[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 30
Ngoại truyện 30: Lập nữ làm trữ quân, triều đình chao đảo, Thôi Hoài Cảnh lấy danh nghĩa Thái tổ gia can gián không ngớt
Mấy tháng nay y chăm sóc Trần Lâm Giản muôn phần chu toàn, chính là để không cho Trần Chấp nhúng tay vào, y biết mình đầy tư tâm, y bài xích Trần Chấp thân cận với người khác, huống hồ đây lại là oan gia suýt chút nữa hại hắn mất mạng.
Thân thể Trần Chấp tuy ngày càng tốt lên, nhưng hao hụt trong lúc mang thai như vực sâu, chung quy vẫn khó lòng bù đắp trong chốc lát. Thoáng cái tháng Chạp lại đến một lần nữa, cái lạnh thúc trăm bệnh, hắn cũng nằm liệt giường phát sốt liên miên mấy ngày.
"Bỏ đi cho trẫm!" Giọng Trần Chấp trong lúc bệnh khản đặc nhưng cũng mang theo hỏa khí của cơn sốt cao, mơ màng hất tay bèn hất đổ bát cháo nóng Trần Liễm Vụ nửa quỳ trước giường tự mình bưng tới.
Trần Chấp sốt đến thần trí mê loạn, ngửi thấy mùi đồ ăn nóng liền nhớ lại những khổ sở khi dưỡng thai, chỉ thấy mùi thơm của lúa gạo xực lên khiến dạ dày cuộn trào, thế nên mới phát cơn giận này.
Trần Liễm Vụ thấy cháo đổ bèn vội vàng xòe tay áo che lên người Trần Chấp, chặn hết bát cháo nóng hổi lại ở giữa cánh tay và lòng y.
"Bệ hạ... Người mau vào trong sửa sang lại đi, đừng để bị bỏng, ở đây để lão nô canh giữ." Vị lão thái giám ngày ngày giữ cửa do được Trần Chấp đề bạt nên giờ đây đã có thể hầu hạ trong điện, lúc này ông ta quỳ bên cạnh Trần Liễm Vụ, khuyên can không ngớt lời.
Giờ đây đầy điện đều là tâm phúc, ai cũng biết hiện giờ Trần Quân ngang với hoàng đế, đến nay Bệ hạ cũng không phong hậu là để không phân biệt hậu cung tiền triều, hai chủ cùng trị, bởi vậy Trần Chấp dù ở trước mặt người khác xưng "Trẫm", song không ai trong số bọn họ dám lên tiếng.
Mắt Trần Liễm Vụ vẫn dính chặt vào thần sắc bệnh tật của Trần Chấp, tùy tay cởi ngoại bào ra, cởi bỏ chiếc áo gấm đầy cháo ném sang một bên, chỉ mặc áo lót mà canh giữ bên giường không rời.
Đến tối lão thái giám lại muốn đến khuyên bảo, đã thấy Trần Liễm Vụ nép mình vào góc giường, nắm tay Trần Chấp ngủ thiếp đi rồi.
Lúc Trần Chấp thật sự hạ sốt tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Liên tục sốt mấy ngày, sốt đến mắt hắn hoa lên, nhìn thấy bóng lớn bóng nhỏ trước giường, nhìn chằm chằm một lúc mới nhìn rõ, là Trần Liễm Vụ đang ôm đứa con gái to bằng cái gối quỳ ngồi dưới đất.
Mấy ngày liền Trần Liễm Vụ thức đêm đến mắt đầy tơ máu đỏ ngầu, con gái thì tinh thần phấn chấn, lớn đến bốn tháng đã biết ngồi rồi, cánh tay trắng như củ sen, chân cũng trắng như củ sen, cuộn tròn trong lòng Trần Liễm Vụ, đôi mắt sáng như hồ nước trong veo, đen như chấm sơn mài, hình dáng mày mắt giống y Trần Liễm Vụ.
Bốn tháng nay Trần Lâm Giản không gặp Trần Chấp được mấy lần, lúc này nhìn thấy hắn thì biểu cảm lập tức sáng lên, trong miệng nhỏ cứ ưm ưm a a không ngừng.
