[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 27

 Ngoại truyện 27: Bú sữa phát tình, ngồi trên côn thịt ăn cơm, thường xuyên làm tình, con của chúng ta sinh ra là để làm Hoàng đế

Trần Liễm Vụ khẽ ngẩng cổ, nhìn giữa đôi môi hé mở là cái lưỡi thè ra của Trần Chấp tràn ngập màu trắng sữa, không khỏi thở dài: "Có phải vừa nồng vừa ngọt không? Tâm can, ngươi làm trẫm kén ăn mất thôi."

Trần Liễm Vụ rũ mắt nhìn xuống, nhìn cái miệng mềm mại dâm đãng chảy nước dưới thân Trần Chấp đang ngậm lấy ngón tay, ba ngón lọt vào ăn đến căng đầy. Cả người Trần Chấp lay lắt trên long ỷ, dường như vì động tác của hắn mà nhũ hoa quá đỗi mẫn cảm liên tục cọ xát qua y phục, lại làm sữa chảy ra.

Những ngày này vì cái bụng bầu không ngừng đè ép từng giây từng phút, Trần Chấp như uống phải xuân dược mà phát tình.

Mà bộ dạng ấy của Trần Chấp lại chính là xuân dược của Trần Liễm Vụ.

Không thể nhịn được nữa, Trần Liễm Vụ thô bạo giật tung ngoại sam đã thấm ướt vì rỉ sữa của Trần Chấp, vùi đầu vào ngực hắn cắn vú, đoạn y vòng hai tay ôm lấy Trần Chấp, bế hắn vào lòng rồi chẳng ngẩng đầu lên mà đi thẳng về phía sau.

Y và Trần Chấp đều không thể đợi được nữa, cứ giải quyết ngay ở noãn các phía sau vậy.

Trần Liễm Vụ đã bị Thạch Xuân Đài cấm chỉ phòng sự, song lần này không phải vì Trần Chấp, mà là vì chính y. Y thiếu ăn thiếu ngủ triền miên, lại thường xuyên hành phòng sự, Thạch Xuân Đài mắng y cứ tiếp tục bất cần như vậy sớm muộn gì cũng bại hoại thân thể.

Nhưng thang xuân dược mang tên Trần Chấp cứ ngày ngày lắc lư trước mắt Trần Liễm Vụ, Trần Liễm Vụ thầm nghĩ mình tu luyện thêm tám trăm năm đạo hạnh nữa cũng nhịn không nổi.

Trong noãn các giường chiếu đã sẵn sàng, nhưng Trần Liễm Vụ lại đặt xuân dược của mình lên tấm thảm lông gấu bên cạnh tháp.

Tấm thảm lông gấu này giống hệt tấm ở Chiêu Dương Điện của Triệu Phi Yến* năm xưa, lông dài hai thước, xông đủ loại hương thơm, người nằm lên được lông bao phủ che kín, nhuộm hương thơm trăm ngày không dứt, xa hoa lộng lẫy.

Quỷ: Triệu Phi Yến được xem là đệ nhất mỹ nhân thời Hán, một trong Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa. Bà nổi tiếng với dung mạo tuyệt thế, thân thể nhẹ nhàng tựa như chim yến, nên gọi Phi Yến - có nghĩa là chim yến đang bay.

Trần Liễm Vụ cảm thấy trong các hương thơm trên thảm này, hôm nay cần thêm một chút hương sữa.

Che chở cho cái bụng của Trần Chấp, Trần Liễm Vụ liền nằm xuống, tay bên dưới thì sục của quý to bè, còn miệng hút đủ sữa rồi lại hôn hắn, ngụm sữa cuối cùng còn chưa nuốt xuống, liền nhân lúc môi lưỡi giao triền mớm vào miệng Trần Chấp, "Thơm không? Tự mình nếm thử xem sữa của mình nồng thế nào nào."

Trần Liễm Vụ khẽ ngẩng cổ, nhìn giữa đôi môi hé mở là cái lưỡi thè ra của Trần Chấp tràn ngập màu trắng sữa, không khỏi thở dài: "Có phải vừa nồng vừa ngọt không? Tâm can, ngươi làm trẫm kén ăn mất thôi."

