[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 29

 Ngoại truyện 29: Công chúa điện hạ vĩ đại nằm trên giường nghe chính sự khi đầy tháng, sóng gió về việc đặt tên

"Gọi là Trần Bổn (Trần Ngốc) đi!" Trần Liễm Vụ hào hứng kêu lên.

"Tên hay đấy," Trần Chấp khen ngợi, đoạn đứng dậy đi về phía bàn đã bày sẵn bữa tối, "Nghe là biết mầm mống tốt sau này giết cha đoạt quyền rồi."

Trần Liễm Vụ không muốn Trần Chấp trông nom tiểu yêu nghiệt này.

Trần Liễm Vụ chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về đứa trẻ này, trong lòng y, sự ra đời của nó không thể tách rời khỏi mười tháng gian nan và nửa cái mạng của Trần Chấp.

Đừng lại gần Chẩm Nhi của trẫm nữa!

Trớ trêu thay, đứa trẻ này sinh ra đã gian xảo, đích thị là một chủ nhân khiến vú nuôi hết cách, một ngày ngủ mười canh giờ, trong hai canh giờ hiếm hoi thức giấc thì trở thành ma thú của hoàng cung, như thể ai đó đã dán bùa phép lên người nó mà giờ đây sắp phong ấn không nổi nữa, cứ thế khóc vang trời đất.

Thật sự đã đến mức mà không phải là Trần Liễm Vụ thì không ai trị được nó.

Thế là kể từ tháng đầu tiên công chúa giáng thế, nghị chính đường đã thêm một chỗ, đặc biệt kê một chiếc giường nhỏ, để công chúa điện hạ nằm trong đó nghe chính sự.

Ngày đầu tiên các đại thần ai cũng không quen, thi nhau đấu giọng giữa tiếng khóc gào của công chúa, vừa lau mồ hôi vừa phải cao giọng bất kính tâu bẩm với hoàng đế—— rồi họ phát hiện, nói vài câu thì công chúa không khóc nữa.

Trên dưới điện đường, các đại thần và hoàng đế mắt đối mắt nhìn nhau, chỉ đờ ra một lát, trong chiếc giường nhỏ bên kia lại vang lên tiếng khóc thét.

Tiếng nghị luận nổi lên, tiếng khóc ngừng lại; tiếng nghị luận dừng, tiếng khóc lại vang lên.

Đứng hàng đầu là Thôi Hoài Cảnh bỗng bật cười, thầm nghĩ "Hây dà, không hổ là giống của Trần Quân, thật mới lạ".

Thân thế của tiểu công chúa được tuyên bố ra ngoài là do phi tần hậu cung sinh hạ, phi tần này vì thân phận thấp kém lại khó sinh mà mất, thế nên giao cho Trần Quân nuôi dưỡng, nội tình bên trong thì chỉ có Thôi Hoài Cảnh ngày đó tận mắt thấy bụng Trần Quân là biết rõ.

"Kiều khanh gia, nói cho công chúa nghe kiến giải của khanh đi." Trần Liễm Vụ ngồi trên long tọa khẽ nhướng mày, đưa tay vẫy về phía Lễ Bộ Thượng Thư Kiều Bất Cẩu.

Kiều Bất Cẩu đờ người, rồi hắng giọng, khô khan đọc lên tấu chương trong tay, "Cổ nhân thu thuế của dân, tùy theo sở trường, không cầu sở đoản..."

"Đi tới đó mà đọc." Trần Liễm Vụ lại vẫy vạt long bào.

Kiều Bất Cẩu dịch bước chân tới gần, "... tùy theo sở trường, không cầu sở đoản. Nông dân nạp thu hoạch, nữ công cống kỳ công. Nay thế nhưng họ lại phải từ bỏ thứ mình làm ra*..."

Quỷ: Đây là một đoạn trong "Diêm Thiết Luận", nghĩa là dân chúng giỏi về mặt nào thì cứ để họ phát huy mặt đó, đừng đòi hỏi họ làm những việc mà họ không giỏi. Người nông dân thì đóng góp thu hoạch của mình, người phụ nữ làm nghề thủ công thì cống hiến thành quả lao động của họ. Nhưng nay họ lại phải từ bỏ những gì mình có được (ám chỉ việc bị nhà nước mua rẻ hoặc kiểm soát sản phẩm) và bị đòi hỏi hoặc đánh thuế vào những thứ mà họ không có.

Tóm lại, đây là luận giải về chính sách cho rằng nhà nước nên để dân làm những gì họ giỏi nhất và thu thuế dựa trên thế mạnh đó của họ, thay vì áp đặt những yêu cầu hoặc đánh thuế vào những thứ họ không thể sản xuất hoặc không sở hữu.

