[EDIT] CƯỠNG ÉP SỐNG CHUNG - NGÀY THỨ TÁM
Chương 8: Ngày thứ tám
Sau khi biết được thân phận của gã đàn ông, Hứa Diệc luôn giữ
im lặng, cố ý tránh né ánh mắt của hắn ta.
Cậu chìm trong mớ bòng bong, suy tư về mối quan hệ giữa mình
và gã đàn ông này.
Hứa Diệc không thể phủ nhận, trong những ngày chung sống vừa
qua, cậu đã dần buông bỏ cảnh giác với gã đàn ông, thậm chí có chút rung động
mơ hồ.
Cậu cố gắng thuyết phục và kiềm chế bản thân, không cho phép
mình yêu một kẻ đã cưỡng đoạt mình.
Hứa Diệc tự hỏi: Đây có phải là hội chứng Stockholm không?
Hình như không phải.
Hứa Diệc không khuất phục trước bạo lực, mà là đắm chìm
trong sự dịu dàng.
Vậy rốt cuộc có nên yêu, có nên trao đi tình yêu này không?
Câu trả lời đã xuất hiện khi cậu nhìn thấy gương mặt thật của
gã đàn ông.
Hóa ra, Hứa Diệc từ lâu đã mường tượng về dáng hình gã đàn
ông trong những suy tư miên man, và khoảnh khắc trông thấy hắn ta, mộng ảo và
thực tại đã hòa làm một.
Cậu yên tâm đón nhận sự chở che của gã đàn ông, xem đó như
tình yêu mà cậu hằng mơ ước.
Bởi vậy, cậu đã khóc, cậu không còn cần đến những ảo mộng,
không còn giằng xé giữa yêu và không yêu, chỉ còn lại sự yếu mềm, ấm ức để mặc
bản thân vỡ òa trong vòng tay gã đàn ông, tận hưởng những vuốt ve dịu dàng lần
nữa.
Tuy nhiên, sau những giọt nước mắt, Hứa Diệc lại lần nữa rơi
vào vòng xoáy rối rắm, cậu trăn trở làm sao để thổ lộ lòng mình với gã đàn ông,
làm sao để đối diện với mối quan hệ giữa hai người.
Lúc này đây, cậu mới thực sự nếm trải sự rối bời, lo lắng
khi đối diện với người mình yêu.
Miệng khẽ hé rồi lại mím chặt, ánh mắt vừa chạm nhau đã vội
vã né tránh, tất cả đều là biểu hiện cho sự căng thẳng của Hứa Diệc.
Nhưng những hành động ấy trong mắt gã đàn ông lại mang một ý
nghĩa khác, hắn cho rằng Hứa Diệc vẫn còn sợ hãi hắn ta, không thể tin được rằng
một người hàng xóm lại có thể cưỡng đoạt cậu.
Hắn kìm nén từ hôm qua đến giờ, cảm xúc cuối cùng cũng bùng
nổ.
Gã đàn ông bóp chặt cằm Hứa Diệc, đôi môi mọng đỏ bị hắn mơn
trớn liếm láp, rồi sau đó là một nụ hôn sâu.
Một tay hắn ôm chặt eo Hứa Diệc, tay còn lại giữ lấy gáy cậu,
mạnh mẽ cưỡng hôn không cho phép phản kháng.
Tim Hứa Diệc đập loạn xạ, nụ hôn khiến cậu quên cả hô hấp,
chỉ cảm thấy gã đàn ông đang càn quét hết không khí trong khoang miệng, mặt cậu
nghẹn đỏ, tựa như sắp nghẹt thở đến nơi.
Cậu muốn đẩy gã đàn ông ra, nhưng lại bị hắn càng thêm siết
chặt, giam cầm trong vòng tay.
Nụ hôn chỉ dừng lại khi Hứa Diệc bật ra tiếng khóc nức nở.
Cậu thở dốc từng hồi, lồng ngực phập phồng.
Gã đàn ông còn muốn cúi xuống hôn nữa, Hứa Diệc vội vàng bịt
miệng hắn lại, giọng nghẹn ngào: "Đừng... đừng mà..."
Gã đàn ông nhìn gương mặt ửng hồng của cậu, kéo tay cậu xuống,
hôn lên cổ tay cậu, răng hắn khẽ cắn lên làn da trắng nõn của Hứa Diệc, lưu lại
dấu răng của riêng mình.
Hắn vẫn không chịu buông tha, cứ thế cắn mút từ cổ tay lên đến
tận vai Hứa Diệc, khiến cậu nhột nhạt rụt cả người lại.
Đến khi nhịp thở đã ổn định trở lại, Hứa Diệc mới khẽ cất tiếng:
"Em... tên là Hứa Diệc..."
