[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 24

 Ngoại truyện 24: Trần Chấp bụng lớn rỉ sữa không ngừng, suy sụp trên giường ướt đẫm cả người, Liễm Vụ bãi triều lao vào bú sữa

"Trẫm không hề có ngực, sao lại có sữa được!" Trần Chấp vẫn giữ tư thế che mặt chống trán, nhưng giọng nói lại vừa to vừa gấp gáp.

Khi bụng Trần Chấp ngày một lớn hơn, chứng mơ thấy ác mộng và lo nghĩ của Trần Liễm Vụ đã khá hơn, bởi vì y gần như không dám ngủ nữa.

Sợ Trần Chấp ban đêm bị chuột rút bắp chân, sợ hắn thức giấc ban đêm không ai đỡ, sợ hắn bị đứa trẻ trong bụng đạp tỉnh, sợ hắn ngủ không sâu giấc bị giật mình, sợ tới sợ lui, cuối cùng biến thành tình cảnh mỗi đêm y đều ôm Trần Chấp canh cho hắn ngủ.

Khi bụng đến tháng thứ sáu, Trần Chấp thường cảm thấy tức ngực khó thở vào ban đêm, đã không thể nằm thẳng ngủ được nữa. Trần Liễm Vụ liền ôm hắn nằm nghiêng, một tay ôm sau eo hắn, một bên để hắn gối lên vai mình cho cao hơn, bụng Trần Chấp nặng trĩu, phải co gối mới nằm vững được, Trần Liễm Vụ bèn đan chân vào chân hắn, một chân luồn vào giữa hai chân hắn giúp hắn giảm bớt áp lực nặng nề lên xương mu.

Trần Chấp lòng dạ rộng rãi không để ý, những điều này đều là Trần Liễm Vụ thấy hắn ban đêm luôn khó ngủ dễ tỉnh, từ từ mày mò ra cách đối phó.

Đến tháng thứ bảy, Trần Chấp bắt đầu rỉ sữa.

Lần đầu tiên nhìn thấy y phục chỉnh tề của mình ban ngày ban mặt lại bị ướt hai mảng, Trần Chấp đã cả kinh. Trần Thái Tổ Nguyên Đế thấy núi Thái Sơn sụp trước mắt cũng không đổi sắc, lại bị mùi sữa rỉ ra từ chính người mình dọa đến nỗi gương mặt tôn quý cũng trắng bệch.

Thạch Xuân Đài đang ngủ bị người gọi bảo Trần Quân gấp gáp tuyên triệu, bị lôi ra khỏi chăn, hớt hải sai người vác ba hòm thuốc lớn vào điện, kết quả chỉ thấy trong điện lặng ngắt như tờ. Trần Liễm Vụ vẫn đang trên triều, cung nhân đều không dám lên tiếng, mà Trần Đế thì ẩn mình sau màn lụa kín mít trên giường.

Thạch Xuân Đài vén màn bước vào, chỉ nhìn thoáng qua là hiểu ngay.

Trần Chấp chống trán cúi đầu ngồi lên, trên người chỉ khoác hờ một chiếc áo ngoài, bên cạnh y phục lộn xộn nửa ướt vứt đầy giường. Sữa của Trần Chấp rỉ ra không ngừng, bất kể thay y phục kín đáo thế nào cũng thấm ướt ngay tức khắc, hắn không còn cách nào khác, đành trốn trong màn không lộ mặt.

Đuổi hết người trong điện ra ngoài, Thạch Xuân Đài an ủi Trần Chấp: "Bệ hạ, đừng sợ, tới độ này rồi ra sữa là chuyện bình thường."

"Trẫm không hề có ngực, sao lại có sữa được!" Trần Chấp vẫn giữ tư thế che mặt chống trán, nhưng giọng nói lại vừa to vừa gấp gáp.

Thạch Xuân Đài lúng túng chắt lưỡi, lão cảm thấy Bệ hạ của lão dường như sắp suy sụp, "...Bệ hạ, sữa là do khí huyết hóa thành, đến lúc cần có thì sẽ có thôi."

