[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 31

 Ngoại truyện 31: Thái Tổ Gia tự lộ thân phận, trước mặt Thôi Tướng Thiên tử điểm chỉ

"Hoài Cảnh, nhà họ Thôi cũng là gia tộc phất lên từ chốn chợ búa bình dân. Thôi Phủ năm xưa nghèo đến mức đi bán đậu phụ ở cửa nhà, vừa nhìn đã chọn trúng Trần Chấp nghèo đến mức chỉ có thể ăn đậu phụ, chẳng những cho không người bốn miếng lớn, còn theo người mà đi làm phản. Trần Chấp lúc ấy mưu đồ thiên hạ, là vì cơ nghiệp nghìn thu của con cháu, còn Thôi Phủ bốn mươi tuổi không lấy vợ, lại một lòng chỉ cầu giang sơn thái bình."

Ngày nọ thoáng gặp mặt Trần Quân đương là tân sủng, liền được chọn làm người kể chuyện xưa. Một đoạn cơ duyên hiếm có bậc ấy, nay nghĩ lại đã là chuyện năm kia rồi.

Từ sau đó, bởi long sủng của Trần Quân ngày càng thịnh, Thôi Hoài Cảnh cũng từng lấy danh kể chuyện xưa mà nhiều lần bước vào tẩm điện của Thiên tử nọ. Chuyến viếng thăm hôm nay cũng xem như nhẹ xe quen đường.

Song khi bước vào điện, Thôi Hoài Cảnh lại cảm thấy có gì đó khác biệt so với mọi khi. Xạ hương, long não thường ngửi hóa thành một mùi thanh đắng. Nơi gần long sàng đã ngấm vị thuốc thang.

"Hoài Cảnh, thứ lỗi cho ta không thể xuống giường nghênh đón." Giọng nói vốn uy nghiêm lạnh lẽo bởi có người đến mà trở nên ôn hòa. Trần Chấp tựa ngồi trên giường, ban tọa cho người đứng phía trước.

Thôi Hoài Cảnh cùng Trần Chấp xem như có một đoạn quân thần tình nghĩa tốt đẹp bậc nhất, vừa có ơn tri ngộ, lại có duyên cùng giúp đỡ nhau. Kể từ sau khi Trần Chấp sinh nở thì vẫn luôn đóng cửa dưỡng bệnh. Tiểu công chúa chào đời đã đủ bốn tháng, đây là lần đầu Thôi Hoài Cảnh được gặp lại hắn.

"Trần Quân gầy đi rồi."

Trần Chấp mỉm cười, thấy Thôi Hoài Cảnh không vội nói rõ mục đích đến đây làm gì, liền ung dung kể lể chuyện phiếm cùng ông ta. Bọn họ quả thực cũng có chuyện để đàm đạo. Tin tức triều đình mà Trần Chấp đã bỏ lỡ trong một năm qua, chuyện nhà gần đây của phủ Thôi, và cả cái bụng của Trần Chấp khiến cho Thôi Hoài Cảnh vẫn kinh ngạc nghi ngờ đến tận bây giờ.

Rốt cục, Thôi Hoài Cảnh xoa xoa Liêm Trinh Bạch Ngọc Trượng trong tay, đánh lái câu chuyện sang chủ đề chính: "Đợi Trần Quân tịnh dưỡng thân thể tốt lên, hai năm nữa lại vì Bệ hạ mà thêm một mụn con thừa tự nữa, há chẳng phải là chuyện may mắn của Hoàng gia sao. Với thiên phú và tài năng của Trần Quân, sinh ra tiểu công chúa chưa đầy tuổi đã có tư chất phi phàm, nếu như có thể hoài thai Hoàng tử, nhất định sẽ là một phượng hoàng non. Ngày tháng của Bệ hạ và Trần Quân còn dài, sau này nhất định có hy vọng thấy trúc mới đâm chồi quanh hồ phượng."

Sinh thêm một đứa nữa đi. Sinh một Hoàng tử, thuận lợi lập trữ, thiên hạ thái bình.

"Năm sau măng lại đâm thì, Mười trượng rồng quấn Phượng trì tốt tươi.*'" Đôi mắt Trần Chấp phóng nhìn xa xăm, chậm rãi ngâm nga lời kỳ vọng của Thôi Hoài Cảnh. Tựa hồ nói có hơi nhiều, Trần Chấp ngâm xong câu ấy liền nắm quyền đặt lên miệng, khẽ khàng ho khan.

