[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 26
Ngoại truyện 26: Ngày ngày bú sữa, Trần Chấp mang bầu tám tháng chảy nước, thần trí mê loạn tự đưa tay mò
"Trần Quân nhà ngươi vừa phải giữ vững giang sơn thời cuộc, vừa phải lo liệu hậu kế xã tắc, còn bị đám đại thần mắt mù như ngươi hành hạ! Ngươi không thấy hắn không thoải mái sao, xem xong rồi thì mau về đi, ngươi nói chỉ xem một cái thôi mà!"
Giờ đây đã thành lẽ thường, Trần Liễm Vụ hạ triều xong thì sẽ vội vã ngự giá trở về tẩm điện, vén màn trướng liền phủ phục lên người Trần Chấp còn say ngủ, khẽ vén một góc chăn bắt đầu bú vú.
Thai đã đủ tám tháng, đang độ hè nóng như đổ lửa nhưng Trần Chấp vẫn phải đắp chăn mới dễ an giấc. Nhũ hoa dưới chăn đã bị bú phì ra, màu đỏ sẫm sưng tròn, cứ cắn một cái, mút một cái là sữa lại rỉ ra.
Trần Liễm Vụ nuốt từng ngụm sữa thơm, tay còn lại vươn sang bên kia nắn đầu vú, mấy ngón tay khéo léo chặn kín lỗ sữa, lại vô thức vừa uống vừa vê vò.
Trần Chấp ngủ đến là say, trên mặt còn vương chút ửng hồng, bị y mút sữa như vậy cũng chỉ khẽ rên rỉ liên hồi trong mộng, mãi cho đến khi y đã bú sang bên còn lại, hắn mới miễn cưỡng có ý muốn tỉnh giấc.
Tỉnh dậy mà ánh mắt vẫn chưa minh mẫn, giờ đây thai nhi đã thành hình lớn lên không ngừng, ngày ngày ăn được uống được còn nháo được, Trần Chấp dốc cạn hết tinh lực mỗi ngày cho cái bụng ngày càng nhô cao ấy. Nhưng cho bao nhiêu cũng là không đủ. Một hôm Trần Liễm Vụ hầu hạ Trần Chấp tỉnh giấc sau giấc ngủ trưa, thấy hắn mở mắt mờ mịt hỏi mình là ai, sợ đến hồn bay phách lạc, vội cho người gọi Thạch Xuân Đài đến bắt mạch, lão xem xong rồi nói:
"Đây là do vật nhỏ trong bụng đang tranh giành thức ăn với cha nó đấy, giành hết những gì cha nó bồi bổ vào ăn còn chưa đủ, giờ lại giành cả khí huyết trong chính thân thể cha mình." Nói rồi Thạch Xuân Đài lại lắc đầu, bất lực cười nói, "Người đều do khí huyết nuôi dưỡng, do Bệ hạ không đủ khí huyết hàng ngày mới ra nông nỗi này, cùng lắm cố gắng qua một hai tháng nữa, sinh hạ long thai xong bồi bổ thân thể cho tốt là mọi sự sẽ ổn thôi."
Trần Liễm Vụ tức giận vô cùng, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành ngày càng thận trọng hơn, đêm ngày canh giữ bảo vệ Trần Chấp.
Giờ đây Trần Chấp đã tỉnh, mơ màng mở mắt, hai chân cũng theo đó mà tách ra.
Đôi nhũ của hắn trước đó đã bị Trần Liễm Vụ đùa bỡn đến vô cùng mẫn cảm, giờ đây khi mang thai lại càng thêm mẫn cảm hơn, mỗi lần bị y mút mát, phía dưới cũng chảy nước không ngừng, bởi vậy mỗi lần cho bú đều không tránh khỏi một trận mây mưa. Trần Chấp đã quen rồi, lúc này xuân ý dâng lên mặt, thở dốc tách chân đợi y tiến vào.
Nhưng hôm nay Trần Liễm Vụ chỉ sờ lên khe thịt đang dâm dật chảy nước mà xoa nắn cho hắn vài cái, những cái xoa ấy gãi không đúng chỗ ngứa, chẳng thấm vào đâu, Trần Chấp bất mãn nheo mắt lại, thần trí mê loạn ngửa mặt rên rỉ.
