[EDIT] CƯỠNG ÉP SỐNG CHUNG - NGÀY THỨ CHÍN
Chương 9: Ngày thứ chín
Đây là giấc ngủ sâu nhất và thoải mái nhất của Hứa Diệc
trong tám ngày qua. Cậu không còn cố gắng gượng thức khuya, cũng chẳng bị Cố
Húc đánh thức bằng nụ hôn vào mỗi buổi sáng.
Cánh tay Cố Húc đặt dưới gáy cậu, vừa đủ để làm chiếc gối êm
ái, Hứa Diệc thu mình gọn lỏn trong lòng Cố Húc, hai tay ôm chặt eo hắn ta, đầu
tựa vào ngực hắn.
Hai chân Cố Húc cũng kẹp lấy chân Hứa Diệc, hai thân thể trần
trụi dán sát nhau không một kẽ hở.
Chiếc chăn chỉ đắp đến ngang eo hai người, để lộ ra những dấu
đỏ hằn trên da thịt, phần lớn trên người Hứa Diệc là những vết hôn, từng mảng từng
mảng trải khắp làn da trắng mịn, trông lại có chút đẹp mắt.
Còn trên người Cố Húc lại là những dấu tích do Hứa Diệc cắn
hoặc cào cấu, những vòng dấu răng cứ như hình xăm.
Cố Húc là người mở mắt trước, hắn kéo chăn lên che kín vai Hứa
Diệc, ôm cậu chặt hơn một chút. Hàng mi Hứa Diệc khẽ rung rinh mấy cái, nhưng vẫn
chưa tỉnh giấc.
Cố Húc đưa tay xoa nhẹ eo cậu, xoa đến khi hơi nóng lên, chạm
đến eo lúm đồng tiền mấy lần, Hứa Diệc cuối cùng cũng tỉnh giấc. Cậu khẽ né người
sang một bên, liền bị Cố Húc giữ chặt không cho động đậy.
Hứa Diệc vỗ vỗ tay lên người hắn, nói: "Nhột."
Tay Cố Húc thả lỏng hơn một chút, dùng lòng bàn tay mơn trớn
hõm mỹ nhẫn trên eo cậu.
Hứa Diệc cắn môi nhịn cười, nhưng vẫn vô tình bật ra tiếng
khúc khích, cậu nheo mắt nhìn Cố Húc: "Ha ha ha – Nhột quá đi mất – Đừng
mà – Ha ha ha ——"
Khóe miệng Cố Húc dường như khẽ cong lên một chút, hắn dừng
tay.
Hứa Diệc cười đến khóe mắt rớm lệ, nhưng vẫn mở to mắt ghé
sát lại gần Cố Húc, nói: "Anh... có phải là vừa cười không đó?"
Cố Húc dùng một ngón tay chọc nhẹ vào cậu, Hứa Diệc suýt
chút nữa thì bật cả người lên, theo phản xạ đá chân về phía Cố Húc.
Cố Húc đáp: "Không có."
Hứa Diệc không tin, vành tai đỏ ửng ghé sát lại gần hắn hơn,
mắt gần như dán sát vào khóe miệng hắn.
Cố Húc nghe thấy cậu lẩm bẩm: "Em không tin."
Đoạn, Hứa Diệc dùng ngón tay vẽ trên cánh môi Cố Húc, lực
tay rất nhẹ, nhưng Cố Húc lại cảm thấy có chút nhột nhạt.
Hắn nắm lấy ngón tay Hứa Diệc, hôn nhẹ lên đầu ngón tay cậu.
Hứa Diệc cong môi cười, nói với hắn: "Anh cười một cái
đi, được không?"
Cố Húc: "Không được."
Khóe miệng Hứa Diệc lập tức bĩu xệ ra, lại nói: "Một
chút thôi mà."
Cố Húc vẫn không đồng ý, cậu liền cọ cọ vào ngực hắn, mái
tóc mềm mại lướt qua da thịt Cố Húc, khiến tim hắn mềm nhũn.
Hắn ôm Hứa Diệc lên để cậu nằm úp trên người mình, ngón tay
cái mơn man trên khóe miệng cậu, bất giác khóe môi cũng không tự chủ nhếch lên,
vô cùng nhỏ, phải là Hứa Diệc đang nằm sát trên người hắn tỉ mỉ quan sát mới có
thể thấy được.
