[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 25

 Ngoại truyện 25: Vừa bú sữa vừa được mớm côn thịt, sữa chảy khắp nơi, Trần Chấp thần trí mơ màng ưỡn bụng bầu cầu hoan

Trần Chấp hé mắt liếc y một cái, cảm thấy nụ cười của y thật sự hư hỏng làm sao.

Trần Liễm Vụ ngậm miệng bú một bên đầu vú của Trần Chấp, mút chặt dòng sữa bên trong, tay lại vươn tới chạm vào lồng ngực bên kia của hắn, ngón tay dùng sức véo lấy đầu ti đang rỉ sữa.

Đầu vú bên kia của Trần Chấp bị y véo đến sữa không chảy ra được, chỉ cảm thấy vừa đau vừa căng trướng, một cảm giác khó chịu kỳ quái, hắn vung tay đánh "bốp" một tiếng, muốn gạt tay y ra.

Nhưng tay Trần Liễm Vụ mặc cho bị đánh cũng không buông, ngược lại y ngẩng mặt lên, ghé trên ngực Trần Chấp, đôi môi vẫn ngậm chặt đầu vú không nhả, vì động tác ngẩng đầu mà đầu vú cũng bị kéo lên, y cứ thế vừa bú vừa nuốt, đôi mắt cứ nhìn vào Trần Chấp.

Trần Chấp nhắm mắt lại, đồng thời xấu hổ đến mức chỉ muốn nín thở luôn, hắn nghiến răng hổn hển nói: "Buông tay."

"Không buông, hai bên đều là của ta, bên kia lát nữa ta sẽ ăn bù." Trần Liễm Vụ nói chuyện vẫn không nỡ buông nhũ thịt ra, giọng nói mơ hồ lẫn với tiếng mút, khóe môi y không nhếch lên được, nhưng đuôi mắt lại cong tít lại.

Trần Chấp hé mắt liếc y một cái, cảm thấy nụ cười của y thật sự hư hỏng làm sao.

Trần Liễm Vụ biết sắp chọc giận tâm can nhà mình rồi, vội vàng bù đắp, ngậm lấy đầu vú trong miệng mút mạnh hai cái, mút đến hai má lõm vào, mút đến Trần Chấp phải rên lên hổn hển, còn y nuốt xuống ngụm sữa đầy miệng đó, áp môi sang bên kia, hút ra dòng sữa vừa bị chặn lại trong lồng ngực.

Trần Chấp cảm thấy mình đã suy sụp đủ rồi, suy sụp đến mức tê dại rồi, hắn cúi mắt nhìn tên nhóc hỗn xược đang vùi đầu vào ngực mình, chỉ khàn giọng nói một câu, "Không được cắn."

Trần Liễm Vụ lặng lẽ thu lại răng nanh đang vô thức nghiến đầu vú, để đền bù, y vừa hút sữa vừa hôn mấy cái, rồi tay dò xuống dưới, lướt qua bụng bầu nhô cao, lột chiếc quần lót đã thấm đẫm sữa của hắn ra.

Cũng có thể đoán được Trần Chấp hẳn đã phải trốn trên giường ngồi bao lâu mới rỉ sữa đến mức ướt đẫm thế này, quần lót và chăn đệm đều toàn mùi sữa.

"Sao tâm can không gọi ta sớm một chút." Trần Liễm Vụ khàn giọng nói, lột sạch quần của hắn, cũng thò tay móc cái thứ kia của bản thân ra.

Trần Liễm Vụ đến vội, long bào và mũ miện lúc lên triều còn chưa thay, lúc này cũng chỉ lo lôi của quý từ trong y phục ra.

Bụng Trần Chấp nặng nề ngày càng trĩu xuống dưới, đè lên nơi nhạy cảm nhất dưới bụng, kích thích khiến trong huyệt cứ rỉ nước không ngừng, lỗ thịt lúc nào sờ vào cũng ướt. Lúc này đầu vú tiết sữa của hắn lại bị y gặm cắn mút lấy lâu như vậy, Trần Liễm Vụ đưa tay xuống dưới sờ một cái, quả nhiên sò thịt đã ngập trong nước.