Nói rồi lão chỉ vào mấy đường gân xanh huyết mạch nổi rõ dọc theo cổ xuống xương quai xanh của Trần Chấp, "Ngài xem những đường gân mạch này có phải rõ hơn bình thường không? Đây chính là dùng để dẫn sữa đấy."

Trần Chấp co gối gác tay, gục hẳn đầu vào cánh tay, hơi thở không đều, nghiến răng, giọng nói nghèn nghẹn từ khuỷu tay truyền ra, "Vậy giờ phải làm sao? Căn bản là không ngừng được!"

"Đây chính là khác biệt giữa có ngực và không có ngực đấy, bộ ngực của nữ tử có thể trữ sữa lưu lại, khí huyết của Bệ hạ đủ dồi dào để tạo sữa, nhưng lại không có chỗ chứa, chỉ có thể vừa ra đã tràn..."

Lời giải thích kiên nhẫn của Thạch Xuân Đài bị cắt ngang bởi tiếng quát của Trần Chấp, "Trẫm gọi ngươi tới để dạy học à? Trẫm hỏi ngươi phải làm sao!"

Thạch Xuân Đài trầm ngâm hồi lâu, nói: "...Hay là để ta gọi Bệ hạ về cho ngài nhé."

Sữa này một khi đã có thì không ngừng được, Trần Chấp cứ một mực không muốn cũng vô dụng, Thạch Xuân Đài cảm thấy bây giờ so với việc cầm sữa, thứ cần khống chế hơn là cảm xúc của Trần Chấp. Trần Chấp thân là nam tử mang thai, phản ứng nào cũng mạnh hơn nữ tử một chút, sự dao động cảm xúc ngày càng dữ dội theo cái thai lớn dần. Lão biết Trần Chấp xưa nay luôn tự kiềm chế ổn định rất tốt, nhưng lần này lại không nén được nữa rồi.

Phàm là người mang thai luôn dựa dẫm vào phu quân nhiều hơn một chút, Thạch Xuân Đài nghĩ lúc này nên để tên nhóc thúi kia đến dỗ dành một chút, liền sai thị tòng đến Triệu Quyền điện gọi người.

Trần Liễm Vụ đến rất nhanh, mới được non nửa buổi triều, song vừa nghe là người của Thạch Xuân Đài và Phổ Tai cung đến gọi, liền hùng hùng hổ hổ bãi triều chạy về.

"Chẩm Nhi!" Trần Liễm Vụ bước vào điện nhìn quanh, lại chỉ thấy Thạch Xuân Đài đứng chờ ngoài màn, vẫy tay với y.

"Sao thế?" Trần Liễm Vụ nhìn bức màn lụa đóng kín, bước chân lật bật vội vã đi tới, khẽ hỏi.

Thạch Xuân Đài ghé tai dặn dò y một hồi, bảo y vào trong màn, còn mình thì ra ngoài điện dẫn người mang hòm thuốc đi.

Trần Chấp đang ngồi trên giường trong màn, người đơ ra như tượng, hắn cảm nhận được sự căng tức nơi đầu vú, cảm nhận dòng sữa chảy dọc lồng ngực, cảm nhận y phục quần lót chăn đệm ướt sũng, nhưng chỉ nghiến chặt răng nhắm nghiền mắt, một cái liếc nhìn cũng không muốn.

"Chẩm Nhi." Trần Liễm Vụ nhẹ nhàng vén màn, bước vào. Chỉ cần đến gần, liền có thể thấy phần thân trên trần trụi của Trần Chấp, hai đầu vú rịn ra những giọt trắng như ngọc trai, dòng sữa không ngừng trượt xuống chiếc bụng bầu căng tròn, quần lót đã ướt đẫm, chăn đệm cũng thấm một mảng sậm màu.

Cảnh tượng này khiến đồng tử Trần Liễm Vụ co rút, nhưng dù huyết mạch có sôi sục, y cũng nhìn ra sự bực bội của Trần Chấp, nhìn hắn cúi đầu nắm chặt tay, ngón tay bị siết đến trắng bệch không còn huyết sắc.

