[EDIT] CƯỠNG ÉP SỐNG CHUNG - NGÀY X
Ngoại truyện 1
Cố Húc chưa từng nghĩ rằng mình sẽ để tâm đến một người như
vậy.
Người đó, lại còn là hàng xóm của hắn – một cậu trai vừa
xinh đẹp lại vừa rụt rè.
Hắn đã không nhớ rõ bao nhiêu lần bắt gặp người kia lén lút
nhìn trộm mình nữa.
Cậu trai hàng xóm dường như cho rằng mình đã che giấu rất kỹ,
nhưng thực tế Cố Húc luôn dễ dàng nhận ra.
Hàng xóm mỗi khi ở trong thang máy đều sẽ đứng sau lưng hắn,
ánh mắt lần nào cũng liếc nhìn hắn, nhìn đến mức xuất thần.
Ánh mắt cậu trai hàng xóm luôn né tránh, nhưng vẫn chẳng thể
thoát khỏi tầm mắt Cố Húc qua cánh cửa thang máy phản chiếu lại mọi hành động của
cậu.
Cố Húc cũng đáp trả ánh nhìn của người hàng xóm này, trong
im lặng.
Về sau, Cố Húc lại phát hiện, thời gian ra ngoài mỗi ngày của
hắn và cậu trai hàng xóm đều giống nhau, sau khi hắn mở cửa một lát, cửa nhà
hàng xóm cũng sẽ mở ra, cứ như thể đã tính toán thời gian chuẩn xác đến từng
giây.
Lần nào cũng trùng hợp đến vậy, lần nào cũng cùng lúc ra
ngoài, e rằng có phần quá mức trùng hợp rồi.
Những hành động nhỏ nhặt của cậu nhiều vô kể, kỹ năng diễn
xuất dùng để che đậy cũng vụng về đến buồn cười, lần nào cũng bị Cố Húc dễ dàng
nhìn thấu, chỉ là hắn vẫn luôn không vạch trần mà thôi.
Cố Húc không hề ghét bỏ những hành động nhỏ nhặt này, ngược
lại còn bị chúng khơi gợi đến mức lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Điều khiến Cố Húc ngứa ngáy trong lòng nhất, chính là việc cậu
trai hàng xóm gần như mỗi ngày đều chờ đợi ở ban công để nhìn trộm hắn.
Sau khi tắm xong, Cố Húc thường sẽ để tóc ướt đứng ở ban
công, vừa hóng gió đêm, vừa chậm rãi lau khô tóc bằng khăn.
Về sau hắn phát hiện, ở góc ban công nhà đối diện thường
xuyên có một bóng người nấp mình ở đó, dường như cho rằng chỉ cần trốn trong
bóng tối thì sẽ không bị phát hiện.
Thực ra, ánh sáng yếu ớt từ phía Cố Húc chiếu sang nhà đối
diện, vừa hay soi rõ bóng hình người hàng xóm.
Gương mặt cậu thì không nhìn rõ, nhưng đôi mắt lại rất sáng,
chăm chú nhìn thẳng về phía Cố Húc, và Cố Húc cũng sẽ đứng đó rất lâu.
Đôi khi Cố Húc quá bận rộn lỡ mất thời gian, vẫn sẽ cố nán lại
ban công liếc nhìn sang một cái.
Cậu trai hàng xóm vẫn còn đó, đèn ban công nhà cậu vẫn sáng
trưng, cậu cứ đứng ở đó, chẳng rõ là đang ngắm cảnh đêm tối mịt mù hay những
ánh đèn rực rỡ sắc màu từ các tòa nhà cao tầng ở phía xa.
Cố Húc cũng trở thành một tên stalker, hắn đứng trong bóng tối,
chẳng hề che giấu, cứ thế quang minh chính đại nhìn cậu, đợi đến khi người hàng
xóm phát hiện ra, sẽ vội vàng bật đèn lên, giả bộ như vừa mới ra ban công.
Cậu trai hàng xóm lần nào cũng tỏ ra kinh ngạc đầy mừng rỡ,
thế nên Cố Húc luôn trông thấy nụ cười của cậu.
Chỉ là số lần cả hai cùng nhau bật đèn cũng chỉ đếm trên đầu
ngón tay. Bọn họ đã đối diện nhau vô số lần, hàng xóm có khi nở nụ cười tươi tắn,
nhưng Cố Húc vẫn luôn giữ vẻ mặt bình thản.
Nhưng đó chỉ là cảm xúc trên bề mặt.