Trần Liễm Vụ cũng luyến tiếc, nhưng mút hết sữa xong bèn rút tay ra, ôm lấy Trần Chấp đỡ hắn ngồi dậy, lấy khăn lau chỗ nước chảy ra ở hạ thân cho hắn.
Trần Chấp từ tư thế nằm chuyển sang tư thế ngồi, khó chịu đến cau chặt mày, yết hầu không ngừng rên hừ hừ, mềm nhũn trong lòng Trần Liễm Vụ đòi hỏi.
Giờ đây bụng hắn thật sự quá nặng rồi, chỉ cần ngồi hoặc đứng lên, thai nhi khổng lồ đè nặng xuống thân dưới, khoái cảm cứ như lúc nào cũng đè lên mồng đốc. Trần Chấp lúc mang thai vô cùng ham muốn, dù không có chuyện gì cũng nghĩ đến tình triều, làm sao chịu nổi sự giày vò như vậy, bởi vậy giờ đây hắn chỉ nằm trên giường, không muốn đứng dậy chịu khổ sở nữa.
"Chẩm Nhi ngoan." Trần Liễm Vụ dịu giọng dỗ dành hắn, đưa tay tìm quần áo, "Thôi lão đầu hôm nay đã giục trẫm, bảo là mấy tháng nay ông ta không gặp được ngươi, cứ khăng khăng nói trẫm lại làm gì ngươi rồi, giờ tan triều còn chạy đến tiền sảnh đứng đợi kìa."
"Trước đây trẫm đã gạt ông ta mấy lần rồi, lần này mà không cho ông ta gặp ngươi một lần e rằng ông ta dám cầm bạch ngọc trượng mà ngươi tặng đến ép vua thoái vị đấy." Trần Liễm Vụ vừa nói vừa tự tay mặc y phục cho Trần Chấp, "Chúng ta mặc quần áo vào rồi ra cho ông ta nhìn một cái, được không Chẩm Nhi?"
Nhũ hoa của Trần Chấp ngày nào cũng bị cắn đến không chịu nổi một cái chạm nhẹ, miệng thịt phía dưới lại ngày ngày đóng mở chảy nước, không chịu được một chút cọ xát của y phục, bởi vậy giờ đây lúc ở trong tẩm điện Trần Chấp đều trần truồng cả ngày lẫn đêm. Dù sao thì hiện tại mọi chuyện Trần Liễm Vụ đều không để người khác nhúng tay vào, không mặc quần áo cũng chỉ có Trần Liễm Vụ nhìn thấy.
Trần Chấp nghe y nói những điều này, hình như lại có chút tỉnh táo, không còn một mực cọ sát đòi y làm mình nữa, cũng nén tiếng rên trong cổ họng, đến thở dốc cũng chỉ dám nhẹ nhàng, một mình hổn hển thở ra hơi nóng.
Trần Liễm Vụ nhân lúc hắn phối hợp, giúp hắn chỉnh trang y phục, vững vàng ôm ngang vào lòng, một mạch bế ra khỏi tẩm điện.
"Không phải muốn xem sao? Cho ngươi xem!"
Trần Liễm Vụ bế người đến tiền sảnh, vô cùng cẩn thận bảo vệ đặt Trần Chấp vào long tọa phía trên cùng, động tác trên tay vô cùng dịu dàng, nhưng miệng lại không hề khách khí với Thôi Hoài Cảnh đứng dưới sảnh.
Thôi Hoài Cảnh không kịp để ý cơn giận của vị đế vương này nữa, người ông ta đờ đẫn cả ra, ngây ngẩn nhìn thẳng vào Trần Quân trên long tọa phía trên, hay nói đúng hơn là cái bụng của Trần Quân.
Cái bụng ấy thật sự quá dễ thấy, Thôi Hoài Cảnh phải chống chiếc trượng ngọc trắng mới đứng vững được, trợn mắt nhìn cái bụng tám tháng của Trần Chấp mà lắp bắp, "Cái... cái này là gì?"