"Tự mình bóp đi, ngoan." Tay Trần Liễm Vụ đang véo đầu vú rỉ sữa của Trần Chấp, giờ phải rảnh ra để mở rộng bên dưới cho hắn, bèn nắm lấy tay Trần Chấp dạy hắn dùng ngón tay tự bịt lại.

Trần Chấp từ lúc thấy sữa đã bắt đầu khó chịu, trốn trong màn giường, bên trên rỉ sữa bên dưới rỉ nước, trong lòng càng thêm dày vò, đến giờ hắn vẫn không thể chấp nhận được sự thật mình lại chảy sữa.

Vậy mà bây giờ Trần Liễm Vụ lại nắm tay hắn, bảo hắn tự mình – bóp – lấy. Trần Chấp nghe lọt vào tai, mắt cũng đỏ lên vì tức, cứ thế nhìn y chằm chằm.

Trần Liễm Vụ nào đã thấy cảnh này bao giờ, "Được được được, không bóp nữa không bóp nữa, phu quân nói sai rồi, phu quân không tốt." Y vừa ôm vừa dỗ, đưa tay xuống dưới thăm dò, đưa ngón tay vào xoa nắn ngoài cái lỗ, giúp Trần Chấp làm dịu cơn ham muốn.

Trần Chấp nhắm đôi mắt hoe đỏ lại, tức tối không thèm nhìn y nữa.

Trần Liễm Vụ tự biết, nếu là trước kia chọc giận Trần Chấp ở trên giường thì mình sớm đã bị đạp bay xuống quỳ rồi, bây giờ Trần Chấp không đạp người được, dường như ngay cả tính cách mạnh mẽ kia cũng tiêu tán đi bao nhiêu.

Trần Liễm Vụ thấy tâm can ngũ tạng mềm nhũn ra, ngón tay khuấy đảo trong thịt huyệt lầy lội của Trần Chấp, cúi đầu thỉnh thoảng hôn lên ngực hắn nuốt hai ngụm sữa, rồi lại chạm vào hắn thật nhẹ nhàng, sống mũi cọ vào cằm hắn, rồi cọ vào dái tai hắn, ngẩng đầu mổ nhẹ một cái, cuối cùng thăm dò áp môi đến bên môi hắn, muốn hôn hắn.

Trần Liễm Vụ đang làm hòa với Trần Chấp, cầu hắn nguôi giận, nhưng từ giữa môi lưỡi của Trần Liễm Vụ sắp hôn tới, Trần Chấp lại ngửi thấy mùi sữa nồng nặc...

Lại càng bực mình hơn.

Trần Liễm Vụ nhìn Trần Chấp quay mặt đi chỗ khác, lồng ngực phập phồng không ngừng, nhất thời không biết mình đã phạm phải kiêng kỵ gì, càng vội vàng muốn dỗ dành, nghĩ rằng chiêu này lúc này chắc chắn có hiệu quả, liền ôm chặt lấy hắn mà nói: "Không giận nữa không giận nữa, phu quân đút cho ngươi có được không?"

"Tâm can đã đút no phu quân rồi, phu quân trả lại cho ngươi ở dưới này nhé."

Nói rồi, của quý thô cứng ưỡn lên, mào gà chạm vào lỗ thịt ẩm nóng đẩy vào trong, sò non mềm mụp bị ép ra, tiếng nước vang lên liên miên, ngay sau đó lại quấn chặt lấy, như thể biết bao cái miệng nhỏ đang quấn lấy khúc thịt to tướng, đòi hỏi hoan ái không ngừng.

Vẻ mặt vốn đang tức giận đến choáng váng của Trần Chấp chợt đơ ra, Trần Liễm Vụ nhìn hắn, thấy rõ sau khi nhét của quý vào thì khí thế của hắn đã thay đổi, đó là phản ứng của người đã bị chơi đến quen.