Hứa Diệc ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh ánh nhìn thẳng vào Cố
Húc, cười nói: "Anh cười rồi kìa!"
Cố Húc khẽ "Ừ" một tiếng.
Ngay giây phút sau, hắn liền ấn đầu Hứa Diệc xuống ngực
mình.
Hắn chợt nhận ra, so với dáng vẻ Hứa Diệc đeo miếng bịt mắt
khóc nức nở, hắn dường như thích ngắm nhìn cậu cười hơn.
Tai Hứa Diệc áp sát vào lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh
mẽ, dồn dập bên trong, cậu tựa như đang thưởng thức một bản nhạc du dương êm
ái, khẽ khép đôi mắt.
Bàn tay Cố Húc đều đặn vỗ về lưng cậu, khiến cậu suýt chút nữa
lại thiếp đi lần nữa.
Hứa Diệc ngồi thẳng dậy, ánh mắt dừng lại ở cơ bụng của Cố
Húc.
Tổng cộng có tám múi, đường cong rõ ràng, lại vô cùng cân đối.
Hứa Diệc đưa tay xoa nắn giữa những múi cơ bụng, trên mặt vẫn
còn vương nụ cười, tựa như thể cơ bụng này là do chính tay cậu vẽ ra vậy.
Cố Húc bỗng đứng dậy bế thốc cậu lên, không để cậu kịp chạm
tay vào người mình.
Buổi sáng đối với đàn ông mà nói là thời điểm dục vọng trào
dâng mãnh liệt nhất.
Hứa Diệc cứ thế để mặc hắn bế vào phòng tắm.
Khi đến trước bồn rửa mặt, cậu nhìn vào gương, thấy trên người
mình toàn những dấu hôn chi chít, nhớ lại chuyện đêm qua, vành tai lại nóng bừng.
Hứa Diệc nghịch ngợm giẫm chân lên chân Cố Húc, Cố Húc liền
vòng tay ôm lấy eo cậu, giữ cho cậu khỏi ngã, hai người cùng nhau rửa mặt.
Cố Húc cứ mãi không chịu buông Hứa Diệc xuống, gần như cả
ngày đều ôm chặt lấy cậu.
Eo Hứa Diệc vẫn còn hơi mỏi, được hắn ôm lấy thì thoải mái,
cậu cũng lười nhúc nhích.
Đến buổi chiều tà, ánh nắng hoàng hôn xuyên qua những tòa
cao ốc chọc trời, rồi lại len lỏi qua lớp kính mỏng, vừa vặn chiếu đến nơi đây.
Hứa Diệc ngắm nhìn vệt hoàng hôn rực rỡ cuối chân trời, bất
chợt lên tiếng hỏi: "Cố Húc, vì sao anh lại muốn... em?"
Cậu không nói thẳng ra, nhưng cả hai đều hiểu ý nhau.
Cố Húc tựa cằm lên vai cậu, khẽ cắn vành tai cậu, đáp lời:
"Vì thích em."
Hứa Diệc ngửa đầu lên, hỏi lại: "Thật sao?"
Cố Húc nhìn sâu vào mắt cậu, tình yêu trong đáy mắt không thể
nào che giấu. Hứa Diệc cảm thấy mặt mình nóng ran, muốn quay đầu đi để trốn
tránh ánh mắt nồng nàn khiến cậu ngượng ngùng này.
Nhưng Cố Húc đã kịp giữ lấy cằm cậu, khẽ nói: "Ừ, thật
lòng."
Nói rồi, hắn cúi đầu trao cho Hứa Diệc một nụ hôn. Ánh tà
dương chiếu lên gương mặt hai người, nhuộm lên sắc đỏ, có lẽ là màu hồng phấn dịu
dàng.
Họ cứ thế hôn nhau cho đến khi bóng hoàng hôn khuất hẳn sau
rặng núi, màn đêm lặng lẽ tan trên bầu trời, nhưng vẫn lấp lánh ánh sáng, đó là
ánh sáng trong mắt họ khi ngắm nhìn nhau.
Nhận xét
Đăng nhận xét