[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 33
Ngoại truyện 33: Ký sự cai sữa của Liễm Vụ
"Nhưng Vụ Nhi có nương tử mà." Trần Liễm Vụ hé môi, cười lộ cả răng nhìn hắn.
Đêm đó, khi Trần Chấp giật mình tỉnh giấc, Trần Liễm Vụ đang cố trèo lên long sàng.
Trần Chấp quay đầu nhìn dưới khuỷu tay mình, chỉ còn lại một chỗ lõm nhỏ, đứa bé đã không còn ở đó. "Trần Lâm Giản đâu rồi?" Trần Chấp hỏi y.
"Bế về rồi, đây không phải chỗ con bé nên ngủ."
"Đây cũng không phải chỗ ngươi nên ngủ." Cánh tay dài của Trần Chấp đẩy y, nhìn như chỉ đẩy nhẹ một cái, nhưng Trần Liễm Vụ lại lăn xuống giường. "Ta đã nói rồi, tuần này ngủ giường riêng."
Trần Liễm Vụ vốn dĩ có thể giữ vững cơ thể, nhưng hoàn toàn mặc kệ, để mặc hắn đẩy ngã ngồi bệt xuống đất, hai chân dài tùy ý chống trên sàn, vị Thiên tử cửu ngũ chí tôn bắt đầu làm nũng ngay tbên cạnh giường.
"Hoặc là về phòng ngủ đi, hoặc là ở đây quỳ cho đàng hoàng..."
Lời của Trần Chấp còn chưa dứt, Trần Liễm Vụ đã khép hai chân lại chống người quỳ xuống, đôi mắt trong veo sáng rõ nhìn về phía hắn.
Đôi mắt của hai ba con y thật giống nhau, Trần Lâm Giản luôn dùng ánh mắt này khi muốn ăn kẹo hoặc muốn chơi với hắn.
"Quỳ cả đêm đi." Trần Chấp nói tiếp, dập tắt mong chờ của Trần Liễm Vụ.
Trần Liễm Vụ không nhúc nhích, vẫn quỳ ở đầu giường hắn. Trần Chấp đã nằm xuống nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng hắn biết tĩnh lặng trong phòng thực chất là một ánh nhìn đăm đăm, hắn lại mở mắt ra. Quả nhiên, Trần Liễm Vụ đang quỳ trước mặt hắn, cụp mắt xuống, chăm chú nhìn hắn.
Trần Chấp khẽ thở dài, "Trần Liễm Vụ, Giản Nhi đã cai sữa rồi."
"Phải rồi, con bé hai tuổi rồi đương nhiên phải cai sữa." Trần Liễm Vụ đáp lại bằng giọng hiển nhiên.
Trần Chấp yên lặng nhìn y.
"Nhưng Vụ Nhi có nương tử mà." Trần Liễm Vụ hé môi, cười lộ cả răng nhìn hắn.
Lại đang giả ngoan rồi, Trần Chấp quay mặt đi, quyết định hôm nay sẽ không mắc lừa chiêu này. Hắn dùng giọng điệu nghiêm túc cảnh cáo gọi tên y, "Trần Liễm Vụ, ta không thể vừa là ái lữ của ngươi, đồng thời lại là tiên tổ bao dung dạy dỗ ngươi không giới hạn, vừa là mẫu thân cho phép ngươi đòi hỏi bất cứ thứ gì. Ngươi muốn quỳ thì quỳ đi, nhưng quỳ đến sáng thì nhớ đi thượng triều."
Qua một nén hương, khi Trần Chấp mở mắt ra lần nữa, Trần Liễm Vụ đang dùng ánh mắt thâm tình dán chặt vào khuôn mặt hắn, trong mắt tràn đầy ỷ lại. "Vậy... ngậm môi ngủ được không?" Y khẽ hỏi.
"Ở tuổi của ngươi bây giờ, không thể cứ ỷ vào bất kỳ thứ gì để đi ngủ được nữa." Trần Chấp vừa nói vừa hồi tưởng lại cảnh họ ngủ cùng nhau thường ngày, rồi trách mắng thêm, "Hai năm nay do ta đã quá nuông chiều ngươi rồi."