Vì áp lực của bụng, dục vọng của Trần Chấp tăng lên không ngừng theo thai kỳ, càng về sau càng nghiện chuyện giường chiếu, nghiện đến mức mê đắm.

Trần Liễm Vụ lại càng mê đắm Trần Chấp như thế này, ôm hắn nằm thẳng trên giường, cảm nhận hắn ở dưới thân mình chủ động dạng rộng chân ra cho chơi.

Ngọn lửa giận dữ ban nãy đã bị ném ra sau đầu, bây giờ Trần Chấp bị một ngọn lửa khác thiêu đốt thân mình, đốt đến đầu óc hắn trống rỗng, cả người trở nên mơ mơ màng màng.

Trần Liễm Vụ nhìn đôi mắt Trần Chấp bất giác mở ra rồi nheo lại, có chút mờ mịt không biết phải làm sao trước tiếng nước vang lên ở dưới thân, mà vẻ mặt thì trong thoáng chốc đã chìm đắm vào tình dục, miệng hé mở hổn hển rên rỉ, tiếng rên rỉ cũng như dòng sữa của hắn, cứ đầy là tràn ra.

Chỉ có Trần Liễm Vụ biết, lúc này y bị cái lỗ thịt non sưng mềm kia mút chặt đến mức nào.

"Ưm..." Trần Chấp ưỡn eo muốn tìm của quý, nhưng bụng quá to quá nặng, hắn không nhấc lên nổi, trừng đôi mắt không có tiêu cự muốn nhìn.

Đôi mắt rồng hổ dài hẹp kia lúc này chẳng còn chút tôn nghiêm nào nữa, toàn là vẻ đắm chìm trong sắc dục, cố gắng muốn tỉnh táo hơn một chút, cuối cùng cũng bắt được ánh nhìn vào Trần Liễm Vụ đang ra vào liên tục trên người mình, lại cũng chỉ để hé miệng mà rằng: "Đụ vào sâu hơn đi...ngứa lắm."

Trước đây Trần Liễm Vụ có mơ cũng không nghĩ tới có thể nhìn thấy vẻ dựa dẫm Trần Chấp dành cho mình, trước đây Trần Liễm Vụ từng cầu nguyện Trần Chấp có thể dựa dẫm vào mình dù chỉ một phần vạn so với sự dựa dẫm của y dành cho Trần Chấp là tốt rồi, nhưng bây giờ Trần Chấp đã cho y tất cả, lúc bị y làm thì vươn chân vươn tay quấn lấy y, hổn hển đứt quãng nói thích nói muốn nữa, dù bị chơi thế nào ánh mắt cũng luôn dính chặt vào y...

Trần Liễm Vụ cảm thấy mình đang bay bổng trên chín mươi chín tầng trời, hồn phách nhẹ bẫng không sao xuống được.

Áp môi đến bú đầu vú hắn, mắt Trần Chấp cũng dõi theo xuống ngực, lồng ngực phập phồng đầu vú run rẩy cho y bú, ánh mắt phân tán sang bên còn lại, rên rỉ, "Lại, chảy ra rồi..."

Giọt sữa trắng ngà từ bên phần ngực bị lạnh nhạt kia rơi xuống, chảy thành một ngấn sữa dài.

"Ngứa..." Trần Chấp lại nói, "Muốn nữa..."

Trần Liễm Vụ thở hổn hển hỏi hắn chỗ nào, hắn bèn ưỡn bụng tìm y, huyệt thịt chín mềm nâng cao mà nuốt của quý vào.

Ngoại truyện 24 - Mục lục - Ngoại truyện 26

Quỷ: 10 chương nữa là chia tay Chẩm Nhi và Vụ Nhi rồi :3


Nhận xét

Want some tea? 😈😈😈

Follow Quỷ để cập nhật ở đây nha :3