Nội tâm Cố Húc lại dao động vô cùng, cảm thấy cậu trai xóm
đang không ngừng thách thức sự kiên nhẫn của mình, hắn đã không ít lần muốn mở
miệng nói chuyện, nhưng hàng xóm lần nào cũng là người bỏ chạy trước.
Mỗi lần cậu trai hàng xóm bỏ chạy, hắn đều vô cùng muốn bắt
cậu ta về giam trong phòng mình, chỉ cho phép cậu nhìn mỗi mình hắn thôi.
Song Cố Húc chỉ có thể cố gắng đè nén dục vọng muốn bắt giữ
cậu lại.
Nhưng hắn không ngờ rằng, hàng xóm cũng sẽ có một lần chủ động.
Hôm đó, Cố Húc ra ban công hóng gió lạnh cả một đêm, vẫn
không thấy bóng dáng hàng xóm đâu, hắn cứ thế chờ đợi, chờ đợi đến khi tiếng
gõ cửa vang lên.
Mở cửa ra, lại phát hiện là hàng xóm đang say khướt.
Cậu lảo đảo bước vào nhà hắn ta, còn nói mình là tên trộm
xông vào nhà.
Cố Húc nhìn cậu mà không động đậy, cho đến khi cậu nói muốn
ra ngoài báo cảnh sát.
Ngay khoảnh khắc cậu bước chân ra khỏi cửa, lý trí trong đầu
Cố Húc chẳng hiểu vì sao liền mất kiểm soát, điều khiển bàn tay kéo cậu trai
hàng xóm trở về, còn tiện tay đóng sầm cửa lại.
Cuối cùng hắn cũng chạm được vào hàng xóm, chỉ là thân thể cậu
nồng nặc mùi rượu, có hơi khó chịu.
Cố Húc giúp cậu lau người, thay quần áo, đến khi đặt cậu lên
giường, miệng cậu vẫn còn lẩm bẩm đòi báo cảnh sát.
Ngoại truyện 2
Hứa Diệc nói rằng Cố Húc đã trói cậu một lần, nên cậu cũng
phải trói lại mới công bằng.
Thế là Cố Húc để mặc cậu dùng hai chiếc còng tay khóa chặt
mình, hắn tựa lưng vào đầu giường, đối diện với Hứa Diệc.
Hứa Diệc cởi bỏ hết quần áo trước mặt hắn, lộ ra làn da trắng
mịn màng, Cố Húc nhìn thấy liền muốn đưa tay vuốt ve, hoàn toàn quên mất việc
đôi tay mình đang bị trói.
Cố Húc vẫn mặc nguyên quần áo, trên người là chiếc áo phông
trắng, dưới là chiếc quần dài màu đen.
Hứa Diệc nói: "Em... muốn thô bạo một chút."
Cố Húc giật còng tay, ánh mắt đăm đăm nhìn cậu, đáp:
"Được."
Hứa Diệc liền ngồi lên người Cố Húc, Cố Húc cúi người về
phía trước, đầu cọ vào cậu, há miệng cắn lên mặt cậu.
Hứa Diệc đưa tay đến cổ áo Cố Húc, hai tay nắm lấy hai góc
áo kéo ngược chiều nhau, nhưng chất lượng áo có vẻ quá tốt, dù cậu dùng sức kéo
mạnh cũng chỉ khiến chiếc áo phát ra tiếng rách nhẹ, bề ngoài vẫn không hề hấn
gì.
Cố Húc hôn cậu, "Dùng kéo cắt đi, em yêu."
Hứa Diệc lại nắm lấy hai bên áo Cố Húc, dùng sức kéo một lần
nữa, vẫn không xé được.
Cậu nghi ngờ sức lực của mình, cuối cùng vẫn phụng phịu với
Cố Húc: "... Áo xịn ghê ta..."
Cố Húc cắn nhẹ vào mũi cậu, "Ừm."
Hứa Diệc im lặng một lúc, rồi kéo chiếc áo phông từ phía trước
lên, bảo Cố Húc cúi đầu, kéo áo qua cổ hắn, lập tức mắc kẹt lại.
Cơ thể phía trước của Cố Húc lộ ra rõ ràng, Hứa Diệc đưa tay
vuốt ve từ ngực xuống bụng, dùng đầu ngón tay vẽ theo đường cơ bụng và đường
xương chậu.
Cảm giác ngứa ran nhẹ khiến hơi thở Cố Húc trở nên nặng nề
hơn, ngực cậu phập phồng lên xuống.
Hứa Diệc ôm lấy eo hắn, cúi người hôn Cố Húc.