Quỷ: Hai câu thơ này trong bài "Tân Trúc" (Trúc mới) của nhà thơ Trịnh Hiệp. Ý của hai câu thơ này là: Năm sau nữa sẽ lại có những mầm măng mới mọc lên, những "mầm rồng" cao lớn sẽ vây quanh "ao phượng", tượng trưng cho việc những đứa trẻ mới được sinh ra là thiên tài, kế nghiệp thế hệ cũ. Mình cũng hiểu ẩn ý ở đây là do con cháu nhà Trần đời thứ 6 sẽ có bộ "Trúc" trong tên, nên Thôi Hoài Cảnh và Trần Chấp mới nhắc đến bài thơ này.

Thôi Hoài Cảnh khẽ sững sờ, nhanh hơn cung nhân một bước mà đưa trà qua, lại cầm khăn tay đưa cho hắn.

Thân thể Trần Chấp từ trước đến nay vẫn luôn cực kỳ cứng cỏi. Thôi Hoài Cảnh nhớ vào cuối thu hắn vẫn luôn mặc áo đơn đứng thẳng, khỏe mạnh như tùng xanh. Ngày thường ngay cả ho cũng chưa từng nghe hắn ho một tiếng, ấy thế mà nay lại thấy hắn cúi mắt rũ mặt, lộ ra dáng vẻ suy nhược đến thế.

Thôi Hoài Cảnh có chút kinh ngạc nhìn Trần Chấp, không tự hay biết mà ngẩn người ra.

Trần Chấp đè nén ho khan rất lâu, giọng nói mới tiếp nối sau cơn ho: "Hoài Cảnh, nếu nói thêm con nối dõi, thân thể của ta thì hẳn không đáng ngại, chỉ là ngươi xem thần sắc Bệ hạ một năm nay thế nào?"

Thôi Hoài Cảnh không đáp lời. Thần sắc và thể trạng Bệ hạ một năm nay, phàm người có mắt đều có thể thấy được — phải nói là tệ hại vô cùng. Trong suốt một năm nay, ngay cả những lời đồn đoán và sấm truyền về việc Bệ hạ e rằng không thể có người kế tục cũng liên tục không dứt.

Nếu chuyện như thế lại xảy ra lần nữa, e rằng triều cương cũng sẽ không vững.

"Ta mang thai, Bệ hạ lo lắng hãi hùng. Hoài Cảnh xem xem, chẳng lẽ lại muốn Bệ hạ lo lắng hãi hùng một lần nữa, hay là muốn Bệ hạ nạp phi tần để thêm con nối dòng đây?"

Long thể lâm nguy, cả triều đình chao đảo. Còn về việc nạp phi, hậu cung ngày nay đã thành ngục tù của tàn dư Khương đảng, không còn là nơi Thánh giá bước tới nữa. Xét tình hình hai quân vương cùng trị vì ngày nay, nạp phi cũng không biết nên nạp ai, chỉ sợ bất kể là ai đi nữa, chỉ cần dám chen chân vào giữa hai người này, Bệ hạ sẽ nổi cơn thịnh nộ mà róc thịt thiên hạ.

Thôi Hoài Cảnh thở dài thật dài một tiếng, thấy vô cùng khó giải quyết.

"Đi vòng quanh co mãi, ngươi lấy danh Tể tướng mang theo kỳ vọng cả triều đình đến. Ta và ngươi vừa rồi là đối đáp theo lễ quân thần," Trần Chấp chậm rãi thổi trà, uống một ngụm cho nhuận họng, "Bây giờ theo giao tình giữa ngươi và ta, ta nói với Hoài Cảnh ngươi một lời thật lòng — ngươi có biết Thạch Xuân Đài không?"

"Là thánh thủ thời Thái Tổ đương triều. Lúc Trần Quân mang thai, ta cũng có may mắn được biết." Thôi Hoài Cảnh gật đầu đáp.

"Tiểu tử này dùng độc mới là vô địch."