Nếu khi Trần Chấp còn tỉnh táo nhất định sẽ vô cùng ghét bỏ mà nhổ đi, nhưng lúc này hắn chỉ để mặc dòng sữa tràn đầy giữa môi lưỡi mình, bởi vì tâm trí hắn hoàn toàn ở phía dưới, phía dưới đã bị Trần Liễm Vụ đút vào rồi.

"Tâm can, không được mút thế..." Cổ họng Trần Liễm Vụ khản đặc, thở hào hển, mặt mũi khó nhịn.

"Đêm qua đâu phải trẫm không cho ngươi ăn, tâm can à... ngươi muốn mút trẫm tan ra đúng không."

"Làm nhanh lên——" Trần Chấp phát ra câu đầu tiên kể từ khi tỉnh táo lại hôm nay, lại là bật ra từ trong tiếng thở dốc.

Cái gì tiết chế cái gì giữ mặt mũi đều quăng hết ra sau đầu, cục cưng của y bảo y làm nhanh lên. Trần Liễm Vụ vừa nắc, vừa ghé môi hôn mút hết những dòng sữa trào ra từ miệng Trần Chấp, "Trẫm còn chưa uống đủ đâu, chia cho khanh một ngụm mà khanh lại lãng phí thế hửm."

Trần Chấp cũng dùng lưỡi đẩy trả những dòng sữa chảy vào miệng mình về miệng y, hai người cứ thế vừa hôn vừa lay động, cả căn phòng tràn ngập vẻ kiều diễm.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Trần Liễm Vụ sắp sướng đến vong tình, lại nghe Trần Chấp kêu lên một tiếng. Bình thường trên giường Trần Chấp không kêu kiểu này, Trần Liễm Vụ mở mắt nhìn, đúng lúc bắt tại trận—— trên cái bụng phình to của Trần Chấp nhô lên một dấu chân nhỏ.

Nó đá một cái còn chưa đủ, lại đạp cái chân thứ hai lên, cái bụng đáng thương của tâm can nhà y lập tức lồi lên hai cái u nhỏ song song.

Tiếng rên hừ của Trần Chấp vẫn còn mơ màng, hắn vẫn chưa biết vì sao mình lại đau, từng ngụm mút lấy côn thịt ngước mắt tìm kiếm, trong mắt cũng toàn là mơ hồ.

"Chẩm Nhi, tâm can, không thể quá nhanh," Trần Liễm Vụ nằm sấp trên người Trần Chấp ghé đầu hôn hắn, ngữ khí vừa như dỗ dành vừa như tủi thân, "Đồ chó con ở trong kia ghét trẫm chiếm chỗ của nó rồi."

"Mới bé tí bằng cái rắm đã biết chiếm địa bàn rồi." Kìm lại động tác ra vào, Trần Liễm Vụ vừa nhấp vừa lẩm bẩm mắng.

Trần Chấp lại cười, trong tiếng thở dốc mắt ngậm sắc xuân, đưa tay vuốt mái tóc rối bù của Trần Liễm Vụ, nói: "Chẳng biết giống ai ấy nhỉ."

Đến lúc được bế về tẩm điện dùng bữa, Trần Chấp lại không còn tỉnh táo nữa. Trần Liễm Vụ bế hắn ngồi trên đùi, khúc thịt nhét vào trong hắn mới yên ổn được đôi chút, đồ ăn đưa đến miệng liền há miệng nuốt xuống.

Trần Liễm Vụ cứ để hắn dựa vào ngực mình ngồi thẳng, từng miếng từng miếng chăm chú đút cho hắn ăn. Thực ra y cảm thấy Chẩm Nhi của y chỉ là quá mệt, mệt đến mức không còn tinh lực để quản thân thể và thần hồn của mình, mới cứ mãi lúc tỉnh lúc mê như vậy.

"Chẩm Nhi, ngươi ăn nhiều một chút đi, không ngươi lại không tranh nổi với nó." Trần Liễm Vụ đau lòng nhìn góc nghiêng của của Trần Chấp, lại gắp một đũa thịt cá chấm đến bên môi hắn.

Đôi mắt Trần Chấp ngơ ngẩn không biết nhìn về đâu, đũa của Trần Liễm Vụ quơ qua quơ lại, hắn mới chậm rãi há miệng ăn.

"Ngốc nghếch, ngươi là thiên cổ nhất đế, ấy thế mà lại để một đứa ranh con bắt nạt." Trần Liễm Vụ khẽ thầm thì bên tai hắn, nhíu mày nhìn bộ dạng này của hắn.