Cố Húc ngậm lấy môi cậu, chiếm lấy thế chủ động, đưa lưỡi
vào miệng cậu, cạo nhẹ vòm họng, đồng thời hút lấy lưỡi Hứa Diệc vào miệng
mình, không ngừng mân mê, nước bọt vương vãi.
Hứa Diệc bị hắn hôn đến nghẹt thở, lùi lại phía sau, Cố Húc
cúi người về phía trước nhưng không với tới, cách Hứa Diệc chỉ vài centimet, há
miệng mà không hôn được, chỉ có thể thè lưỡi liếm nước bọt của Hứa Diệc còn đọng
trên môi mình, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu.
Nhìn cậu, dường như sắp sửa phá vỡ xiềng xích, lao đến nuốt
chửng Hứa Diệc.
Hứa Diệc lau khóe miệng, đẩy hắn trở lại.
Cố Húc lại tựa vào đầu giường, sau đó thấy Hứa Diệc cởi dây
quần mình.
Tay Hứa Diệc xoa nắn qua lớp vải, rồi kéo cả quần lót xuống,
nhưng chỉ lột đến giữa đùi Cố Húc, khiến hắn không thể duỗi thẳng.
Con cặc Cố Húc đã cứng một nửa, Hứa Diệc nắm lấy nó, thấy nó
nhỏng lên, nhìn nó lớn dần, cảm nhận nó cứng hơn, trông như một khúc gỗ, to và
dày, gân xanh gân tím đan xen, đầu cặc đỏ tím, chiếm lấy cả nửa lòng bàn tay cậu.
Hứa Diệc nắm chặt nó, bảo với Cố Húc: "... Bự
ghê..."
Mắt Cố Húc đã đỏ ngầu, hắn rùng mình, nhẹ nhàng đẩy đưa con
cặc mình trong tay Hứa Diệc..
"... Em yêu... nhanh lên..."
Hứa Diệc nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn.
Hứa Diệc dùng cả hai tay nắm lấy toàn bộ khúc thịt, từ từ
sóc lên sóc xuống.
Cố Húc nhịn không nổi, tự mình đẩy đẩy vài lần.
Nhưng sau đó, Hứa Diệc cúi người xuống.
Cậu đối diện với con cu của Cố Húc, khuôn mặt dịu dàng cọ
vào nó, cảm nhận được hơi nóng.
Cố Húc hỏi: "Cục cưng à... em định làm gì..."
Hứa Diệc ngẩng đầu nhìn hắn, mắt ướt nhòe, nuốt nước bọt,
nói: "Cố Húc, em muốn bú..."
Dương vật Cố Húc dường như lại căng phồng hơn, hắn cảm thấy
khó chịu muốn điên.
Nghe thấy câu nói này của Hứa Diệc, cơ thể hắn run rẩy trong
kích động, "Được... Bú nó đi em..."
Thế là Hứa Diệc cúi đầu, dùng đôi môi mềm mại cọ xát vào đầu
cặc vài lần rồi há miệng nuốt vào.
Có chút mùi tanh, nhưng nước bọt Hứa Diệc lại ứa ra nhiều
hơn.
Khúc thịt Cố Húc gần như lấp đầy miệng cậu, cậu cố gắng há
miệng thật rộng, không để răng mình cào vào thứ to lớn này.
Cậu không có chút kinh nghiệm nào, giống như một đứa trẻ ăn
kẹo mút, liếm vài lần rồi lắc đầu qua lại, mút lấy đầu khấc đỏ tím, khiến má cậu
phồng lên.
Cố Húc nhìn động tác vụng về của cậu, cố gắng kìm nén không
đẩy, nhưng hắn lại vô thức ưỡn người, dù không rõ ràng nhưng cũng nhấp nó vào
sâu hơn một chút.
Đoạn, Hứa Diệc nhả dương vật ra, thè lưỡi như chó con, cúi đầu
rồi ngẩng đầu, để đầu khấc cọ xát trên lưỡi mình.
Cố Húc kéo còng tay mạnh hơn, than: "Cục cưng... cục
cưng..."
Hứa Diệc nghe thấy, ngẩng đầu nhìn hắn, vừa ngoan ngoãn vừa
gợi cảm.
Sau đó, Hứa Diệc lại ngậm cả con cu vào, nuốt càng lúc càng
sâu, cho đến khi chạm cổ họng, không thể vào sâu hơn nữa.
Cậu bắt đầu lắc đầu lên xuống, liên tục cọ xát vào đầu cặc Cố
Húc.
Cố Húc ưỡn người thêm chút nữa, động tác vụng về của Hứa Diệc
đẩy sâu vào trong, khiến cậu lập tức ho sặc sụa.