Trong lúc bệnh Trần Chấp tính khí thất thường, không cho người khác lên giường, lúc này thấy hắn tỉnh táo rồi, Trần Liễm Vụ mới đặt Trần Lâm Giản trắng như củ sen nhỏ vào trong màn trướng, chính y cũng trèo lên long sàng, dựa sát vào Trần Chấp ôm lấy hắn, ôm chặt triền miên, cúi đầu, đầu tựa vào cổ Trần Chấp.
Trần Chấp vẫn còn nhớ mang máng, vén long bào mới thay của Trần Liễm Vụ lên, thấy trên cổ tay cánh tay y có một mảng lớn vải băng bó, chính là chỗ bị bát cháo hôm qua đổ lên làm bỏng.
Còn Trần Liễm Vụ chỉ lặng lẽ ôm Trần Chấp rất lâu, hỏi: "Ngươi muốn bế con không?"
Mấy tháng nay y chăm sóc Trần Lâm Giản muôn phần chu toàn, chính là để không cho Trần Chấp nhúng tay vào, y biết mình đầy tư tâm, y bài xích Trần Chấp thân cận với người khác, huống hồ đây lại là oan gia suýt chút nữa hại hắn mất mạng.
Y thậm chí cảm thấy ba người bọn họ có thể cứ như vậy sống tiếp, Trần Chấp chỉ tốt với y, còn y sẽ một mình chăm sóc Trần Lâm Giản thật tốt, như vậy cả ba cùng vui vẻ.
Thế nhưng canh giữ Trần Chấp trong cơn bệnh giày vò mấy ngày như vậy, Trần Liễm Vụ đã nhìn rõ ra vài điều, từ bụng ai ra thì là con của người đó, mối ràng buộc này không thể cắt đứt được. Toàn thân Trần Chấp bệnh tật đều là vì Trần Lâm Giản, mình không nên giấu con đi không cho hắn nhìn, chỉ vì muốn độc chiếm tất cả tâm tư của hắn.
"Ngươi có muốn xem con không? Nó biết ngồi rồi đấy." Trần Liễm Vụ mang đứa nhỏ ở góc giường lại gần.
Trần Chấp bình tĩnh nhìn Trần Liễm Vụ, nói: "Ta muốn xem tấu chương của ngươi mấy ngày nay."
Đứa nhỏ được bế lại gần dường như không hài lòng trước sự lơ là của cha nó, kéo vạt áo Trần Chấp "Y ya" một tiếng, muốn thu hút hắn nhìn mình.
Song Trần Chấp không ngoảnh đầu lại, đưa tay ôm lấy Trần Lâm Giản vào lòng, còn hai mắt vẫn nhìn Trần Liễm Vụ, "Chưa duyệt phải không?"
Trần Lâm Giản cuộn mình trong lòng Trần Chấp nhúc nhích cọ cọ, rồi liền mím miệng không nói một tiếng, ngoan ngoãn lanh lợi đến khác hẳn bộ dạng thường ngày, đôi mắt to của nó liếc về phía Trần Liễm Vụ chăm chú đảo một vòng, nghiêng đầu đối mắt với ba nó.
Đúng là chưa duyệt, Trần Chấp ngã bệnh mấy ngày, Trần Liễm Vụ liền bãi triều mấy ngày. Đối diện với đôi mắt hơi nheo lại của Trần Chấp, Trần Liễm Vụ có chút chột dạ, đáp: "Dù sao thì bọn họ còn chưa làm loạn đủ đâu, tấu chương nói đi nói lại cũng chỉ mấy câu đó thôi."
"Vậy ngươi cứ tiếp tục đừng quản, cứ để bọn họ tiếp tục làm loạn, để bọn họ tạo phản." Trần Chấp nhàn nhạt nói, sờ Trần Lâm Giản mấy cái rồi đặt nó trở lại tay Trần Liễm Vụ, ý tứ rất rõ ràng, mang đứa bé này đi làm chính sự cho trẫm.
"...Ngươi không muốn đứa nhỏ ở cùng mình sao?" Trần Liễm Vụ giơ hai tay đón lấy Trần Lâm Giản, lại đưa tay bế nó về phía Trần Chấp.
Trần Lâm Giản trên tay Trần Liễm Vụ lại vươn tay ra, bàn tay nhỏ trắng nõn nắm lấy muốn với tới cha nó.
