[EDIT] CƯỠNG ÉP SỐNG CHUNG - NGÀY THỨ BẢY
Chương 7: Ngày thứ bảy
Hứa Diệc mơ một giấc mơ, cậu thấy mình từ góc nhìn thứ ba
đang lén nhìn trộm một người đàn ông khác.
Người đàn ông này là hàng xóm của cậu.
Hai căn hộ đối diện nhau, Hứa Diệc thường xuyên nhìn qua mắt
mèo sang cửa đối diện, hễ thấy người kia ra ngoài, cậu liền lập tức mở cửa bước
ra.
Như vậy, cậu có thể khéo léo tạo ra những cuộc chạm mặt hoặc
cơ hội đi cùng nhau đầy tình cờ.
Người hàng xóm đó cao hơn Hứa Diệc nửa cái đầu, ngũ quan
cương nghị tuấn tú, đường nét khuôn mặt sắc sảo, chỉ cần liếc nhìn cũng biết
ngay là mẫu đàn ông lạnh lùng cuốn hút.
Hứa Diệc đã xao xuyến ngay từ ánh mắt đầu tiên, rồi càng
thêm rung động sau những lần chạm mặt hằng ngày.
Người đàn ông ấy đích thực là hình mẫu lý tưởng của cậu.
Đáng tiếc thay, dù đem lòng yêu mến, Hứa Diệc lại có phần rụt
rè, cậu chẳng thể mạnh dạn theo đuổi, chỉ đành trông chờ vào những cơ hội hiếm
hoi để tạo nên hết lần này đến lần khác những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên.
Hai người chưa từng trao nhau một lời, nhưng Hứa Diệc ngày một
lún sâu vào lưới tình.
Ban công hai nhà cũng liền kề, Hứa Diệc thường ra đó, vờ như
hóng gió ngắm cảnh, nhưng thực tế, tâm trí cậu sớm đã đặt trọn ở căn hộ bên cạnh.
Cậu dần nhận ra một quy luật, hàng xóm thích hóng gió vào
đêm.
Thế là, Hứa Diệc cũng tập tành yêu cái thú vui thưởng thức
làn gió đêm hiu hiu.
Hàng xóm mỗi khi tắm xong, sẽ ra ban công lau tóc, anh ta
luôn để mình trần như nhộng phần trên, phô bày trọn vẹn thân hình cường tráng.
Dường như anh ta chẳng mảy may hay biết Hứa Diệc đang dõi
theo mình, lần nào cũng chuyên chú đứng đó, ánh mắt xa xăm vô định. Ánh đèn hắt
ra từ căn hộ soi sáng nửa gương mặt, khiến những đường nét càng thêm phần sắc sảo.
Có lúc Hứa Diệc tắt hết đèn nhà, nấp trong bóng tối để bí mật
quan sát, có khi lại bật đèn, giả bộ tò mò ngó nghiêng xung quanh, song thực chất
chỉ để mắt đến nhà hàng xóm.
Người kia thỉnh thoảng cũng sẽ vô tình quay đầu, vẻ mặt lãnh
đạm, ánh mắt có phần lạnh lùng, nhưng dù Hứa Diệc mặt đỏ bừng, vẫn gắng gượng tỏ
ra bình thản như thể gặp được tri kỷ, nở nụ cười gượng gạo, gật đầu chào lấy lệ,
rồi vội vã chạy biến vào phòng khách, ôm chặt miệng để khỏi bật ra tiếng hét thất
thanh.
Cậu vừa hồi hộp, lại vừa hân hoan, mơ mộng về một bước tiến
mới trong mối quan hệ, nhưng đáng tiếc, giữa hai người vẫn chẳng có gì đổi
khác.
Cứ thế mãi, nỗi lòng yêu đơn phương ngày một thêm chua xót mệt
nhoài.
Suốt hai tháng trời, tâm trạng Hứa Diệc cứ chập chờn giữa
hưng phấn và thất vọng. Cậu chất chứa quá nhiều cảm xúc cần trút bỏ, cũng có
muôn vàn lời muốn nói ra.
Thế là, Hứa Diệc quyết định rủ bạn bè đi uống rượu giải sầu.
Cậu dốc bầu tâm sự với bạn, kể lể nỗi lòng si mê người hàng
xóm kia, nhưng lại chẳng biết phải hành động thế nào. Bạn bè nhiệt tình hiến kế
đủ kiểu, lại an ủi cậu hết lời, mãi một lúc sau cậu mới nguôi ngoai phần nào,
lòng dạ cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút, rồi bắt đầu nhập cuộc, uống đến mặt mày đỏ
gay, mắt cũng rưng rưng lệ.
Đến khi bạn bè say mèm được người nhà đến đón về, Hứa Diệc
đành lủi thủi bắt taxi về nhà một mình.
Cậu chếnh choáng say bước vào thang máy, chẳng còn phân biệt
nổi phương hướng, cứ thế đi thẳng đến căn hộ đối diện, thử vân tay mãi vẫn
không tài nào mở được cửa, bèn bệt dựa lưng vào cửa, bắt đầu gõ cửa.
Gõ mãi, gõ mãi, cửa vậy mà bật mở, nhưng hóa ra là có người
mở cửa từ bên trong.