Cố Húc: "Cục cưng... chậm lại..."
Hứa Diệc dừng ho rồi lại tiếp tục, dần dần thuần thục hơn, tốc
độ cũng nhanh hơn, mang đến cho Cố Húc cảm giác khoái cảm càng lúc càng điên cuồng.
Một lúc sau, tinh dịch Cố Húc phun ra, bắn sâu vào cổ họng Hứa
Diệc, vị mặn của tinh dịch, vừa nhiều vừa đặc khiến cậu sặc sụa.
Cố Húc vẫn tiếp tục xuất tinh, phần còn lại bắn lên mặt Hứa
Diệc, làm bẩn cả khuôn mặt cậu.
Hứa Diệc nhổ tinh dịch ra tay, ngồi dậy, ngây người nhìn Cố
Húc.
Cố Húc nhìn tinh dịch của mình chảy xuống mặt cậu, của quý vẫn
cứng đơ.
Hắn nói: "Lại đây."
Hứa Diệc tiến lại gần hắn, vẫn ngây ngô.
Cố Húc thè lưỡi liếm tinh dịch trên mặt cậu, "Bé
cưng..."
Hứa Diệc cười, cọ mặt mình vào mặt hắn, khiến cả hai đều
dính đầy tinh dịch.
Sau khi cọ xát, Hứa Diệc lại lùi lại, đưa tay ra sau, dùng
tinh dịch Cố Húc làm chất bôi trơn, nhét vào lỗ đụ của mình, tự mình giãn mở.
Cậu nằm gục trên ngực Cố Húc, ngón tay giữa đưa vào trong, cảm
thấy vô cùng xấu hổ.
Cố Húc ôm lấy cổ cậu, liếm cổ sau của cậu, cằm tựa lên vai
câuh, nhìn thấy rõ động mở rộng của cậu.
"Sâu hơn nữa đi cưng."
Hứa Diệc nhẫn nại cảm giác dị vật, nhồi ngón giữa vào sâu
hơn.
"Thêm một ngón nữa."
Hứa Diệc lại thử đưa ngón trỏ vào.
"Anh muốn liếm, cục cưng."
Cố Húc rù rì bên tai cậu, hai người dường như cùng rung động,
Hứa Diệc co rúm người lại.
"Em yêu, để anh liếm mở nó nhé?"
Hứa Diệc lại co người, tạm dừng động tác, nói: "Được ạ."
Cậu đứng dậy, quay lưng lại quỳ trên đùi Cố Húc, mông hướng
về phía hắn.
Cố Húc cúi đầu, dùng lưỡi liếm quanh nụ hoa, khiến lỗ thịt
dính đầy tinh dịch của Hứa Diệc thắt lại.
Hắn lại thè lưỡi hẩy vào, khiến Hứa Diệc vừa sướng vừa ngứa,
tay nắm chặt lấy mắt cá chân Cố Húc.
"Ha... Cố Húc..."
Cố Húc liên tục dứ vào rút ra, đẩy một phần tinh dịch của
mình vào trong, liếm sạch từng giọt ở cửa đường thịt.
Hứa Diệc cắn vào mắt cá chân Cố Húc, răng cọ xát lên da hắn.
Cậu vẫn khẽ rên rỉ, "Ah... đừng... ừm..."
Cố Húc liếm thêm một lần nữa, rồi cắn lên mông Hứa Diệc để lại
vết răng, bảo: "Cục cưng à, được rồi."
Hứa Diệc quay lại, tay nắm lấy của quý của hắn, ngồi xổm
trên nó, rồi từ từ nhét vào lỗ thịt.
Cậu cẩn thận và chậm rãi, khi vào được một nửa, Cố Húc đột
nhiên hẩy mạnh, khiến nó nhồi vào lút cán.
Hứa Diệc hét lên, thằng em run rẩy, vẩy ra vài giọt nước.
Cậu ngồi xuống, tựa vào Cố Húc, giọng đầy ấm ức: "Nói rồi
là để em làm, anh không được động đậy."
Cố Húc hôn cậu, "Được thôi cưng à."
Hứa Diệc không bắt đầu đẩy, chỉ ngậm cặc bự bên trong cọ cọ,
khiến Cố Húc khó chịu nhưng cũng đầy thỏa mãn.
"Cưng, nhún đi em..."
Hứa Diệc liền đặt tay lên vai hắn, rút ra một chút rồi lại đẩy
vào.
"Đúng rồi, cứ thế..."
Hứa Diệc nghe thấy câu nói này thì trở nên táo bạo hơn, sau
khi thích nghi, bắt đầu lắc người.