"Mới để trẫm yên tĩnh được mấy tháng đã không muốn quản nữa rồi sao?" Trần Chấp không hiểu tâm tư chín khúc quanh co của Trần Liễm Vụ, hắn chỉ biết đứa trẻ mấy tháng tuổi là khó chăm nhất, chắc chắn Trần Chấp hắn sẽ không chăm lo cho nó tốt được, nhưng quấy phá chắc chắn sẽ quấy phá không ngừng.
"Ưm... ưm ưm!" Trần Lâm Giản mở đôi mắt to giống hệt Trần Liễm Vụ nhìn cha nó, nghiêng người muốn nhảy vào lòng đòi ôm.
Trần Chấp nhìn qua, rốt cuộc cũng bị gợi lên vài phần tình phụ tử, "Ngoan, đợi cha khỏi bệnh rồi sẽ đưa con đi chơi, bây giờ sợ lây bệnh cho con."
Rồi đưa tay lên liền đặt Trần Lâm Giản trở lại lòng Trần Liễm Vụ.
*****
"Bệ hạ, cơ nghiệp xã tắc trăm năm của Đại Trần, giang sơn mà Thái tổ gia năm xưa từ đám cỏ dại liều mạng mới giành được, bây giờ người lại trở tay muốn giao cho một nữ oa oa, người tự hỏi có xứng đáng với Đại Trần, xứng đáng với tổ tông không?"
Trong nghị sự đường, Thôi Hoài Cảnh đứng đó chống chiếc trượng ngọc trắng giữa điện, nhìn hoàng đế trên bảo tọa đau lòng khôn xiết.
"Ụm, a a!" Một cái đầu tròn vo chui ra từ tay áo đang ngay ngắn của Trần Liễm Vụ, nó đảo đôi mắt sáng long lanh xuống nhìn.
Trần Liễm Vụ bình thản không chút sóng gió, trở tay liền chặn Trần Lâm Giản vào trong tay áo.
"Ụm, ụm!"
Kể từ khi đặt cho nó cái tên Trần Lâm Giản, triều đình liền làm loạn không ngừng. May mắn là triều đình hiện giờ phần lớn đều là quan mới không có gốc gác, những người còn sót lại từ vũng máu biến loạn ngày ấy cũng là những quan lại cô độc không bè đảng, bọn họ không thể lay chuyển hoàng quyền, điều duy nhất có thể trông cậy chính là tể tướng quyền cao chức trọng nhất hiện nay.
Bởi vậy từng đạo tấu chương đều lấy Thôi Hoài Cảnh làm đầu, chất đống như tuyết rơi, mỗi lần can gián cũng đều đẩy Thôi Hoài Cảnh ra làm chim đầu đàn, Thôi Hoài Cảnh cũng cam lòng làm con chim đầu đàn này, chống bạch ngọc trượng Thái tổ đích thân ban thưởng có thể trên gõ hôn quân, dưới quất gian thần, hết lời khuyên can hoàng đế.
"Lão Thôi, ngươi lải nhải mấy ngày nay rồi, hết tổ tông lại đến Thái tổ gia, ngươi không còn gì khác để nói sao?" Trần Liễm Vụ nhàn nhạt mở miệng, tiện tay sờ cái đầu tròn vo nhô lên trong tay áo, tiêu khiển như sờ cún vậy, "Nếu ngươi rảnh rỗi như thế, thì đi thăm Chẩm Nhi đi."
"Hắn bệnh mấy ngày nay rồi, luôn miệng bảo ngươi đến thăm hắn đấy."
Lời tác giả muốn nói:
Trần Liễm Vụ: Để độc chiếm hắn, ta dùng hết tâm cơ, lại hại cha con bọn họ phải xa cách không được ở cùng nhau (chỗ này lược bỏ vạn chữ tâm sự nặng trĩu)—— như cắt thịt đau đớn mà nâng đứa bé lên, khanh ôm nó đi, trẫm không thể dằn lòng tạo nghiệt được nữa, trẫm thỏa hiệp rồi.
Trần Chấp: Ngươi cứ thế không chăm nữa à? Một đại nam nhân như ta chăm con thế nào được?
Ngoại truyện 29 - Mục lục - Ngoại truyện 31
Nhận xét
Đăng nhận xét