[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 34

Ngoại truyện 34: "Từ bụng ai chui ra thì theo vai vế người đó, hôm nay người phải gọi ta một tiếng bà cụ nội"

Vào năm bảy tuổi, nó đã nhìn thấu bí mật lớn nhất trong toàn bộ hoàng cung, thậm chí là thiên hạ:

"Hôm nay trong phòng không có người ngoài, người phải gọi ta một tiếng Bà cụ nội."

Lễ nghi hoàng gia vô cùng rườm rà, nhưng Trần Chấp và Trần Liễm Vụ luôn ngăn cản những quy tắc dư thừa đó cho con gái, bọn họ chỉ có một mụn con gái, không cần bày ra những kiểu cung kính cha con quân thần.

Vì vậy khi Trần Lâm Giản bốn tuổi, có thể ngồi cùng cha và phụ hoàng ở yến tiệc trong cung, song vẫn được hoàng đế trên ngai vàng cuốn vào tay áo ôm vào lòng.

Năm nay Nhạc viện trong cung thu nhận được một cầm sư cực kỳ giỏi, lúc này đàn tranh được bày ngay ngắn ở chính giữa yến tiệc, một khúc độc tấu vang lên.

Trần Lâm Giản ở trên nhìn đến ngây người.

"Lau nước miếng đi." Trần Liễm Vụ đang cùng Trần Chấp thưởng rượu với quần thần, uống rượu cũng không quên liếc nhìn công chúa trong lòng, trêu chọc một câu.

Trần Lâm Giản không để ý đến y nói hươu nói vượn, nó đang ra dáng lắm mà!

Đến khi cầm sư xuống đài, dư âm vẫn còn văng vẳng. Trần Lâm Giản mới quay đầu lại, kéo kéo tay áo Trần Chấp bên cạnh, "Cha."

"Ừ?" Trần Chấp đặt chén rượu xuống, hơi nghiêng người nhẹ nhàng hỏi nó.

"Bài Bồ Tát Man kia viết có phải chính là cái này không?"

Trần Lâm Giản tuổi còn nhỏ đã có trí nhớ phi thường, ngày thường ngoài sự dạy dỗ của phụ hoàng và cha còn tự tìm sách nhàn rỗi để đọc, Trần Chấp nhất thời không biết nó nói bài nào, ánh mắt có ý bảo nó ngâm ra cho hắn nghe.

"Ai tranh nhất lộng Tương Giang khúc, thanh thanh tả tận Tương tam lục. Tiêm chỉ thập tam huyền, tế tương u hận truyền." Trần Lâm Giản chỉ ngâm nửa bài đầu, có lẽ nó cũng mơ hồ biết rằng những lời phía sau không thích hợp với tuổi của mình để ngâm.

Trần Chấp cười, không biết nên khen nó tuổi nhỏ đã uyên bác hay nên nói nó không lo việc chính đáng — mới bốn tuổi, ngay cả "Xuân Từ" của Yến Tiểu Sơn cũng đã xem rồi.

"Phải, khúc đàn vừa rồi là 'Tương Giang Oán'." Cuối cùng Trần Chấp vẫn cười cho qua, cảm thấy lứa tuổi ngây thơ như vậy không nên quá gò bó, thế là vỗ vỗ cái đầu nhỏ của con gái, rồi quay người nâng chén xã giao với các quan thần.

Trần Lâm Giản ngây người nhìn xuống đài, khoảng không vừa nãy còn âm thanh trong trẻo lượn lờ giờ đã thay bằng nhạc cụ và vũ nữ.

"Thích tiếng đàn à?" Đang ngẩn ngơ thì nghe thấy một tiếng đột ngột, Trần Liễm Vụ hỏi bên tai con bé.

Bốn năm qua người ngày ngày mang theo nó cuối cùng vẫn là Phụ Hoàng, không ai hiểu con gái bằng Trần Liễm Vụ.

Trần Lâm Giản gật đầu, "Hay ạ."

Trần Liễm Vụ hỏi đứa nhỏ vẫn còn chưa nhận thức rõ một câu, "Ngươi thích nghe tiếng đàn như vậy, hay là muốn trở thành người có thể gảy ra tiếng đàn như vậy?"

Quả nhiên, Trần Lâm Giản chớp chớp mắt, "Có khác nhau ạ?"

"Đương nhiên là có," Trần Liễm Vụ tạm thời đặt chén xuống, bắt đầu nói chuyện với nó, "Nếu ngươi cũng muốn gảy được khúc nhạc như vậy, thì ta sẽ tìm cây đàn tốt nhất cho ngươi, rồi mời quốc thủ giỏi đàn tranh dạy ngươi. Nếu ngươi chỉ thích nghe, vậy sau này trong cung sẽ tuyển thêm cầm sư, lúc nào ngươi cũng có thể gọi họ đến đàn cho mình nghe."

