[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 15
Ngoại truyện 15: Trần Liễm Vụ mơ về lần đầu, hai hôn quân đồng lòng cùng nhau vân vê lồn non của Trần Chấp giúp hắn phá trinh
Trần Chấp uống thuốc xong thì được Trần Liễm Vụ chu đáo an bài nghỉ ngơi. Trần Liễm Vụ cứ mãi ngắm nhìn đến khi hắn say giấc nồng, mới canh giữ bên giường mở tấu chương phê duyệt.
"Bẩm Bệ hạ, xin thắp hai ngọn đèn cho Bệ hạ."
Trần Liễm Vụ ngẩng đầu, thấy cung nhân khúm núm bưng ngọn nến sáng trưng đi đến bên giường, liền giận dữ vung chân muốn đá, "Cầm đi! Dập luôn ngọn kia cho trẫm!" Y hạ giọng quát khẽ.
Sau hai tiếng thổi phù, trong phòng lại tối thêm một chút. Trần Liễm Vụ quay người chăm chú ngắm gương mặt ngủ say của Trần Chấp, thấy hắn ngủ cũng coi như yên ổn không bị quấy rầy, bèn đưa tay kéo nhẹ chăn ấm cho hắn. Ngoảnh đầu lại khó kiềm lòng, cúi người len lén hôn trộm lên má.
Đợi phê duyệt xong hết thảy tấu chương, Trần Liễm Vụ phất tay bảo tắt đèn, trong nháy mắt cả căn phòng đều chìm vào tĩnh mịch. Trần Liễm Vụ cởi ngoại bào lên giường, trong chăn gấm của Trần Chấp thật ấm, trên người hắn càng ấm hơn, Trần Liễm Vụ nhẹ nhàng ôm trọn lấy hắn, ôm nhau khép mi.
....
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, Trần Liễm Vụ đứng ở ngoài điện các.
"Người đâu, móc mắt nó cho ta."
Tiếng nói từ trong điện vang vọng ra, lạnh lẽo như sông băng, nghiêm nghị như tùng bách, thật sự rất êm tai.
Trần Liễm Vụ bị tiếng nói kia dẫn dụ, cất bước muốn vào xem.
Nhưng có người đã đi trước y một bước——đai chín vòng, giày lục hợp, cẩm bào sa, ăn mặc như công tử nhà ai, quốc quân đương triều ung dung bước vào tẩm điện, giữa đám cận hầu cất giọng lớn tiếng hỏi: "Ngươi muốn móc mắt ai?"
Trần Liễm Vụ rảo bước theo sau vào trong, bèn thấy người kia quay lại.
Xiêm y hờ hững, tóc dài xõa buông, nắng trời chiếu lên người hắn, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, đến cả đôi mắt người kia cũng hàm quang, ẩn một nụ cười, hoàn toàn che lấp vẻ sát phạt trong giọng nói vừa rồi, "Thần thấy mắt nàng ta xấu xí."
Ai cũng nhìn ra được chút nhún nhường nịnh bợ này vốn không phải bản tính của hắn, nụ cười của người đó chỉ cần nhạt thêm một ly, liền có thể khơi dậy nỗi sợ hãi bản năng của thiên hạ.
Cho nên người được hắn hết mực lấy lòng lúc này khoái chí vô cùng, y bước lên một bước, nâng một lọn tóc dài như lụa đen của hắn lên, "Nhưng ngươi thì lại xinh đẹp."
Trần Liễm Vụ vốn ở phía sau, nhưng thân thể y có thể dễ dàng xuyên qua vạn vật, tiến thẳng đến bên cạnh hai người kia.
Không ai nhìn thấy y, ngoại trừ Trần Chấp đang vội vã dâng lên gối chăn cầu sủng hạnh.
Đây là ngày đầu tiên Trần Chấp muốn mê hoặc hôn quân trên giường hòng cứu giang sơn, lại nhìn thấy hai Trần Liễm Vụ.