Cậu cúi thấp đầu.
Gã đàn ông nâng cằm cậu lên, nhìn vào đôi mắt cậu, ướt át
long lanh, ánh lên thứ cảm xúc dường như không còn là sợ hãi.
Hắn chạm môi mình lên môi Hứa Diệc, khẽ nói: "Tôi biết."
Hàng mi Hứa Diệc khẽ run, cậu nhỏ giọng hỏi: "Vậy còn
anh?"
Gã đàn ông khựng lại đôi chút, nhìn sâu vào đôi mắt ấy trong
vài giây, rồi đáp: "Cố Húc, chữ Húc trong ánh mặt trời ban mai."
Tai Hứa Diệc đỏ ửng, khẽ "À" một tiếng.
Rồi cậu lại im lặng.
Hai người cứ thế nhìn nhau đăm đăm, chẳng biết nói gì.
Cố Húc kéo Hứa Diệc vào lòng ôm chặt, để cậu tựa đầu lên vai
mình, ánh mắt hắn hướng về phía tấm rèm cửa đang lay động theo gió.
Dường như hắn đã hiểu ra điều gì đó.
Nhưng hắn chỉ khẽ xoa đầu Hứa Diệc, cảm nhận hơi thở ấm nóng
phả vào cổ mình, tim chợt đập nhanh đến mất kiểm soát, màng nhĩ như muốn vỡ
tung.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy như vậy.
Hắn tự hỏi: Liệu Hứa Diệc có nghe thấy không?
Hứa Diệc đã nghe thấy.
Tiếng tim Cố Húc đập rất mạnh, lồng ngực cũng rung lên theo
từng nhịp tim.
Hứa Diệc vòng tay ôm chặt eo Cố Húc, vùi mặt vào hõm vai hắn.
Người mà trước đây cậu ngày ngày lén lút trộm nhìn giờ đây
đang ôm cậu trong vòng tay.
Hai người dường như đã hiểu rõ trong lòng, song cả hai đều
chẳng ai nói ra thành lời, nhưng ngọn lửa dục vọng trong lòng lại cứ thế bùng
cháy dữ dội trong cái ôm tưởng chừng như thuần khiết này.
Cố Húc đột nhiên đẩy Hứa Diệc nằm xuống dưới thân, hai tay
chống hai bên đầu cậu, từ trên cao nhìn xuống.
Ánh mắt Hứa Diệc né tránh, quay đầu nhìn sang nơi khác.
Cố Húc dùng ngón cái và ngón trỏ nhón lấy cằm Hứa Diệc, buộc
cậu phải đối diện với mình, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên khóe mắt cậu.
Hứa Diệc khẽ chớp mắt mấy lần.
Cố Húc lại tiếp tục hôn xuống cổ Hứa Diệc, lưỡi hắn mơn trớn
liếm láp phần yết hầu nhô lên.
Cổ Hứa Diệc rụt lại, lưỡi Cố Húc liền đút sâu vào hõm xương
quai xanh tùy ý mà liếm mút.
Cố Húc xé toạc áo Hứa Diệc, thân trên của cậu hoàn toàn bại
lộ trước mắt Cố Húc.
Âm thanh vải vóc bị xé rách khiến Hứa Diệc khẽ run lên, sợ rằng
mình sẽ lại bị tổn thương.
Nhưng không phải vậy.
Hứa Diệc nhìn Cố Húc cúi đầu xuống ngậm lấy đầu nhũ của mình
mà mút liếm, đây là lần đầu tiên cậu thấy Cố Húc say mê đến vậy, cũng là lần đầu
tiên cậu thực sự thấy dáng vẻ mình bị mút liếm, dục vọng trong cậu càng thêm
dâng trào.
Hứa Diệc tựa người vào thành giường, Cố Húc nâng hai chân cậu
lên, cúi thấp người.
Hắn cứ thế vươn lưỡi ra ngay trước mặt Hứa Diệc, thâm nhập
vào lỗ thịt của cậu.
Hứa Diệc: "Ưm... Ha... A... Không... Đừng mà..."
Cố Húc không hề dừng lại, ngược lại dùng lưỡi khuấy đảo mạnh
mẽ hơn, Hứa Diệc cắn chặt môi cũng không thể ngăn nổi tiếng rên rỉ bật ra.
Cố Húc đứng dậy hôn Hứa Diệc, sau khi đảo lưỡi trong khoang
miệng cậu một hồi, móc con cặc của mình ra.
Dù trước đó đã từng cảm nhận qua, nhưng khi thực sự trông thấy
Hứa Diệc vẫn không khỏi kinh ngạc.