Trần Lâm Giản suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Vậy thì hãy đưa cây đàn tốt nhất cho nhạc viện đi ạ, để họ đàn cho con nghe nhiều hơn."

Trần Liễm Vụ cười đáp ứng.

*****

Sự thông minh của Trần Lâm Giản vượt xa song thân đế vương của nó, mới sáu tuổi, con bé đã khám phá ra thân thế của mình, đoán được Trần Chấp đối với mình không phải là mối quan hệ nhận nuôi như bề ngoài, mà là cha ruột còn thân thiết hơn cả Phụ hoàng.

Vào năm bảy tuổi, nó đã nhìn thấu bí mật lớn nhất trong toàn bộ hoàng cung, thậm chí là thiên hạ:

"Hôm nay trong phòng không có người ngoài, người phải gọi ta một tiếng Bà cụ nội."

Trong cung Phổ Tai không thấy bóng dáng cung nhân nào, chỉ có hai cha con Trần Lâm Giản và Trần Liễm Vụ đang trợn mắt nhìn nhau cãi vã.

"Trần Ngốc! Ngươi nói gì với Phụ hoàng ngươi thế?" Trần Liễm Vụ tức đến mức muốn bấm nhân trung, nghiến răng nhìn cái thứ nhỏ xíu chỉ cao đến bụng mình kia.

"Ra ngoài ta cho người mặt mũi, đóng cửa vào thì người phải biết rõ - ta từ bụng ai ra thì theo vai vế người đó, gọi một tiếng Bà cụ nội không oan cho người." Trần Lâm Giản ngẩng cổ nhìn Trần Liễm Vụ, tuy vóc dáng chỉ bằng nửa ba mình, nhưng khí thế không hề thua kém.

Trần Chấp vừa đẩy cửa bước vào đã nghe thấy câu này, "...Cái gì?"

Hắn đi đến trước mặt hai người, cúi đầu nhìn công chúa nhỏ đang bướng bỉnh cãi lý, "Có phải ta đã quá nuông chiều con rồi không, muốn tạo phản đè đầu Thiên tử đến năm đời ư, tốt lắm, xem ra hôm nay Thiên vương lão tử đến cũng phải kém con bốn đời."

Trần Lâm Giản vừa thấy cha mình đến, cái răng nhỏ đang nhe ra lập tức thu lại, khí thế cũng dịu xuống, tủi thân sáp đến ôm lấy đôi chân dài của Trần Chấp, nói: "Cha không biết vừa nãy Phụ hoàng nói quá đáng thế nào đâu ạ."

Trần Liễm Vụ ở bên cạnh nhìn hai bộ mặt trước sau hoàn toàn khác biệt của nó, tay nắm thành quyền đặt ở ngực thở hổn hển, thật là, thật là...

"Con sắp làm Bà cụ nội của ba ruột con rồi, còn gì quá đáng hơn nữa?" Trần Chấp liếc nhìn bảo bối tâm can đang chịu ấm ức bên cạnh, lại vỗ vỗ cái đầu nhỏ đang cọ xát vào áo bào của mình.

"Người nói con chê hai người sống lâu quá." Trần Lâm Giản tội nghiệp nói, khẽ kiễng chân, dứ đầu lên bàn tay Trần Chấp để hắn xoa.

Trần Chấp nghe con gái nói mà người bên cạnh cũng tức phát ra tiếng cười lạnh, rụt tay lại kiềm chế sự cám dỗ, "Về chép gia huấn ba lần, trước bữa tối đến xin lỗi Phụ hoàng con, nếu không tối nay tự ăn cơm."

Trần Lâm Giản nhận lệnh, cúi đầu buồn bã bỏ đi.

"Nó toàn giả vờ, chỉ ở trước mặt ngươi mới giả vờ ấm ức!" Trần Liễm Vụ tức giận kêu lên.

Trần Chấp mím môi nhịn cười, cũng nhịn câu "hổ phụ vô khuyển nữ" trong lòng. Hắn ngồi xuống, dang tay gọi Trần Liễm Vụ đến.

Trần Liễm Vụ bèn sáp lại gần, xếp chân nép vào người hắn, vùi đầu vào lòng, ấm ức kể lể: "Ta mới là người thật sự ấm ức..."

"Rốt cuộc là sao?" Trần Chấp hôn lên thái dương y hỏi.

"Con bé đòi con gái của Lễ Bộ Thượng Thư làm bạn đọc."

