[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 28
Ngoại truyện 28: Ra đời! Nữ đế Ấm trà nhỏ rạng rỡ đăng tràng! Người trở thành vú em là ai các ngươi đoán xem
"Cái bộ dạng này, bảo ta làm sao yên tâm về ngươi..." Một tiếng thở dài yếu ớt truyền ra từ trong màn trướng.
Cuối cùng thì nhóc con trong bụng cũng xem như thương cha nó một chút, sớm hơn nửa tháng so với ngày Thạch Xuân Đài dự liệu đã đòi ra ngoài.
Việc Trần Quân sinh con là một ký ức nhiều người không muốn nhớ lại, hễ nghĩ đến chỉ thấy ngày đó thiên uy nổi giận, cả hoàng thành đều rung chuyển ba lần.
Thật sự chưa từng thấy Bệ hạ đáng sợ đến thế bao giờ.
Có lẽ suy cho cùng nam nữ vẫn khác biệt, thân thể Trần Chấp không thích hợp cho việc sinh nở, ngay từ lúc bắt đầu chuyển dạ, Trần Chấp đã suy yếu đến nửa mê nửa tỉnh. Vốn dĩ Thạch Xuân Đài sắp xếp cho Trần Chấp đứng sinh, nhưng lúc đó Trần Chấp đến đỡ còn không đứng dậy nổi. Nhìn thấy cảnh này, lão già hơn chín mươi tuổi như Thạch Xuân Đài còn thấy mồ hôi chảy dọc theo tầng tầng nếp nhăn.
Nhìn mồ hôi của Thạch Xuân Đài, tim Trần Liễm Vụ cũng như bị khoét rỗng. Trần Liễm Vụ luôn sợ hãi, không một ngày nào không sợ hãi, lại không một ngày nào dám nghĩ nhiều về nỗi sợ của mình, hôm nay thứ y sợ, theo mồ hôi của Thạch Xuân Đài chảy ra, uốn lượn quanh co, như mãng xà khổng lồ quấn quanh thân, siết chặt khiến y trợn mắt rách mi.
"...Trần Chấp..." Không còn quan tâm ai nghe thấy cái tên này sẽ nghĩ thế nào nữa, Trần Liễm Vụ cúi xuống bên giường gọi hắn, mỗi âm tiết vụn vỡ đều run rẩy.
Trần Chấp được người đỡ ngồi dậy, nhắm mắt thoát lực dựa vào người cung nhân đỡ đẻ, không đáp lại, chỉ có khuôn mặt trắng bệch suy kiệt đang thở dốc.
Có người đang xoa bóp bụng bầu của hắn, có người đang mang chén thuốc cho hắn uống, còn Thạch Xuân Đài thì nắm cổ tay hắn châm kim.
Trần Liễm Vụ nhìn hắn đợi một chút, rồi chống giường đứng dậy, lui sang một bên, nhường chỗ cho người khác.
Một cung nữ nhỏ vốn đang ở bên cạnh hầu hạ lau rửa, trong lúc lướt qua thấy sắc mặt hoàng đế lúc này, trong cổ họng bật ra một tiếng kinh hô, đến khi giật mình kìm nén lại thì chân đã mềm nhũn ngã xuống đất.
"Ngươi sợ cái gì?" Trần Liễm Vụ nhìn chằm chằm cung nhân mặt mày trắng bệch ấy, chậm rãi nói, giọng điệu cực kỳ bình thản.
"Có gì đáng sợ đâu?" Trần Liễm Vụ vẫn nhả từng chữ như vậy, cái vẻ âm lãnh ấy còn đáng sợ hơn đe dọa trong lời nói, "Những kẻ vô dụng đều lui xuống lãnh tử."
Trần Liễm Vụ ngày hôm đó còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ đòi mạng. Kỳ thực y chẳng làm gì cả, chỉ đứng ở một chỗ, không làm phiền bất kỳ ai, cô độc chờ đợi.
Nhưng cả căn phòng như bị rắn độc vây quanh, người nào người nấy đều cảm thấy máu giăng kín trời, mệnh như chỉ mành treo chuông, mặc dù từ đầu đến cuối Trần Liễm Vụ chỉ nhìn mỗi Trần Chấp.
Ngày hôm đó nếu có một chút sai sót, những người trong phòng ai cũng không cần nghi ngờ về nơi quy túc của mình.