Lắc qua lại, nhún lên xuống.
Hơi thở Cố Húc trở nên nặng nề hơn, miệng không ngừng gọi
"cục cưng", còng tay va vào đầu giường, phát ra tiếng leng keng.
Hứa Diệc nhắm mắt, nước mắt chảy dài từ khóe mắt, tiếng rên
rỉ nhỏ nhẹ khiến Cố Húc muốn phát điên, chỉ muốn lập tức thả lỏng động tác, nắc
mạnh hơn, khiến cậu khóc thảm hơn.
Nhún một lúc, Hứa Diệc đột nhiên đổi hướng, quay lưng lại với
Cố Húc, để hắn nhìn thấy chỗ con cặc mình ra vào, động tác cũng trở nên mạnh mẽ
hơn, tiếng rên cũng lớn dần.
"Ah... ah... ah..."
Cố Húc không nhịn được nữa, hắn ưỡn người, phối hợp động tác
của Hứa Diệc. Hứa Diệc ngồi xuống thì hắn hẩy hông, dập sâu hơn, mạnh hơn, nhồi
vào điểm nhạy cảm của Hứa Diệc, khiến cậu lập tức bật khóc.
"Cố Húc... Hu...anh....anh.. không được động..."
Cố Húc không quan tâm, "Em yêu, sướng không?"
"Ah..."
"Bép!"
Hứa Diệc dường như quên mất việc tránh né, cơ thể vẫn lắc
lư, miệng thì trách móc Cố Húc.
Thằng nhỏ của cậu lắc lư trong không khí, chất lỏng không ngừng
chảy ra, cho đến khi tinh dịch tích tụ đủ, bắn ra dòng dịch trắng đục, bắn
hết cả lên lên chiếc quần đen của Cố Húc.
Cố Húc dừng lại.
Hứa Diệc nghỉ ngơi vài chục giây rồi quay lại ôm Cố Húc,
trách móc: "Ai bảo anh làm chứ..."
Cố Húc hôn lên khóe mắt cậu, "Để em được thoải
mái."
Hứa Diệc cúi đầu vào cổ hắn, khẽ rên lên một tiếng.
Vài phút sau, cậu mới tháo còng tay cho Cố Húc.
Chiếc còng tay bên trong có một lớp vải bọc, nhưng Cố Húc
giãy giụa quá lâu nên cổ tay đã hằn lên một vệt đỏ.
Hứa Diệc định hỏi hắn có đau không, nhưng không ngờ, Cố Húc
lột phăng quần của mình, đè Hứa Diệc xuống.
Hắn ngậm lấy núm vú của Hứa Diệc, ngón tay đưa vào lỗ thịt của
cậu, một lần nữa kích thích ham muốn của cậu.
Hứa Diệc đẩy hắn ra, nhưng Cố Húc vẫn sừng sững, còn bản
thân Hứa Diệc thì đã mềm nhũn.
Khi Hứa Diệc lại cứng lên, Cố Húc liền đút khúc thịt vào lần
nữa.
Cố Húc ôm cậu làm tình trong phòng tắm, thậm chí còn đái cả
ra.
Lúc này Cố Húc mới chịu dừng lại.
Nhưng dương vật của hắn vẫn cứ ở bên trong, ngay cả khi nấu
ăn, hắn cũng bắt Hứa Diệc ôm chặt lấy mình, một tay đỡ mông cậu, một tay xào
rau, ăn cơm cũng ngồi trên đùi hắn, giữ khoảng cách âm.
Mỗi khi di chuyển, hai người lại chạm vào nhau, khiến Hứa Diệc
toàn thân mềm nhũn, sợ ngã nên chỉ có thể dựa vào Cố Húc để di chuyển.
Cố Húc nhất quyết không chịu rút ra, nói: "Cục cưng à,
em kẹp chết anh có được không."
Hắn nói, dù có chết, hắn cũng muốn chết trong người Hứa Diệc,
nếu có thể, hắn muốn cả đời này đều được gắn chặt với cậu.
Hứa Diệc dùng cả chân và tay quấn lấy Cố Húc, thịt trong lỗ
đụ siết chặt dương vật của hắn, vừa khóc vừa nói: "Anh mà cứ thế này thì
em sẽ chết trước mất."
Cố Húc ôm lấy mặt cậu, bảo: "Ôm lấy anh, để chúng ta có
thể ở bên nhau mãi mãi, ôm chặt lấy anh, em nhé"
Hứa Diệc đáp lại: "Ừm..."
[Cưỡng ép sống chung - Hết]
Nhận xét
Đăng nhận xét