"Nhưng mỗi lần ta ngậm ở trên thì bên dưới cũng kẹp chặt lắm." Trần Liễm Vụ cãi lại. Nói rồi y vén một góc chăn gấm Trần Chấp đang đắp, thò tay ra dùng một động tác vô cùng quen thuộc đã lặp đi lặp lại hàng vạn lần để vuốt ve thân trên của hắn. Đầu ngón tay chỉ khẽ lướt vài cái, tẩm y của Trần Chấp đã bị vén ra, để lộ hạ thân trần truồng. Y thật quá thuần thục.
Trần Chấp đẩy tay y ra, y liền cúi đầu ghé môi vào. Không hướng thẳng đến đầu ti, mà chỉ đặt nụ hôn lên mút mát vùng bụng dưới và ngực hắn.
Nhưng cách y mút và lực đạo đó thật quá thể là... Làn da của Trần Chấp bị y mút lấy, đôi đầu nhũ tự nhiên tiết ra dòng sữa trắng ngà, lăn xuống thành hàng.
"Không được ăn!" Trần Chấp tát vào cái miệng đang cúi xuống của y, nhất quyết muốn sửa cái thói xấu này. Hai năm nay, đầu vú của hắn đã quen với việc bị y mút, hễ y thò miệng ra đòi là chỗ đó sẽ tiết sữa, hại hắn ngày thường cũng sợ bị rỉ sữa, mặc y phục còn phải quấn thêm mấy lớp ở ngực.
Nhà nào có cái tật đáng xấu hổ như vậy, Đế vương triều nào tối đến phải mút ti cắm vào mới đi ngủ được?
"Nhưng chảy ra rồi, lãng phí lắm..." Ánh mắt Trần Liễm Vụ tối lại, chăm chú nhìn chằm chằm vào bộ ngực đang rỉ sữa kia.
"Hoàng gia không khiến ngươi đói ăn đến mức đó." Trần Chấp nói rồi đưa tay lau đi dòng sữa chảy ra.
Trần Liễm Vụ cuống lên, nắm chặt lấy tay Trần Chấp, cúi đầu thè lưỡi liếm lên. Y không dám chuốc lấy lời mắng chửi mà liếm núm vú, nên chỉ liếm dọc theo dòng sữa chảy xuống ở vùng rìa. Y liếm sạch từng chút một, rồi mím môi mút lấy phần cơ bắp trên ngực, dường như muốn mút sạch cả chút dư vị sữa còn đọng lại, để lại từng vệt hôn hồng nhạt.
Thân thể Trần Chấp lúc này mẫn cảm đến mức nào cả hai người đều biết. Trần Chấp nín thở nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, thôi bỏ đi, chỉ cần đêm nay y chịu bỏ qua cho nhũ hoa của hắn, những quy tắc khác để tối mai đặt ra vậy.
"Ngươi nói với Trần Lâm Giản là ta chưa cai sữa đúng không, hôm nay con bé cười nhạo ta trên triều." Trần Liễm Vụ vừa hôn mút làn da hắn vừa lầm bầm.
"Ngươi dám gọi con gái ta là 'Ngốc Ngốc' - sao ngươi không tự gọi mình là 'Ngốc Ngốc' đi?" Trần Chấp thở hổn hển tính sổ với y.
Trần Liễm Vụ cười khẽ dịu dàng, "Ta lớn hơn con bé tận một đời, lão tổ tông của ta nói tên ta phải mang bộ mã cơ."
Vừa nói y vừa chồm lên, đè lấy Trần Chấp mà cắn cổ...
*****
Trần Lâm Giản bản tính thông minh hiếu học, mới ba tuổi đã không còn thỏa mãn với việc đọc được ngàn chữ.
"Phụ hoàng, con muốn học viết chữ, người dạy con đi." Trần Lâm Giản ngồi trên cái đôn gỗ nhỏ của nó ở Phổ Tai cung, nhìn Trần Liễm Vụ nói.