Một cuộc sinh nở kéo dài ba canh giờ, từ đầu đến cuối Trần Chấp không có sức để nâng nổi mí mắt lên, cuối cùng lại tự ép cái bụng phình to và xương hông, như dốc mạng mà nặn đứa trẻ ra ngoài.
"Là công chúa, Bệ hạ!" Tiếng khóc của đứa trẻ còn chưa được vỗ cho bật ra, tiếng kinh hô của bà mụ đã kêu lên rồi, trong giọng nói tràn ngập niềm vui như được đại xá, sống rồi.
Trần Liễm Vụ bước nhanh chen lên, đôi mắt chăm chú nhìn Trần Chấp vươn tay ôm lấy, y đến hỏi cũng không dám hỏi, chỉ nhìn Trần Chấp đăm đăm.
Nhưng Trần Chấp vẫn mềm nhũn trong tay y.
Đứa trẻ bị vỗ cho khóc ré lên, tiếng vang chấn động xà nhà chạm trổ, tiếng khóc liên hồi không dứt.
"Chẩm Nhi, Chẩm Nhi..." Trần Liễm Vụ gọi từng tiếng, giọng nói ấy trong tiếng khóc chói tai kia thực sự quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có chính y nghe thấy.
Thạch Xuân Đài nói Bệ hạ kiệt sức mà hôn mê, Trần Liễm Vụ hỏi liệu hắn có tỉnh lại được không.
Xem thêm chút nữa đi, chắc là tỉnh lại được. Thạch Xuân Đài nói.
Chỉ một câu "chắc là", đôi mắt Trần Liễm Vụ lạnh lẽo trầm xuống, biến bầu trời tháng tám đầy nắng của cả hoàng thành thành mùa đông giá rét.
*****
Khi Trần Chấp thực sự tỉnh là thì đã là ngày thứ ba.
Khi hắn mở mắt trên giường, Trần Liễm Vụ đang ngồi thất thần bên bàn ngoài màn trướng, tay y nâng bát thuốc vừa sắc xong lên thổi, vẻ mặt vô hồn.
Không đỡ vững, bát thuốc của Trần Liễm Vụ đổ hết vào tay, hơi nóng bốc lên mù mịt, y cũng không thấy đau, vẫn cứ ngồi đờ đẫn như vậy.
"Cái bộ dạng này, bảo ta làm sao yên tâm về ngươi..." Một tiếng thở dài yếu ớt truyền ra từ trong màn trướng.
Trần Liễm Vụ mở to mắt, rồi cả người y như bát thuốc đổ mà đứng bật dậy, va vào bàn ghế kêu loảng xoảng.
Y chạy đến trước Trần Chấp, nắm chặt lấy hắn, rồi thu lại cánh tay ôm thân thể rã rời như không còn gân cốt của hắn ôm lòng.
Không nói một lời, Trần Liễm Vụ lặng lẽ tựa trên người Trần Chấp mà khóc, khóc đến xé tâm can.
Trần Chấp chưa từng thấy y như vậy, trong lòng có chút chấn động mà đau xót, đưa ngón tay vuốt nhẹ mái tóc y, nói: "Thôi rồi... là lỗi của trẫm, trẫm ngủ hơi lâu một chút."
Trần Liễm Vụ vẫn cứ khóc như vậy, dần dần há miệng lẩm bẩm, nhưng cái lẩm bẩm ấy cũng không thành tiếng.
Trần Chấp tự mình từ từ nhận ra, y đang nói "suýt chút nữa thì trẫm hại chết ngươi rồi".
Trên người hồi lại được chút khí lực, Trần Chấp bèn ôm lấy Trần Liễm Vụ, vỗ lưng cho y từng cái từng cái, cảm nhận y khóc nức nở run rẩy trên người mình.
Vừa vỗ lưng y Trần Chấp vừa cười khổ nghĩ, thôi xong, lần này là hoàn toàn mắc tâm bệnh mất rồi, Đại Trần xem ra chỉ có thể có một người thừa kế mà thôi.
"Đứa bé thế nào?" Trần Chấp yếu ớt hỏi y.
Trần Liễm Vụ từ từ nuốt xuống tiếng khóc đau đớn, sai người bế đứa bé vào.