Cố Húc nắm lấy tay cậu đặt lên của quý của mình vuốt ve, đầu
khấc của hắn rất nhanh đã rỉ ra một chút chất lỏng trong suốt.
Sau đó, Cố Húc dạng rộng hai chân Hứa Diệc, nâng đỡ thằng đệ
chậm rãi cắm vào lỗ đụ của cậu.
Càng tiến vào một tấc, Hứa Diệc lại càng rên rỉ lớn hơn, cậu
đã bắt đầu van xin, giọng mang theo tiếng khóc nức nở nói với Cố Húc:
"Đau..."
Cố Húc vội hôn cậu, hai tay mơn trớn khắp cơ thể cậu, đồng
thời nắm lấy thằng nhỏ của cậu nhanh chóng vuốt ve, cảm giác đau đớn của Hứa Diệc
dần bị khoái cảm lấn át, vách thith cũng từ từ thả lỏng, Cố Húc dứt khoát nhồi
lút vào, một nhịp địt thẳng đến hạt nứng của Hứa Diệc.
"A——" Hứa Diệc túm chặt lấy vai Cố Húc, nước mắt tức
thì tuôn rơi. Thân thể hai người giao liên chặt chẽ, Hứa Diệc vì cú thúc mạnh vừa
rồi mà căng cứng cả người, Cố Húc liền ôm chặt lấy cậu vỗ về, bắt đầu chậm rãi
nhấp nhả.
Từ khi Hứa Diệc bị đút vào được xong vẫn luôn ôm chặt lấy Cố
Húc, đầu tựa lên ngực hắn, nước mắt thấm ướt cả vạt áo Cố Húc.
Cố Húc ngậm vành tai cậu vào miệng, thân dưới cũng mỗi lúc một
thêm hung tợn.
Hứa Diệc không kìm được nữa, há miệng cắn lên ngực Cố Húc.
"Ư... Ưm... Cố Húc..."
Cậu vẫn còn đang rơi lệ, vừa đáng thương lại vừa yếu đuối.
Nhưng Cố Húc lại bế xốc cậu lên đặt ngồi trên đùi mình, một
nhịp nắc dập vào càng thêm sâu.
Con cu của Cố Húc từ dưới hướng lên nhồi đến tận cùng, toàn
bộ khúc thịt đều đã tiến vào, chỉ còn lại hai hòn dái bên ngoài.
"Bộp—— Bộp—— Bộp——"
"A... Ưm... Cố Húc..." ......
Hứa Diệc mệt lả người, nằm trong lòng Cố Húc, thân thể vẫn
còn run rẩy, huyệt sau không ngừng rỉ nước, chậm rãi nhỏ xuống bẹn, ngứa ngáy
khó chịu.
Cố Húc khẽ hôn lên chóp mũi cậu, dịu giọng hỏi: "Còn muốn
nữa không?"
Hứa Diệc lắc đầu: "Không... không muốn nữa..."
Cố Húc ôm cậu càng thêm chặt, bàn tay dọc theo lưng cậu
vuốt ve, rồi bế cậu vào phòng tắm.
Bồn tắm vẫn còn đang xả nước, Cố Húc liền nâng Hứa Diệc lên,
để hai chân cậu vòng qua eo mình, bật vòi hoa sen xả nước rửa sạch tinh dịch.
Khi hắn đưa tay vào trong, Hứa Diệc khẽ rụt người lại.
"Chỉ là rửa sạch thôi mà."
Nghe vậy Hứa Diệc mới thôi động đậy, nhưng ngón tay hắn mân
mê bên trong cơ thể Hứa Diệc lại thật sự rất ngứa ngáy, cứ như thể sắp chạm đến
hạt nứng rồi lại thôi, thật là trêu ngươi.
Đến khi nước đã xả đầy bồn, Cố Húc bế Hứa Diệc đặt vào
trong, Hứa Diệc ngồi giữa hai chân hắn, tựa hẳn vào người hắn.
Cố Húc dùng tay vẩy nước lên người Hứa Diệc, nhẹ nhàng rửa sạch
từng tấc da thịt cậu, rồi lại không nhịn được xoay người cậu lại hôn.
Cuối cùng, Hứa Diệc chỉ còn cách ngồi đối diện Cố Húc, ngửa
đầu đón nhận nụ hôn của hắn.
Nụ hôn này rất nhẹ nhàng, không khiến Hứa Diệc nghẹt thở, mà
chỉ mang lại cho cậu cảm giác dễ chịu.
Dễ chịu đến mức cậu chỉ muốn mãi đắm chìm trong nụ hôn này,
chẳng bao giờ muốn rời xa.
Nhận xét
Đăng nhận xét