng hù dọa hắn, lại kích phát bệnh điên của hắn nữa," Trần Chấp khẽ nói, trong đáy mắt mơ màng hiện lên vài phần hối hận, "Ngươi đã nói rằng bệnh điên của hắn thì phải chiều lòng hắn mới được, nhưng mấy hôm trước ta mới cùng hắn náo loạn gần cả tháng, chỉ sợ tâm tư hắn hiện giờ đang không ổn."

Kẻ thân phận thấp hèn luôn cảm thấy mình không xứng hưởng kết cục tốt đẹp, ngẫm ra, hai mươi tư năm Trần Liễm Vụ sống trên đời này quả thật hèn mọn như cỏ rác.

Lúc này Trần Liễm Vụ đang ngẩn ngơ bên bếp thuốc, trong lòng đã bắt đầu hối hận vì hành động ngông cuồng của y với Trần Chấp mấy ngày trước.

Hà tất phải cố chấp theo đuổi cái gì mà độc nhất vô nhị chứ? Rõ ràng chỉ cần có được chút thương xót của Trần Chấp, cũng đủ cho y hưởng thụ cả đời rồi.

Đến bây giờ, đến khi Trần Chấp cho y tất cả, cũng đã nói là chỉ cho một mình y thôi.

Trần Liễm Vụ hối hận rằng những ngày qua y đã sống quá viên mãn, viên mãn đến nỗi y thấp thỏm lo âu, sợ ông trời chê y không xứng, muốn đoạt lại tất cả.

Trần Liễm Vụ nhìn chằm chằm vào chén thuốc, y sợ hãi, từ khi thấy Trần Chấp vì thai nghén mà thể lực suy yếu đến ngất xỉu, y mới hiểu hóa ra thai nghén không phải chuyện đến lúc đủ ngày đủ tháng thì rặn một cái, hóa ra thai nghén... ngay từ khi chưa đầy một tháng đã nguy hiểm đến vậy.

Lúc trước muốn dùng con cái để giữ Trần Chấp, giờ đây lại sợ Trần Chấp vì đứa con này mà bị đoạt đi.

Khi Thạch Xuân Đài vào bèn thấy tiểu tử này ngây ngây dại dại.

Đến sắc cái nồi thuốc mà cũng có thể ngẩn ngơ, hừ! Thật không biết Bệ hạ thích y ở điểm nào.

Thạch Xuân Đài ném mạnh gói dược liệu trong tay xuống trước mặt Trần Liễm Vụ. Lão đau lòng bệ hạ nhà mình vì tiểu tử thúi này mà chịu khổ, ra tay cũng chẳng nể nang, "bịch" một tiếng khiến Trần Liễm Vụ hoàn hồn.

"Thái Tổ nhà ngươi hiện giờ thể trạng suy nhược, uống thuốc kia không thấm vào đâu nữa rồi! Mau sắc gói này cho người đi."

Đến cả, đến cả thuốc cũ cũng không uống được nữa sao, Trần Liễm Vụ có hơi luống cuống cầm lấy gói thuốc mới, nhìn ngọn lửa bập bùng trước mặt, nhất thời hoảng hốt không biết phải làm sao.

Thạch Xuân Đài thở dài, kéo y ra, tự tay đổ thuốc cũ đi, rửa sạch ấm, rồi lại sắc nước, vừa mở gói thuốc vừa nói: "Tiểu tử ngươi lại chọc giận Thái Tổ rồi đúng không? Ta thỉnh mạch ra hết rồi, bản thân đã tức giận đến vậy mà vẫn còn thương xót đau lòng cho ngươi được."

Trần Liễm Vụ đứng bên cạnh, chẳng còn trả treo đối với lão như trước, chỉ thấy cổ họng nghẹn đắng hỏi: "Ngươi thỉnh mạch xong, thấy người hiện giờ thế nào?"

Thạch Xuân Đài bĩu môi, thấy bộ dạng này của y thì lại không dám nặng lời nữa, cũng sợ thật như Bệ hạ nói, dọa hoảng cục cưng của hắn, "Sợ gì, ngươi đã lôi ta từ trên núi xuống rồi, có ta ở đây thì sao phải lo?"

Khi Trần Liễm Vụ bưng chén thuốc đã sắc xong vào tẩm điện, Trần Chấp đang khoác áo dựa vào giường xem tấu chương.

"Thạch lão nói hiện giờ ngươi không thể hao tâm tổn trí," Trần Liễm Vụ đặt thuốc xuống, ngồi xuống bên cạnh Trần Chấp, vòng tay ôm lấy hắn, lấy tấu chương trong tay hắn đặt qua một bên.

"Đâu đến nỗi." Trần Chấp khẽ nói, lại thấy Trần Liễm Vụ cầm cả lò sưởi đang đặt trên đùi hắn cất đi.

"Thạch lão nói ngươi sợ rét là do suy nhược, nhưng mới mang thai không nên ủ ấm quá độ——để ta ôm ngươi có được không?" Trần Liễm Vụ vừa nói, vừa ôm Trần Chấp tựa vào người mình, lại cẩn thận bưng chén thuốc lên thổi.

Trần Chấp nghiêng đầu nhìn vẻ mặt có đôi phần nghiêm túc của Trần Liễm Vụ, dường như toàn thân y đang treo trên một sợi dây, "Xuân Đài vẫn cố ý dọa ngươi đúng không? Lời lão nói ngươi không cần bận lòng, mang thai là chuyện thường, chớ sợ."

"Ta là phu quân của ngươi, ngươi mang thai ta không lo thì ai lo chứ?" Trần Liễm Vụ dịu giọng bảo, thổi xong thuốc trong muỗng bèn đưa đến bên miệng Trần Chấp. Thật ra Thạch Xuân Đài vốn chẳng định nói gì, là Trần Liễm Vụ nằng nặc giữ chặt lão, năn nỉ lão nói rõ hết các triệu chứng có thể xảy đến trong thai kỳ và những điều cần để ý.

Lúc này Trần Liễm Vụ thấy Trần Chấp uống vài ngụm, sắc mặt dường như có hơi nhăn nhó, "Muốn nôn sao?" Trần Liễm Vụ đặt muỗng xuống, vội vàng ôm lấy hắn, cúi người quan sát kỹ.

Trần Chấp quả thật là muốn nôn, trong dạ dày bỗng nhiên ào lên vị chua, nhưng kìm lại hít sâu hai nhịp rồi nuốt xuống, lắc đầu với Trần Liễm Vụ.

"Uống nhanh nào, một chén thuốc không đủ cho ngươi làm nũng đâu."

【Lời tác giả muốn nói:

Đối với Trần Chấp: Yêu là luôn cảm thấy mắc nợ

Đối với Liễm Vụ: Yêu là luôn cảm thấy không xứng

Gần đây viết ở nhà bà nội thời gian không ổn định, ngày mai về nhà mình có thể an tâm viết rồi!

Quỷ: Có một bạn comment bảo là ngoại truyện hoang dã hơn chính truyện, t cũng muốn edit bung lụa, mấy đoạn thịt tới ăn mặn hơn nhé =))))

Ngoại truyện 13 - Mục lục - Ngoại truyện 15


Nhận xét

Want some tea? 😈😈😈

Follow Quỷ để cập nhật ở đây nha :3