Người trong điện đều đã bị đuổi ra ngoài, chỉ còn lại ba người bọn họ. Trần Liễm Vụ vừa cúi xuống đỡ Trần Chấp ngồi vững, vừa ngước mắt trừng lại, "Là gì? Là Thái tử!"
"Trần Quân nhà ngươi vừa phải giữ vững giang sơn thời cuộc, vừa phải lo liệu hậu kế xã tắc, còn bị đám đại thần mắt mù như ngươi hành hạ! Ngươi không thấy hắn không thoải mái sao, xem xong rồi thì mau về đi, ngươi nói chỉ xem một cái thôi mà!"
Trần Chấp chỉ như đang ngẩn ngơ mang cái bụng lớn ngồi trên long ỷ, ánh mắt vẫn vô định không có điểm dừng, dừng ở đây một lát, lại trượt sang bên kia một chốc. Mấy lần Thôi Hoài Cảnh muốn nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng hắn lại như không nhận ra ai với ai, lặng lẽ xuất thần chịu đựng.
Chịu đựng cái gì, chịu đựng dục vọng, miệng lỗ cứ chảy nước không ngừng. Trần Liễm Vụ nhét khăn lụa vào để chặn, giờ đây đã ướt sũng cả rồi.
Mang thai đến tháng thứ tám, đối với thân thể nam nhân của hắn mà nói thì chỉ ngồi đã quá khó chịu rồi.
"Trần Quân?" Thôi Hoài Cảnh ở dưới khẽ khàng gọi hắn thăm dò.
Trần Chấp mang cái bụng lớn ngồi phía trên, nghe vậy cũng không động đậy, chỉ đỏ mắt ngẩn người.
Thôi Hoài Cảnh hoảng loạn đến giậm chân, cắn lấy Trần Liễm Vụ tra hỏi không ngừng.
"Hỏi gì? Thiên tử gia tương lai của ngươi suýt chút nữa đã ăn thịt hắn rồi, ngươi muốn hỏi gì thì ra cửa rẽ phải, sẽ có người đưa ngươi đi hỏi Thạch Xuân Đài."
Thôi Hoài Cảnh và Trần Liễm Vụ vẫn đang nói gì đó với nhau, Trần Chấp đã không nghe thấy nữa, hắn mấp máy tiểu huyệt dưới thân, ngậm lấy dải khăn lụa trơn tuột chỉ cảm thấy khó chịu, cái bụng đã căng đến mức hắn ngồi xuống là không khép được chân lại, nhưng hắn vẫn cố gắng muốn khép vào, khép vào cọ cọ, cọ cọ một chút thôi cũng được rồi...
Trần Chấp đưa tay xuống, Trần Liễm Vụ không mặc áo lót cho hắn, ngón tay hắn luồn vào, có thể sờ thấy khe thịt nhơm nhớp, Trần Chấp cố sức dùng tay nắm lấy khăn lụa, rút ra ngoài từng chút một.
Nước cũng theo đó mà chảy ra, ngấm đầy khăn lụa nhỏ xuống. Trần Chấp không kịp để tâm, bên trong miệng sò trống rỗng, hắn đút ngón tay vào.
Một bàn tay khác vươn tới, mân mó giữa hai chân hắn, dùng ống tay áo của mình giúp hắn lau nước.
Trần Liễm Vụ đã cho Thôi Hoài Cảnh lui xuống rồi, cúi xuống nửa ôm nửa bế lấy Trần Chấp, mở miệng khẽ khàng dỗ dành nói gì đó như "đều tại trẫm, đều tại trẫm, là lỗi của trẫm, sau này sẽ không để ngươi sinh nữa".
Trần Chấp chỉ nhét ngón tay vào, cứ thế đẩy sâu vào tận cùng, thất thần móc, rồi lại nhét thêm một ngón nữa vào. Cắm thêm vài ngón thì sẽ không còn ngứa nữa.
Ngoại truyện 25 - Mục lục - Ngoại truyện 27
Nhận xét
Đăng nhận xét