"...Không có." Qua thật lâu, Trần Chấp mới chậm chạp nói như là đáp trả.

"Không có cái gì mà không có, ba ngày nay ngươi không gọi tên ta rồi, ngươi nhìn ta đi, ta là ai?" Trần Liễm Vụ như giận dỗi nâng mặt hắn lên, bắt hắn đối mắt với mình.

Trần Chấp chớp chớp mắt, đưa tay lên, vén vạt áo vốn đã lơi lỏng ra thêm, dâng đầu vú đến bên miệng y.

Trần Liễm Vụ nhìn nhũ hoa chín đỏ ấy mà nuốt một ngụm nước bọt, vẫn gạt bỏ phiền muộn mà ngậm vào.

Mãi cho đến khi vắt kiệt cả hai bên đầu nhũ không còn một giọt sữa nào, Trần Liễm Vụ mới liếm đi liếm lại, tách môi ra nói: "Sinh xong cũng phải cho trẫm bú đấy biết không? Một giọt cũng không được chia cho nhãi ranh này."

Trần Chấp đang cúi đầu nhìn chỗ giao hợp của hai người, nghe vậy cũng không phản ứng.

Trần Liễm Vụ nhấp nhấp vào trong hắn mấy cái, hỏi: "Có đồng ý không?"

Trần Chấp nhìn y không trả lời, thế là y lại nhấp, muốn nhân lúc hắn không tỉnh táo mà định đoạt chuyện này.

Trần Liễm Vụ dạy hắn gật đầu, Trần Chấp bèn vừa rên vừa gật đầu.

"Trần Thái Nguyên Đế nhất ngôn cửu đỉnh." Trần Liễm Vụ hôn hắn, dịu dàng nhấp nhả hầu hạ hắn.

Dù đã làm như vậy, vị trong bụng kia vẫn không hài lòng. Trần Chấp lại cúi đầu xuống, hai mắt nhìn đăm đăm, như không hiểu tại sao bụng mình lại động đậy.

"Giờ làm chuyện này còn phải xem sắc mặt của nó nữa." Trần Liễm Vụ đưa tay chụp lên, ôm lấy chỗ nhô cao, sau đó cảm nhận được bàn chân nhỏ ấy cách lớp da bụng đạp vào lòng bàn tay mình.

"Chẩm Nhi, ngươi xem, nó còn chưa ra đời đã dám tiếm quyền phụ thân, sau này ngươi phải về phe trẫm, trẫm thấy nó muốn trèo lên đầu trẫm đây mà."

Ánh mắt Trần Chấp dần dần tập trung, định thần lại một chút, sau đó mới từ từ nói: "Nó còn chưa ra đời ngươi đã giành sữa của nó rồi, nó không trèo lên đầu ngươi thì trèo lên đầu ai?"

Trần Liễm Vụ cười hì hì, ghé sát vào hôn lấy hôn để, "Ngươi đồng ý rồi cơ mà."

Trần Chấp cũng bất lực cười, mặc y hôn mình làm nũng.

Nhưng Trần Liễm Vụ hôn một lát rồi dừng lại, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt Trần Chấp, ý cười dần chìm xuống, "Đều tại trẫm, chúng ta chỉ có một đứa này thôi, sẽ không sinh nữa, sẽ không để ngươi chịu khổ như thế này nữa."

Trần Chấp vẫn cười, "Không phải muốn có chín trai mười hai gái với trẫm sao?"

Trước đây trên giường đúng là Trần Liễm Vụ có nói câu này.

Giờ đây Trần Liễm Vụ lại không nghe lọt, lắc đầu khẩn thiết bảo: "Là trai hay gái cũng chỉ cần đứa này thôi, không cần nữa."

"Là trai hay gái đều lập thái tử à?" Trần Chấp hỏi y.

"Lập hết, con của ta và ngươi giáng thế là để làm Hoàng đế." Đôi mắt Trần Liễm Vụ sáng rực, nhìn Trần Chấp nói.

Trần Chấp hừ khẽ một tiếng cười, "Chứ không phải để cùng ngươi giành sữa sao."

Ngoại truyện 26 - Mục lục - Ngoại truyện 28


Nhận xét

Want some tea? 😈😈😈

Follow Quỷ để cập nhật ở đây nha :3