Đọc gần hết nửa cuốn tấu chương, công chúa nhỏ trong chiếc giường ngủ thiếp đi.

Trần Liễm Vụ gác tay lên tay vịn nghiêng người nhìn, y cũng thấy mới lạ, sau một lúc gật gù, quay đầu gọi Kiều Bất Cẩu trở về, "Tới đây đi, nói tiếp."

Kể từ đó, vị trí này trong nghị chính đường coi như đã định, nếu có một ngày Trần Liễm Vụ không mang nó theo, thì trong hoàng cung sẽ như có hai trăm dây pháo cùng nổ, tiếng khóc gào vang trời dậy đất.

Người ta nói ba tháng biết mẹ, Trần Liễm Vụ cứ thế ra vào mang theo oắt con này ba tháng, nó dường như đã nhận ra, lúc mở mắt không thấy Trần Liễm Vụ là liền bùng nổ, cả hoàng cung đều không được yên ổn.

"Mang đi! Mang đi!" Hôm đó Trần Liễm Vụ lại đi ra từ nghị chính đường, trong khuỷu tay là công chúa sau khi nghe nửa ngày chính sự đã hài lòng ngủ say. Y đi về Phổ Tai cung, đứng ở cửa liên tục gọi vú nuôi, "Mau nhân lúc nó ngủ say bế người đi đi, trẫm phải đi tìm Chẩm Nhi rồi!"

Vú nuôi vội vàng chạy tới, đỡ tiểu công chúa từ tay hoàng đế mặt mày ghét bỏ, cáo lui trở về phòng.

Trần Liễm Vụ thở phào một hơi, nhíu mày phủi phủi nước dãi trên ống tay áo rồi mới bước vào điện.

Ba tháng nay Trần Chấp chẳng hề dính dáng tiếng khóc quấy phá của trẻ con, được nuôi dưỡng tâm an ý tĩnh, phần hao hụt khi mang thai cũng đã bù lại được phần lớn. Lúc này nhìn thấy Bệ hạ của hắn mang theo sầu muộn bước vào, Trần Chấp cười tủm tỉm dang rộng vòng tay.

Trần Liễm Vụ nép vào lòng hắn, buồn bực hỏi: "Chẩm Nhi gọi trẫm một tiếng đi, xem trẫm có bị điếc không?"

Trần Chấp cười, một tay ôm lấy y, một tay bưng chén trà lên nhấp một ngụm, "Hôm nay cũng nghị sự muộn thế sao?"

"Sớm bàn xong rồi, là do trẫm bảo đám Thôi Hoài Cảnh ở lại không cho đi, không có chuyện gì cũng phải lảm nhảm cho bằng được, nói đến khi cái ống pháo kia ngủ thiếp đi mới cho người về." Trần Liễm Vụ trầm giọng nói, rồi lại quay đầu ghé vào cổ Trần Chấp kể lể, "Chẩm Nhi, trẫm cảm thấy trẫm thật sự bị con chó con này kêu điếc tai luôn rồi."

Trần Chấp đặt chén trà xuống, vỗ lưng Trần Liễm Vụ nói: "Bệ hạ, nên đặt cho công chúa một cái tên chính thức rồi."

Thời gian dài như vậy, Trần Liễm Vụ bên này hết gọi ống pháo lại đến nhóc chó con, bên Trần Chấp cũng chẳng hay ho gì hơn, hễ nói đến là lại ấm trà nhỏ. Đã ba tháng rồi, đứa trẻ lớn lên như ngọc, mảng bớt lớn trên đầu dần phai đi, mày mắt cũng giãn ra như nước, theo lễ chế của hoàng tử thì đầy tháng phải đặt tên, con của bọn họ nếu thật sự muốn kế vị, thì mọi chuyện đều phải thuận theo chế độ của hoàng tử.

Chuyện con gái kế thừa mà Trần Liễm Vụ nói trước đây Trần Chấp chưa từng nghĩ đến, nhưng ý của Trần Liễm Vụ đã định ra bất di bất dịch rồi, Trần Chấp cũng cảm thấy con gái của hắn sẽ làm được thôi.

Trần Chấp cũng bò ra từ trong bùn lầy mà đánh lên vương vị, hắn biết cái gọi là phân biệt quý tiện nam nữ, từ xưa đến nay đều là lời lẽ độc đoán của kẻ nắm quyền. Quyền ở trong tay vương tôn thì sẽ thành "thượng phẩm vô hàn môn, hạ phẩm vô sĩ tộc"*, quyền ở trong tay nam nhân thì sẽ thành "tam tòng tứ đức giúp chồng dạy con".

Quỷ: "Thượng phẩm vô hàn môn, hạ phẩm vô sĩ tộc" là nói về chế độ Cửu phẩm trung chính, mang ý phân biệt người có xuất thân hèn kém thì không bao giờ được làm quan to.