Sau khi kinh ngạc nhìn nhau, ba người cùng nhau tiến về phía màn trướng, nói đúng hơn là Trần Liễm Vụ lặng lẽ theo sát phía sau bọn họ.
Đây là một giấc mộng, Trần Liễm Vụ mơ thấy ngày đầu tiên y ân ái cùng Trần Chấp.
Ngày đó Trần Chấp chính là yêu ma, liếm môi duỗi móng, ánh mắt đăm đăm ngó chừng tâm khảm của đế vương.
Ngày đó chớ nói là tim gan của y, ngay cả tam hồn thất phách của y cũng bị hắn duỗi vuốt đào đi bằng sạch.
Lần này phải đòi lại chút tiện nghi mới được.
Trần Chấp lúc này đã ngả mình trên giường, áo lụa hờ hững không thắt đai, đến cả nhũ hoa cũng khó lòng che đậy, nhũ hoa còn chưa bị Trần Liễm Vụ triền miên gặm cắn đến đỏ ửng sưng tấy, lúc này e ấp nhô cao, nâng mái tóc đen buông lơi, nửa hở nửa kín.
Mà Trần Chấp thành thục vừa ngước nhìn Đế Quân trước mặt vừa mở hai chân. Chân hắn thật dài, gân cốt rõ ràng hiện rõ, khi chính hắn tách ra, lụa trượt xuống lộ cả hạ thân, nếu hôn quân kia nhìn rõ một chút, ắt có thể thấy nửa vách sò lộ ra.
Hôn quân có mắt như mù, Trần Liễm Vụ bèn tới trước. Bàn tay y khẽ vươn đến chốn đào nguyên dưới dương căn của Trần Chấp, úp lòng bàn tay lên đó mà mân mó, "Trần Chấp..."
Trần Liễm Vụ nheo mắt thở dốc, cọ lên người Trần Chấp.
"Cởi long bào cho trẫm." Cùng lúc với Trần Liễm Vụ, hôn quân trên cao cất giọng.
"Ngươi đừng làm loạn, đây là chuyện quốc gia đại sự..." Trần Chấp dường như nhận ra Trần Liễm Vụ này là huyền tôn kiêm phu quân của mình đây mà, nhưng lúc này trong mắt hắn Trần Liễm Vụ là Trần Liễm Vụ, còn vong quốc đế vương là vong quốc đế vương, Trần Chấp vừa nói, vừa đưa tay cởi y phục cho hôn quân kia.
Hình như hôn quân không hề nghe thấy Trần Liễm Vụ nói gì, vẫn thản nhiên để Trần Chấp hầu hạ.
"Ta không náo loạn, ta cũng muốn cơ." Trần Liễm Vụ vừa nói vừa vuốt ve lồn non của hắn, khẽ luồn một ngón tay vào thăm dò.
Mà hôn quân được hầu hạ đưa tay, lúc này vén áo lụa tóc đen, mơn trớn lên đầu vú trần trụi của hắn.
"..."
"Chẩm Nhi chớ ngẩn người," Trần Liễm Vụ nắm lấy cái tay đang khựng lại của hắn, đưa về phía hôn quân, tỏ ra hiểu chuyện: "Ngươi cởi giúp hắn đi, ta tự cởi là được."
Trần Chấp miễn cưỡng tiếp tục hầu hạ.
Mà bàn tay của hôn quân lướt xuống dưới thân hắn, lướt đến khe thịt. Nơi ấy đang bị Trần Liễm Vụ mân mó cắm vào, nhưng hôn quân chỉ chạm được một mảnh thịt non.
"Trẫm biết điểm đặc biệt của ngươi là gì rồi." Khẽ cười, ngón tay hôn quân dò dẫm ở miệng lồn mơn trớn, "Ngươi đã từng dùng nơi này chưa?"
"Dùng qua chưa Chẩm Nhi?"
"Còn bị tưới tinh đến cấn bầu rồi."