Thôi Hoài Cảnh nghe Trần Chấp nói câu ấy chỉ cảm thấy hắn bệnh đến hồ đồ rồi, đối với một lão giả gần trăm tuổi lại gọi là "tiểu tử". Song rất nhanh đã không quan tâm đến cách xưng hô nữa, chỉ nghe Trần Chấp tiếp tục nói: "Hai tháng trước Bệ hạ giấu ta đi tìm Thạch Xuân Đài xin một thang thuốc, nay thuốc thang đã xuống bụng, nhà họ Trần đã tuyệt hậu rồi."

Thôi Hoài Cảnh nghe xong liền muốn ngất đi.

Trần Chấp sai người đem trà đã chuẩn bị sẵn tới, đưa cho Thôi Hoài Cảnh trấn kinh.

Thôi Hoài Cảnh nâng ngự trà uống cạn, lập tức hóa thành nước mắt trào ra mà khóc lớn: "Bệ hạ làm thế này sao xứng đáng với lão tổ tông chứ, người, người người thật có lỗi với cơ nghiệp mà Thái Tổ Gia đã gầy dựng cho nhà Đại Trần này!"

"Bệ hạ," Thạch Xuân Đài đã già đinh chát cú, song đôi tai lại thính lạ thường, lần theo tiếng động đi đến cửa điện thò đầu vào: "Ai đang khóc tang cho ngài ở đây vậy?"

Nay trong cung Phổ Tai, việc xưng "Quân" xưng "Trẫm" đã loạn cả lên rồi, Thạch Xuân Đài quang minh chính đại gọi như vậy cũng chẳng ai bận tâm.

Thôi Hoài Cảnh khóc đến lãng tai, không nghe thấy lời ấy. Chỉ nhìn lão già gần trăm tuổi đi đến bên cạnh, giữa lúc bi ai lại thấy bậc trung thần còn sót lại thời Thái Tổ đương triều, thế là càng nắm chặt tay lão mà khóc không ngừng.

Thạch Xuân Đài nghe ông ta gào đến nỗi hai mắt đờ cả ra, nghiêng người dâng thuốc bổ mới nấu xong đến cho vị bệ hạ đang nằm trên giường xem kịch, bảo hắn đừng xem nữa, uống nhanh lên, nếu không uống thì lạnh mất.

Thạch Xuân Đài bị ôm khóc ướt nửa vạt áo, cuối cùng đành bất lực mà tê liệt nói: "Ngươi đừng khóc nữa. Đều là hàng cháu con của ta rồi, sao lại còn cổ hủ hơn cả ta thế..."

"Hu hu hu hu Thái Tổ Gia của ta ơi——"

Đợi đến khi Thôi Hoài Cảnh ngừng tiếng khóc, Thạch Xuân Đài đã sớm cầm bát thuốc rỗng chạy mất, Trần Chấp đang tựa vào giường nhắm mắt dưỡng thần.

"Hoài Cảnh à." Trần Chấp gọi ông ta.

Thôi Hoài Cảnh với đôi mắt già đục ngầu, chống gậy đáp lời một tiếng.

"Ngươi cầm cây Bạch Ngọc Trượng này đến để gây áp lực, nhưng cây trượng ngọc này ngươi dùng cũng không hiểu rõ cách dùng." Trần Chấp nói.

"Cái gì?" Thôi Hoài Cảnh nghi hoặc hỏi, rướn người đang dựa trên cây trượng ngọc lên.

Trần Chấp mở mắt nhìn ông ta mà vẫy tay, Thôi Hoài Cảnh theo ý hắn mà đưa cây trượng ngọc trong tay qua.

"Liêm Trinh Bạch Ngọc Tượng truyền đời chẳng qua chỉ là hư danh, sở dĩ nói nó có thể trên răn quân chủ, dưới quất quần thần, là bởi vì có điểm chỉ của Thiên tử ở bên trong này."

Không biết Trần Chấp đã chạm vào đâu, khối ngọc trắng nguyên khối vậy mà nứt ra một khe, một dải lụa vàng được rút ra. Hắn kẹp giữa hai ngón tay đưa cho Thôi Hoài Cảnh.

Thôi Hoài Cảnh ngây người nhận lấy, vừa mở ra trong khoảnh khắc liền quỳ xuống đất mà lạy, sau đó mới dám tiếp tục xem thánh tích.

Trên đó là bản ngự bút thật sự của Thái Tổ, từng chữ từng chữ nói rõ thực quyền được ban cho cây trượng này. Trần Đế thật sự coi đây là cây trượng răn dạy để thay người quản giáo con cháu mà trao lại, cuối cùng còn điểm chỉ vân tay Thiên tử bên cạnh quốc ấn bằng son đỏ đóng dấu. Đã chắc chắn càng thêm chắc chắn, có lẽ sợ rằng tờ giấy này sẽ bị đời sau nghi ngờ.