Trần Chấp nghe vậy, liền hiểu vì sao có câu kia: "Người nói con chê hai người sống lâu quá".

Con đường Trần Lâm Giản lấy thân phận nữ nhi kế thừa ngôi vị luôn đi kèm với phiền phức. Từ lúc bốn năm tuổi, đã có những ma ma ngày đêm thấm nhuần dạy nó rất nhiều quy tắc, mọi thứ đều theo Nữ Đức Nữ Huấn, khiến Trần Liễm Vụ tức giận đến mức đập bàn với mấy ma ma già đó, hỏi tương lai Thiên tử đâu cần những Tam Tòng Tứ Đức này?

Các cung nhân trông coi Trần Lâm Giản đều là những người già đã từng chăm sóc công chúa mấy triều trước, lễ nghi quy củ từ nhỏ đã được dạy như vậy, đã dạy bao nhiêu đời công chúa rồi, họ thật sự không biết phải thay đổi thế nào nữa.

Thế là Trần Chấp và Trần Liễm Vụ bàn bạc, dù sao con gái sinh ra rất thông minh, vậy thì cho con bé khai sáng sớm một chút, học hành tử tế.

Cứ như vậy, công chúa chưa đầy năm tuổi đã được mời thầy vào Đông Cung. Đến khi hai vị Đế vương đã tinh tuyển xong Tam Sư Tam Thiếu, thì việc chọn bạn học lại chậm trễ mãi không quyết được.

Đã đổi mấy người rồi cũng không xong, quý tử kiều nhi trong nhà các quan lại khắp triều đình đều đã sàng lọc qua, ngay cả đứa con trai độc đinh của Thôi Hộc nổi tiếng ngoan ngoãn cũng không dùng được. Ngoan đến đâu cũng là lứa tuổi ghét bỏ con trai, Trần Lâm Giản lại có thân phận cực kỳ tôn quý, ít nhiều có chỗ khó chiều, cứ gây chuyện đánh nhau không ngớt.

Thôi bỏ đi, Trần Chấp nói, tìm một đứa con gái đi.

Nhưng tìm ai lại thành chuyện phiền não, quý nữ nhà cao cửa rộng nào không ở nhà học châm chước nữ công, lại chịu vào cung để khai sáng Lục Nghệ của bậc quân tử?

Trần Liễm Vụ chạy đi hỏi Trần Lâm Giản, hỏi nó muốn con gái nhà nào vào cung cùng học.

Đích thứ nữ của Lễ Bộ Thượng Thư. Trần Lâm Giản chỉ tên nói rõ.

Tốt lắm, giữa một đống trứng khó gắp lại chọn trúng quả trứng miệng kín mít. Về chuyện lập công chúa làm trữ, Lễ Bộ Thượng Thư đến nay vẫn dẫn đầu liên tục can gián, là nhân vật khó đối phó số một. Trần Lâm Giản lại muốn tiểu thư nhà đó đến cùng mình đọc sách.

Quả thực là chê hai người cha già của mình sống lâu quá mà.

"Con chắc chắn là muốn nữ nhi nhà Lễ Bộ Thượng Thư không?" Đến bữa tối, Trần Chấp nghe con gái nhận lỗi, kiểm tra bài chép của con bé xong, nhìn thẳng vào con bé mà đích thân xác nhận lại.

"Vâng vâng, muốn đứa thứ hai ạ." Trần Lâm Giản liên tục gật gật cái đầu nhỏ.

"Tại sao lại chỉ tên muốn người đó?" Trần Liễm Vụ ngồi bên cạnh hỏi.

"Nàng đã nói cũng muốn đọc sách ạ." Trần Lâm Giản nhìn y đầy mong đợi, rồi lại quay đầu nhìn Trần Chấp.

"Còn vì sao nữa?"

Trần Liễm Vụ hiểu con gái y, không vì sự lương thiện này của bé mà lay động, nhướng mắt lên hỏi một cách lạnh nhạt.

"Nàng đàn tranh hay ạ," Trần Lâm Giản chậm rãi cân nhắc, chớp chớp mắt rồi bổ sung, "Hay hơn cả trong nhạc viện ạ."

Trần Liễm Vụ nhìn về phía Trần Chấp.

Trần Chấp bị chọc cười khẽ một tiếng, cầm đũa ngọc lên, không nói gì nữa, bắt đầu dùng bữa.

Trần Lâm Giản lén nhìn, một trái tim thất khiếu linh lung tinh ranh giỏi nhất việc đoán ý cha, biết chuyện này đã ổn thỏa.

Ngoại truyện 33 Mục lục - Ngoại truyện 35


Nhận xét

Want some tea? 😈😈😈

Follow Quỷ để cập nhật ở đây nha :3