Đứa bé còn chưa đến, Thạch Xuân Đài đã nghe tin vội vàng chạy tới. Trần Chấp vén ống tay áo Trần Liễm Vụ lên, đưa vết thương bị nước sôi từ đầu ngón tay bỏng đến tận cẳng tay cho Thạch Xuân Đài, bảo lão xem giúp.
Lúc đứa bé đến, Trần Liễm Vụ đang thoa thuốc, Trần Chấp nhân lúc vú nuôi bế lại gần mà nhìn khuê nữ nhà mình.
Sao mà nó xấu, đứa bé đến ngày thứ ba vẫn chưa nở mặt mày, vẫn nhắm mắt cuộn tròn lại, dưới lớp tóc lơ thơ trên đầu có một mảng bớt lớn, trông như một cái ấm trà nhỏ.
Trần Chấp cười nhìn, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi phía Trần Liễm Vụ, bọn họ kết tóc đã lâu, lòng Trần Liễm Vụ thế nào hắn cũng dần dần hiểu rõ như gương sáng.
Bởi vậy không nhìn nhiều, Trần Chấp lại vươn tay lật lật cánh tay nhỏ bé, cái chân nhỏ bé của con gái, xác nhận là một đứa bé khỏe mạnh đủ bộ phận rồi, liền vẫy tay với vú nuôi, "Được rồi, bế ấm trà nhỏ này về đi!"
Bên kia vết thương của Trần Liễm Vụ đã được băng bó xong, Trần Chấp gọi y lại gần, Thạch Xuân Đài và các cung nhân đều lui xuống, trong điện chỉ còn lại bọn họ.
Trần Chấp biết tâm tư của Trần Liễm Vụ, vừa nãy lúc mình nhìn đứa bé, cảm xúc của Trần Liễm Vụ đã không nhịn được.
Trần Liễm Vụ ghét con bé, những ngày này hắn chịu tội, Trần Liễm Vụ đổ lên đầu bản thân, cũng đổ lên đầu đứa bé. Ba ngày nay hắn hôn mê bất tỉnh, đủ để đôi cha con mới sinh này hóa thành kẻ thù.
Trần Chấp không dám tưởng tượng, nếu lần này mình đi mất, để lại Trần Liễm Vụ đối diện với đứa bé này, bọn họ sẽ sống thế nào.
May mà không sao, nếu Trần Liễm Vụ không chịu học cách làm một người cha, hắn vẫn có thể ở bên cạnh giúp y một tay.
Bị Trần Liễm Vụ bám chặt quấn lấy, Trần Chấp tiện tay cởi bỏ vạt áo, nhũ hoa đỏ tươi lộ ra một góc, Trần Liễm Vụ há miệng liền ngậm lấy mà mút.
Hơn một tháng qua đã thành bản năng rồi.
Trần Chấp rũ mắt, nhìn vị phụ hoàng này yên tâm thoải mái bú sữa của con mình, y nằm sấp trên ngực Trần Chấp mút mát rất yên tĩnh, trên hàng mi vẫn còn vương nước mắt, suy nghĩ gì đó như đang ngẩn người.
"Sữa của con bé ngươi cũng ăn rồi, chuyện trông nom nó giao cho ngươi đấy. Ta mang thai nó mười tháng đã dốc hết sức rồi, sau này ngươi chăm con, nếu bận rộn không xuể, vậy ta sẽ thay ngươi quản chính sự." Trần Chấp vừa nhìn y bú, vừa thản nhiên nói.
"Đứa bé này là độc đinh của Đại Trần, ta muốn ngươi tự mình nuôi dưỡng nó từ nhỏ, giao cho vú nuôi ta không yên tâm, nếu ngươi thực sự quản không được..."
"Trẫm quản được." Trần Liễm Vụ cất tiếng ngắt lời hắn.
Trần Chấp cười ở trên đỉnh đầu y, hắn biết ngay Trần Liễm Vụ không muốn hắn chăm con, vì chuyện này, Trần Liễm Vụ cũng sẽ đồng ý tự mình chăm trẻ.
Ấm trà nhỏ của trẫm, sau này hãy ở chung thật tốt với phụ hoàng của con nhé.
Ngoại truyện 27 - Mục lục - Ngoại truyện 29
wickthelord.blogspot.com/NguyenMotDanQuy666
Quỷ: Ấm trà nhỏ không xấu, nó chỉ giống ba nó thôi =)))
Nhận xét
Đăng nhận xét