Lúc đó Thôi Phủ căn bản không nghĩ sẽ dùng cây trượng này, chôn trong mộ tàng trữ rồi bị lãng quên. Bởi vậy Thôi Hoài Cảnh không hề biết chút nào về cơ quan bên trong.

Nếu sớm lấy bản điểm chỉ của Thiên Tử này ra để bức bách, xem ra Bệ hạ đến thuốc tuyệt tự cũng không dám uống. Thôi Hoài Cảnh đau đớn hối hận trong lòng.

Đương nhiên Trần Chấp hiểu suy nghĩ trong lòng ông ta, đứng dậy từ từ bước xuống giường, đi về phía bàn. "Hoài Cảnh, hôm nay ta lại điểm chỉ cho ngươi một lần nữa, đứa bé này sau này nếu không gánh vác được đại nghiệp, ngươi cứ lấy tờ giấy này mà phế Đế lập minh chủ khác." Hắn nói.

Thôi Hoài Cảnh lại chưa ngẫm kỹ lời nói đó. Ông ta chỉ ôm bản ngự bút của Thái Tổ trong tay mà bi ai khôn xiết, tự thấy muôn phần phụ lòng kỳ vọng lớn lao của Thái Tổ, rốt cục đã tự tay đoạn tuyệt giang sơn vạn dặm của nhà họ Trần trong lúc bản thân còn đương chức Tể tướng.

Trần Chấp đề bút trên bàn, viết xong một tờ giấy liền lấy hộp ấn ra, đóng quốc ấn lên, điểm chỉ ấn tay, rồi vẫy người lại lấy.

Hai tay Thôi Hoài Cảnh ôm dải lụa vàng có bút tích của Thái Tổ vào lòng, chỉ thất vọng đi đến gần, song không đưa tay ra nhận.

Giờ có cầm bảo thư gì cũng vô dụng rồi, rốt cục cũng chẳng thể quay trở lại được nữa.

"Thôi khanh, tiếp chỉ." Trần Chấp duỗi tay đưa tờ chiếu thư ấy xuống, nhìn Thôi Hoài Cảnh đầy ẩn ý.

Thế là Thôi Hoài Cảnh theo lễ quân thần quỳ xuống, tiếp nhận tờ bảo thư ấy, cùng với dải lụa vàng đặt cung kính lên đầu gối.

Thôi Hoài Cảnh quỳ ở đó cúi đầu, hai tờ giấy với nét mực và dấu son hiện ra trước mắt.

"Hoài Cảnh, nhà họ Thôi cũng là gia tộc phất lên từ chốn chợ búa bình dân. Thôi Phủ năm xưa nghèo đến mức đi bán đậu phụ ở cửa nhà, vừa nhìn đã chọn trúng Trần Chấp nghèo đến mức chỉ có thể ăn đậu phụ, chẳng những cho không người bốn miếng lớn, còn theo người mà đi làm phản. Trần Chấp lúc ấy mưu đồ thiên hạ, là vì cơ nghiệp nghìn thu của con cháu, còn Thôi Phủ bốn mươi tuổi không lấy vợ, lại một lòng chỉ cầu giang sơn thái bình."

"Nay cả triều đình tranh giành chuyện hương hỏa Hoàng tự, song ta thấy hương hỏa nhà Trần vẫn còn dài lắm. Nếu khi xưa một trang áo vải có thể thẳng tiến mà tiếm phạm hoàng quyền, bây giờ hà tất phải câu nệ cái nhìn thiển cận đực cái."

"Hoài Cảnh," Trần Chấp gọi một tiếng, nhìn ông ta mà nói, "Nhà họ Thôi là thanh môn, là trung môn, song từ trước đến nay chưa từng là nho cương lễ mọt chi môn."

Lời tác giả muốn nói:

Thôi Hoài Cảnh: Chạy về nhà vừa bấm nhân trung vừa đối chiếu dấu điểm chỉ.

Ngoại truyện 30 - Mục lục - Ngoại truyện 32


Nhận xét

Want some tea? 😈😈😈

Follow Quỷ để cập nhật ở đây nha :3