Nét bút phê tấu chương của Trần Liễm Vụ khựng lại, y thu bút ngẩng đầu lên, "Ta không biết dạy người khác viết chữ..."
"Hồi nhỏ không ai dạy người sao?" Trần Lâm Giản nghiêng đầu nhìn y, khuôn mặt nhỏ nhắn đó càng lúc càng giống Trần Chấp, nhưng đường hàm dưới tương tự thu hẹp lại trên khuôn mặt Trần Chấp là khí phách sắc bén như sói như hổ, còn trên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của con bé chỉ có sự thanh tú phi thường, ngoan ngoãn dễ gần.
"Không có, ta tự nhìn chữ mẫu rồi đồ theo." Trần Liễm Vụ chớp mắt nhìn nó, thành thật đáp.
Trần Lâm Giản còn định nói gì đó, thì Trần Chấp đã nghị sự với các quan xong bước vào điện, sải bước uyển chuyển, tay áo rộng tung bay theo gió.
"Ngươi tự học từ bảng chữ mẫu đi." Trần Liễm Vụ giơ tay chỉ, nói với Trần Lâm Giản.
Trần Lâm Giản nhảy xuống ghế chạy tới, vòng tay ôm lấy chân dài của Trần Chấp, "Cha cha, luyện chữ ạ."
Trần Lâm Giản mới ba tuổi, đối với hai người cha đã thể hiện hai bộ mặt khác nhau rồi, ngày thường đối với Trần Liễm Vụ thì ra vẻ phụ tử huynh đệ, còn đối với Trần Chấp lại diễn một phong thái nữ nhi ngọt ngào.
Nó biết Phụ Hoàng không bị lừa gạt bởi bộ dạng này của mình, nhưng đối với cha thì chỉ cần chớp chớp đôi mắt này là được rồi.
Trần Chấp vốn định bàn chính sự với Trần Liễm Vụ, nhưng lúc này cúi đầu bốn mắt nhìn nhau với con gái, nhếch môi cười, thầm nghĩ mới ba tuổi đã có lòng siêng năng cầu tiến như vậy, dạy vị Minh quân tương lai tập viết chữ rõ ràng mới là việc quan trọng nhất lúc này.
Thế là, hắn trải giấy lớn, mang bút mực đến, Trần Chấp bế con gái lên ghế, cầm tay nó dạy cách cầm bút.
"Ngươi cầm được bút không đấy 'Ngốc Ngốc'?" Ở bên cạnh Trần Liễm Vụ lén nhìn cười nói, đánh giá bàn tay nhỏ xíu của Trần Lâm Giản trêu chọc.
Trần Lâm Giản không để ý đến y, nghiêm túc để cha cầm tay dạy thư pháp.
Sau một canh giờ dạy xong các nét ngang, sổ, phẩy, mác, Trần Lâm Giản vẫn tràn đầy tinh thần, Trần Chấp liền cầm tay nó viết tên mình.
Trần Liễm Vụ đã đặt tấu chương trong tay xuống từ lâu, cách nửa điện chống cằm nhìn hai cha con luyện chữ ở đằng kia.
"Đây là chữ Trần, tai trái đông phải..."
"Đây là chữ Lâm, 'Lâm hạ dĩ Giản', chữ Giản phải viết đầu trúc trước..."
Trần Chấp dạy con bé từng nét chữ, kiên nhẫn cầm tay nó viết đi viết lại ba chữ "Trần Lâm Giản", tỉ mỉ chỉ cho nó từng nét quan trọng.
"Được rồi, về nhà luyện kỹ các nét bút, hôm nay học trước ba chữ này thôi." Trần Chấp lấy một tờ giấy lớn khác tách riêng từng nét bút đồ lại, để cho ráo mực rồi đưa cho Trần Lâm Giản, để nó tự đồ theo.
Trần Lâm Giản ôm tờ giấy lớn, cầm bút mực chạy đi cáo từ, tờ giấy còn dài hơn cả người con bé, lúc con bé chạy một góc giấy lê dưới đất kêu sột soạt.