Hứa Diệc loạng choạng ngã nhào vào nhà, đâm sầm vào lồng ngực
một người. Đầu óc cậu quay cuồng, mắt hoa lên chẳng còn nhìn rõ mặt mũi người
kia, cứ ngỡ mình đã xông nhầm vào nhà ai, bèn lắp bắp hỏi: "Anh... là
ai?"
"Sao... sao anh lại xông vào nhà tôi? Ra... ra ngoài
mau..."
Cậu vừa nói vừa đẩy người đàn ông hòng đuổi ra ngoài, nhưng
người kia cứ sừng sững như tượng đá. Hứa Diệc gắng gượng thoát khỏi vòng tay
người nọ, lớn tiếng: "Tôi... tôi sẽ báo... báo cảnh sát... đúng... báo cảnh
sát..."
Đoạn, Hứa Diệc vội quay người định bỏ chạy, nhưng bất chợt,
tay cậu bị túm mạnh lại, cả thân người bị kéo ngược trở về.
Cánh cửa bị người đàn ông đạp mạnh đóng sầm lại, Hứa Diệc bị
nhấc bổng lên không trung, cậu giãy dụa, miệng vẫn không ngừng kêu "báo cảnh
sát", nhưng ý thức dần chìm vào bóng tối.
Giấc mơ chợt vụt tắt, rồi lại bừng lên ánh sáng trắng xóa.
Hứa Diệc tỉnh táo nhận thức được mình đang ngồi trên đùi gã
đàn ông, hắn nâng niu gương mặt cậu, bá đạo áp môi hôn tới tấp, lấp kín cả miệng
cậu, chỉ còn nghe thấy tiếng "ư ư" nghẹn ngào.
Cùng lúc đó, gã đàn ông điên cuồng nắc vào dưới hông cậu.
Hứa Diệc mở trừng mắt, bị kích thích đến trào nước mắt, cuối
cùng cậu cũng nhìn rõ khuôn mặt gã đàn ông.
Hắn ta vẫn chưa thỏa mãn, ôm ghì lấy cậu, miệng gọi tên Hứa
Diệc, thân dưới lại hung hăng dập vào.
Hứa Diệc hét lên một tiếng kinh hoàng, cảm giác như thể mình
từ đỉnh cao rơi xuống vực sâu thăm thẳm, thân mình giật thót một cái, cuối cùng
cũng bừng tỉnh cơn mơ.
Vừa mở mắt, Hứa Diệc đã bắt gặp ngay một đôi mắt đang nhìn
mình chằm chằm.
Chủ nhân đôi mắt ấy không ai khác chính là hàng xóm của cậu,
cũng đồng thời là kẻ đã cưỡng ép cậu.
Hứa Diệc vẫn còn chưa hết bàng hoàng sau cơn ác mộng, nhất
thời chưa thể định thần, ánh mắt vẫn còn vương nét kinh hoàng nhìn gã đàn ông.
Hắn ta chăm chú nhìn cậu, rồi kéo cậu sát vào lòng.
Đến lúc này Hứa Diệc mới hoàn toàn tỉnh táo, cậu cố gắng đẩy
hắn ta ra, nhưng sức lực yếu ớt chẳng thể lay chuyển.
Bất giác, cậu bật khóc nức nở.
Tiếng khóc vừa như để giải tỏa nỗi sợ hãi kinh hoàng trong
mơ, lại vừa như trút bỏ những tủi hờn ấm ức dồn nén mấy ngày qua.
Nghe thấy tiếng khóc khàn đặc của cậu, gã đàn ông dịu dàng vỗ
về lưng cậu.
Mắt Hứa Diệc sưng mọng, giọng nói cũng khản đặc đi.
Gã đàn ông dùng đá lạnh chườm mắt cho cậu, rồi lại cẩn thận
pha cho cậu một cốc thuốc.
Hứa Diệc lặng im, ngoan ngoãn đón nhận sự chăm sóc của hắn
ta.
Ngày thứ bảy trôi qua trong tĩnh lặng, gã đàn ông chẳng làm
gì khác, chỉ ôm chặt Hứa Diệc trong vòng tay, ngồi bất động suốt cả ngày dài.
Đến khi trời tối, chuẩn bị đi tắm, hắn ta tự tay mặc quần áo
cho Hứa Diệc, rồi bế cậu lên giường.
Gã đàn ông thao láo nhìn Hứa Diệc đang quay lưng về phía
mình, đôi mắt không rời.
Khoảnh khắc buổi sáng khi Hứa Diệc hé mở đôi mắt, tim hắn đã
loạn nhịp, nhưng khi chạm phải ánh mắt tràn ngập sợ hãi của cậu, hắn lại dâng
lên một nỗi bất an khó tả, thế là hắn vội vàng kéo Hứa Diệc vào lòng, trốn
tránh ánh mắt ấy.
Nhưng hắn nào ngờ, Hứa Diệc lại bật khóc.
Trái tim hắn đã hoàn toàn rối bời, quên cả những dự tính ban
đầu, chỉ còn biết ôm chặt lấy cậu suốt cả ngày.
Đến khi đêm xuống, nhìn những vết ửng đỏ vẫn còn hằn trên da
thịt Hứa Diệc, hắn mặc quần áo cho cậu.
Bỗng dưng, hắn cảm thấy hoài nghi về kế hoạch của mình.
Nhận xét
Đăng nhận xét