Nghĩa của câu này là:

上品無寒門 (Thượng phẩm vô hàn môn): Những phẩm cấp (quan chức) cao (thượng phẩm) thì không có người xuất thân từ những gia đình nghèo khó, bình dân (hàn môn). 下品無士族 (Hạ phẩm vô sĩ tộc): Những phẩm cấp (quan chức) thấp (hạ phẩm) thì không có người xuất thân từ những gia tộc quan lại quyền quý, có thế lực (sĩ tộc).

Lúc còn ngủ trong chuồng ngựa ở huyện Nghi hắn đã dám hô một tiếng "Vương hầu tướng quân há đâu phải trời sinh là vậy?", thì con gái hắn cũng có thể sửa "Cửu ngũ chí tôn" thành "Lục ngũ chí tôn", vững vàng thu lấy lục hợp mà thôi.

"Ngươi thử nghĩ một cái tên thật hay đi, nữ nhi đầu tiên được ghi vào gia phả Trần gia." Trần Chấp nói với Trần Liễm Vụ.

Trong gia phả họ Trần, hoàng tự đời thứ sáu nên đặt tên theo bộ Trúc (竹).

"Gọi là Trần Bổn (Trần Ngốc) đi!" Trần Liễm Vụ hào hứng kêu lên.

"Tên hay đấy," Trần Chấp khen ngợi, đoạn đứng dậy đi về phía bàn đã bày sẵn bữa tối, "Nghe là biết mầm mống tốt sau này giết cha đoạt quyền rồi."

Mãi cho đến sáng sớm ngày thứ hai, trước khi lên triều Trần Liễm Vụ ôm lấy Trần Chấp trong chăn, khẽ khàng hỏi hắn, "Gọi là Trần Lâm Giản thì sao?"

Trần Chấp nghe ba chữ này vang vọng trong tai mấy vòng, rồi gật đầu khen ngợi: "Không uổng Bệ hạ của chúng ta suy nghĩ cả một đêm."

Ngay cả lúc được hầu hạ mặc long bào, Trần Liễm Vụ vẫn còn đang suy tính, thắt dây đai xong, y nhìn về phía Trần Chấp nói: "Vậy hôm nay trẫm sẽ nói ở trên triều nhé?"

Trần Chấp dựa vào giường nhìn lại y, "Bữa trưa hôm nay còn cần đợi ngươi nữa không?"

Trần Liễm Vụ ăn mặc chỉnh tề xong xuôi, lắc đầu bỏ đi, để lại phía sau một câu: "Không đợi được đâu."

Đúng là không đợi được thật, cái tên này vừa đọc lên ở triều đình, cả điện nổ tung, một nửa triều thần chặn cửa không cho Trần Liễm Vụ đi.

Đặt cho một công chúa cái tên không phải là những chữ như Dục Thư, Tĩnh Nhàn mà là công khai theo gia phả họ Trần để sắp xếp, lại còn tuyên bố tên của nữ tử ở trên triều đình...

Quan trọng nhất là, Trần Lâm Giản, "Đế đức võng khiên, lâm hạ dĩ giản, ngữ chúng dĩ khoa" (Đức của bậc đế vương không sai sót, cai trị dân bằng sự giản dị, quản lý quần thần bằng sự khoan dung).

Cái tên này rõ ràng chính lập thái tử rồi.

Lời tác giả muốn nói: Có thấy Liễm Vụ là một thiên tài không, bộ Trúc: Trần Bổn Bổn (陈笨笨 - Trần ngốc nghếch)

Câu "Cửu ngũ chí tôn sửa thành Lục ngũ chí tôn", là trong Chu Dịch, cửu là dương lục là âm, trong sáu hào, hào thứ năm là vị trí của đế vương, cửu ngũ chỉ nam dương ở vị trí đế vương, vậy lục ngũ chính là chỉ nữ đế rồi.

Ngoại truyện 28 - Mục lục - Ngoại truyện 30

Quỷ: Mấy cái tên trong truyện có ý nghĩa hết đó, như tên của "Liễm Vụ" là ghép của "Liễm"= "nhẫn nhịn" và "Vụ"= "đuổi theo/ bộc phát", t hiểu tên của ảnh giống y như đời ảnh, nhẫn nhịn ẩn mình chờ thời. Còn tên của "Trần Chấp" thì chữ "Chấp" có nghĩa là "kiên trì" hoặc "thi hành mệnh lệnh". T cũng không biết tiếng Trung nên hiểu nôm na vậy, cũng rất thú vị ^^


Nhận xét

Want some tea? 😈😈😈

Follow Quỷ để cập nhật ở đây nha :3