Trần Liễm Vụ trầm lặng nhìn theo bóng lưng con gái, nhìn nó hưng phấn bước ra khỏi điện, được hộ tống về cung. Khóe môi y vẫn còn nụ cười, nhưng nụ cười đó lại vô thức lạc điệu.
"Đến đây." Trong điện lại vang lên tiếng nói, là Trần Chấp gọi Trần Liễm Vụ lại gần.
Trần Liễm Vụ sải bước dài từ chỗ ngồi đi tới, thấy hắn lại trải một tờ giấy lớn khác, lại chấm mực đầy bút lông, bèn bước đến bên cạnh hắn nhìn mà không hiểu.
"Ta còn cần học nữa sao?" Thấy Trần Chấp thật sự như vừa rồi dạy con gái viết chữ, vòng tay ôm lấy y, Trần Liễm Vụ nhìn cây bút lông đang nằm trong tay hai người mà hỏi.
"Không phải dạy ngươi, mà là để ngươi biết cách dạy người khác viết chữ, sau này khi ta không có ở đây, ngươi có thể dạy Giản Nhi." Trần Chấp khẽ nói, nắm tay y đưa bút xuống mực.
Nét bút đầu tiên là chữ "Trần", viết rất chậm, hệt như vừa dạy con gái. Trên giấy là nét chữ hùng hồn của Thái Tổ, bút đi như gươm giáo.
Ba chữ được viết xong từng nét từng nét, lại là tên của Trần Liễm Vụ.
Trần Liễm Vụ ngây người nhìn trên giấy, Trần Chấp đang cầm tay y chầm chậm viết lần thứ hai, lần thứ ba, rồi dần viết đầy một trang tên y.
Từng nét bút, từng điểm dừng đều giống hệt như đúc. Trần Liễm Vụ bấy lâu nay vẫn viết chữ như vậy... Y nhớ lúc đó ở U Cung, khi mới len lén học viết chữ, y đã muốn học viết tên mình. Lúc đó lật sách cả ngày trời, mới ghép lại được ba chữ này từ vô vàn nét chữ của Thái Tổ.
Đây là ba chữ đầu tiên y biết viết, lúc đó y không biết luyện chữ phải luyện theo thứ tự nét bút trước, chỉ cầm cây bút cùn bắt chước có hình có dạng. Sau này luyện nhiều mới dần dần tìm ra thứ tự nét bút từ sự liên kết của các nét chữ, rồi lật lại sửa từ đầu.
Trần Liễm Vụ không biết từ khi nào, Trần Chấp đã thấu hiểu tâm tư của y, còn trước một bước khi y kịp nhận ra.
Trần Liễm Vụ cụp mắt nhìn từng nét từng nét trên giấy, trong lòng dường như thật sự cồn cào như thể mộng tưởng đã thành hiện thực. Cuốn chữ mẫu lạnh lẽo không trọn vẹn khi còn bé, giờ đây biến thành một con người, một cái ôm, là nét chữ thật của Thái Tổ được chính hắn cầm tay chỉ bảo.
"Tại sao lại không được?" Trần Liễm Vụ lên tiếng hỏi hắn.
"Ừm?" Trần Chấp thuận miệng hỏi lại, dường như vẫn đang dạy y cầm bút, không phân tâm.
Tay Trần Liễm Vụ dùng lực, tự mình điều khiển bút. Còn Trần Chấp vẫn nắm lấy tay y, nhìn y viết những nét rồng bay phượng múa dưới tay mình, giữa trang giấy đầy chữ "Trần Liễm Vụ" lại thêm vào hai chữ "Trần Chấp".
"Trần Chấp", Trần Liễm Vụ thêm những nét cuối cùng vào chữ đó: "Tổ, Sư, Thê."
Y còn muốn viết tiếp, nhưng bàn tay bị Trần Chấp dùng lực nắm chặt lại.
Trần Liễm Vụ cười, cụp mắt cười, rồi quay đầu hôn hắn. Nụ hôn mang theo những cái mút mát, triền miên không dứt.
Ngoại truyện 32 - Mục lục - Ngoại truyện 34
Quỷ: T thích chương này điên lên được, nhất là đoạn viết chữ =')))
Nhận xét
Đăng nhận xét