Trần Liễm Vụ cố nén mọi tâm tư, ổn định lại hơi thở ngồi xuống bên cạnh Trần Chấp, vươn tay ôm lấy hắn rồi cúi xuống nhìn hắn, "Chẩm Nhi, ta đến rồi, đừng sợ, không có ai khác nhìn thấy đâu, chỉ có phu quân ở đây thôi."

Trần Liễm Vụ ôm hắn, siết hắn vào lòng, hơi thở của y bao bọc lấy hắn, giọng nói sát bên tai thủ thỉ "Ta đến rồi, phu quân đến rồi".

Thân thể căng cứng của Trần Chấp thả lỏng phân nửa, dựa vào người y, bực bội khẽ nói: "Ta không muốn thế này."

"Được, được, chúng ta không muốn thế này," Trần Liễm Vụ ôm sát hắn thủ thỉ, nắm lấy cánh tay hắn đang che chắn thân mình, "Cho phu quân xem được không?"

Trần Chấp mặc cho y kéo tay mình ra, để lộ bộ ngực trước đẫm sữa, nhưng chính Trần Chấp lại không muốn nhìn, nghiêng đầu tránh đi.

Trần Liễm Vụ để đè nén hơi thở hổn hển của mình, gần như nín thở mà hỏi: "Để phu quân giúp ngươi được không?"

"Thạch Xuân Đài nói ra sữa rồi phải hút ra, nếu không sẽ tắc đầu vú, ta giúp Chẩm Nhi hút ra có được không? Hút sạch hết sẽ không rỉ nữa."

Trần Chấp nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở của Trần Liễm Vụ sát gần ngực, đầu vú vì kích thích mà co rúm lại, rỉ ra một dòng sữa.

"Ta không muốn thế này..." Cổ họng Trần Chấp nghẹn lại, nặn ra từng tiếng. Hắn vẫn đang nói không muốn, kháng cự lại hiện thực này như một đứa trẻ đang hờn dỗi, chưa bao giờ thấy hắn như vậy hết.

Trần Liễm Vụ dỗ hắn, "Không muốn, chúng ta không muốn, phu quân uống hết, uống hết là không còn nữa."

Trần Chấp không nói nữa, chỉ còn tiếng thở của Trần Liễm Vụ, đầu y cúi xuống sát đầu vú Trần Chấp, duỗi lưỡi ra, liếm đi giọt sữa đang treo trên đầu vú.

Y liếm vô cùng nhẹ, nhưng cả người Trần Chấp run lên, đầu vú lại rịn ra thêm sữa.

Lần này Trần Liễm Vụ không để nó làm ướt giường nữa, y liền ngậm môi vào, nút đầu vú sưng đỏ ẩm ướt vào trong khoang miệng, từng ngụm từng ngụm mút mát.

Trần Chấp nhạy cảm muốn chết, run rẩy giãy giụa trong lòng Trần Liễm Vụ, hơi thở hỗn loạn, càng bị y bú thì sữa càng ra nhiều, chảy mãi không dứt. Chỉ nghe tiếng nuốt vang lên không ngừng trong cổ họng Trần Liễm Vụ.

(Lời tác giả muốn nói: Phản ứng thai kỳ mỗi người mỗi khác, ta đã tỉ mỉ chọn lựa loại phản ứng gợi cảm nhất cho Thái Tổ gia (hoặc là nói cho Liễm Vụ (xoa cằm)). Dưới ảnh hưởng của hormone tăng vọt, cảm xúc sẽ dao động thay đổi, sẽ rất quyến luyến sự bầu bạn của chồng, đây đều là biểu hiện thường thấy trong thai kỳ (không đại diện cho tất cả nhé))

Ngoại truyện 23Mục lục - Ngoại truyện 25

Quỷ: Tác giả từng chia sẻ vui mừng vì đạt KPI đăng chương khi đang trực cấp cứu, nên tui đoán bả học y =)))



Nhận xét

Want some tea? 😈😈😈

Follow Quỷ để cập nhật ở đây nha :3