Trần Chấp nghe Trần Liễm Vụ ở bên cạnh trêu ghẹo mình, vẫn giả vờ ngây ngô, lắc đầu với hôn quân.
"Tốt, vậy trẫm nhẹ một chút." Nói lời này xong, động tác của hôn quân thật sự nhẹ nhàng cẩn trọng, đầu ngón tay mở môi thịt, nhẹ nhàng đút vào.
Nhưng dẫu hai Trần Liễm Vụ không can thiệp lẫn nhau, Trần Chấp lại có thể cùng lúc cảm nhận được hai người đang chơi đùa cái lỗ của hắn.
"Sao chưa từng bị ai chạm vào mà... vừa mới sờ đã chảy nhiều nước thế?"
Giọng hôn quân trầm ngâm, do dự mà thích thú.
"Chẩm Nhi xin ta đi, phu quân liếm nước xuân giúp ngươi." Trần Liễm Vụ thừa cơ hôn Trần Chấp mà dụ.
Trần Chấp bị y trêu đùa chịu không nổi, nhưng không muốn bị y phá hỏng chính sự, bèn dốc lòng dụ dỗ vị vong quốc chi quân kia.
"Thần mến Bệ hạ, Bệ hạ chạm một cái liền ướt đẫm rồi." Trần Chấp nhấc lên đôi chân trần trụi kẹp quanh eo hôn quân, "Xin Bệ hạ sờ thêm chút nữa."
Trần Liễm Vụ ở bên cạnh nghe vậy thì ánh mắt tối sầm.
"Vụ Nhi..." Trần Chấp thầm gọi y, ý trong lời đó rất rõ ràng.
Nhưng điều này chẳng thể dỗ dành được Trần Liễm Vụ, tay Trần Liễm Vụ cắm trong lồn non dùng sức, hoan dịch ở gốc đùi trào ra tóe tung, mà y chậm rãi nhếch lên một nụ cười lạnh với Trần Chấp.
Y cúi người xuống, hôn lên môi Trần Chấp, trầm giọng nói: "Lần này để ta trước."
Con cặc gộc của Trần Liễm Vụ lăm le đẩy thịt non giữa hai chân cắm vào, dòng mật dịch bị ép tràn ra khỏi lỗ thịt.
Trần Chấp bị dập cho đến nỗi nói không ra lời, mà hôn quân lúc này đang bị dụ dỗ đánh lạc hướng, như hắn mong muốn mở rộng bàn tay úp lên mồng đốc mà vân vê.
Trần Chấp vẫn không kìm được thốt thành tiếng, chau mày khó nhọc, cùng ánh mắt quyến luyến khôn rời của hôn quân đối diện, đành phải thở dốc cầu xin: "Bệ hạ... Bệ hạ mạnh bạo quá rồi, xin... xin nhẹ tay..."
Trần Liễm Vụ ở bên cạnh phì cười, bám dính trên người Trần Chấp hung hăng nắc một cái.
Con cháu bất hiếu! Chó con lọt giữa ổ rồng.
"Làm bộ làm tịch chết đi được," giọng hôn quân như say trong tình thái của Trần Chấp, cúi người cùng hắn nhìn nhau, gần trong gang tấc, "Ái dịch tràn ướt cả giường rồi, muốn chơi thêm chút nữa cũng không được đâu..."
"Bên trong vừa ướt vừa mềm muốn đòi mạng trẫm, mới khẽ khảy vài ba cái đã như bị chơi cho lỏng ra rồi..." Sống mũi ướt đẫm mồ hôi của hôn quân kề vào mặt Trần Chấp triền miên quấn quýt, "Khanh khanh là từ bi Bồ Tát, cứu trẫm với, cho trẫm vào đi."
【Lời tác giả muốn nói:】
Sáu giờ tối về đến nhà liền bắt đầu xoa tay chuẩn bị hầm thịt, chương sau song long!
Ngoại truyện 14 - Mục lục - Ngoại truyện 16
Nhận xét
Đăng nhận xét