[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Chương 27
Chương 27: “Lúc Chẩm Nhi hồi hộp có phải miệng nhỏ bên dưới cũng sẽ cắn chặt lại hay không?” Họa thủy lại thừa ân, thiên tử không tảo triều
Chuyện xảy ra tại yến tiệc hai
tháng trước Trần Liễm Vụ tuyệt nhiên không nhắc đến, dường như hai người cứ thế
mà chẳng rõ đầu đuôi trở nên hòa hảo như xưa.
"Bệ hạ, giờ người phải
lâm triều rồi." Sáng sớm tinh mơ, một tên hoạn quan bước vào tẩm điện của
Trần Chấp vén màn cung kính cúi mình.
Trần Liễm Vụ mở mắt.
"Chuyện gì vậy..."
Trần Chấp nghiêng mình nằm gọn trong lòng Trần Liễm Vụ, mái tóc dài xõa tung,
khẽ chau mày, mắt nhắm nghiền, giọng nói mơ màng.
"Không có gì, ngươi cứ ngủ
tiếp đi." Trần Liễm Vụ dịu dàng nói, khẽ vuốt ve trên cánh tay hắn.
Trần Chấp đưa chân vòng qua quấn
lấy hai chân Trần Liễm Vụ, tay ôm lấy eo y, vẫn nhắm mắt lim dim nửa mê nửa tỉnh.
"Thần muốn bệ hạ ở
cùng..." Trần Chấp vùi mặt vào cổ Trần Liễm Vụ thì thầm.
Trần Liễm Vụ khẽ cười.
"Bệ hạ, hôm nay là ngày đại
triều, bá quan văn võ đều đang chờ ở cửa điện!" Tên hoạn quan đứng bên cạnh
thấy vậy vội vàng lên tiếng.
"Bệ hạ..." Trần Chấp
siết chặt vòng tay ôm lấy eo y.
"Hửm?" Trần Liễm Vụ
vuốt ve hắn, hỏi.
"Không có bệ hạ ôm, thần
ngủ không được." Trần Chấp nép vào lòng Trần Liễm Vụ, nhỏ giọng nói.
Trần Liễm Vụ xoay người ôm chặt
hắn vào lòng, vỗ về lưng hắn, khóe môi cong lên dỗ dành: "Được rồi, trẫm ở
đây, ngươi cứ ngủ đi."
"Bệ hạ, buổi triều hôm
nay không thể bỏ được đâu ạ." Lần này tên hoạn quan kia có vẻ đặc biệt cố chấp.
Trần Chấp biết vì sao hắn ta cố
chấp như vậy. Hôm qua vừa ký hiệp ước cắt đất bồi thường với nước La, buổi chầu
sớm hôm nay chính là yến tiệc mừng công của phe cánh họ Khương, không biết bao
nhiêu tấu chương vạch trần tội bất nhân bất nghĩa của Trần Liễm Vụ chắc hẳn đã
được viết xong từ đêm qua, chỉ mong có thể đẩy y vào cái ghế hôn quân, để y ngồi
cho vững trên đó.
"Ngươi không hiểu quy củ
sao?" Trần Chấp mở mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn qua vai Trần Liễm
Vụ, hướng về phía tên hoạn quan của Khương Đảng kia.
Tên hoạn quan sững người, những
lời thúc giục nghẹn lại trong cổ họng.
"Bệ hạ, hắn khiến thần tức
giận." Trần Chấp thu hồi ánh mắt, rúc vào lòng Trần Liễm Vụ, hôm nay y có
vẻ im lặng khác thường.
Trần Liễm Vụ vỗ về lưng hắn,
quay lưng về phía ngoài giường, đoạn nói: "Trần Khoách, xử lý sạch sẽ."
Tẩm điện của Trần Chấp yên
tĩnh trở lại.
Tên hoạn quan bị lôi ra dường
như còn gào lên một tiếng "Hôn quân vô đạo" ở ngoài đường dài, nhưng
khi tiếng kêu truyền vào cung điện thì đã tan biến vào hư không.
Trần Chấp lại nằm thêm một lát
trong vòng tay Trần Liễm Vụ.
"Bệ hạ còn muốn ngủ nữa
sao?"
"... Vừa rồi là ai nói
không có trẫm ôm thì ngủ không được?" Trần Liễm Vụ vỗ nhẹ lưng Trần Chấp,
"Giờ trẫm ở lại rồi mà ngươi lại không ngủ nữa."
"Có phải Bệ hạ vẫn còn giận
thần không... trước kia bệ hạ đều chủ động ở lại cơ mà."
Trần Liễm Vụ ôm hắn, im lặng một
lúc rồi khẽ nói: "Tâm can, hôm nay sao lại biết làm nũng thế này."
Bởi vì việc hôm nay một bước định
nghìn thu, Trần Chấp phải đảm bảo một lần là trúng đích.
"Bệ hạ đừng giận thần nữa
được không." Trần Chấp nép vào lòng Trần Liễm Vụ, "Tượng gỗ hôm qua bị
vỡ thần đã mang về điện khắc lại một cái y hệt, để thần lấy cho bệ hạ
xem."
Nói đoạn, Trần Chấp ngồi dậy
khoác áo xuống giường, đi lấy con ngựa gỗ đã khắc xong tối qua.
Trần Liễm Vụ cũng đành ngồi dậy
tựa vào đầu giường.
Trần Chấp đưa con ngựa gỗ cho
Trần Liễm Vụ.
Trần Liễm Vụ không nhận.
Trần Chấp ngẩn người rồi đặt
con ngựa gỗ vào tay Trần Liễm Vụ.
Trần Liễm Vụ nắm chặt lấy cúi
đầu sờ con ngựa gỗ.
Trần Chấp đi đến bàn rót trà,
từ từ uống cạn chén trà, suy nghĩ xem vì sao Trần Liễm Vụ lại khác thường như vậy.
Hắn rót thêm một chén nữa rồi
đi đến bên giường đưa cho Trần Liễm Vụ.
Trần Liễm Vụ đang cúi đầu dùng
ngón tay mân mê món đồ nhỏ kia, dường như không hề để ý đến chén trà Trần Chấp
đưa tới trước mặt.
"Bệ hạ... uống trà."
Trần Chấp nhìn y.
Trần Liễm Vụ ngẩng đầu lên,
nhưng ánh mắt lại lướt qua hắn nhìn về phía cột giường bên cạnh.
Chén trà trong tay Trần Chấp
nghiêng đi vô tình rơi xuống đất vỡ tan.
"Bệ hạ?" Trần Chấp
nhìn chằm chằm vào đôi mắt Trần Liễm Vụ.
Hắn đã biết vì sao y khác thường
rồi.
Trần Chấp đưa tay ra trước mặt
Trần Liễm Vụ, lắc lắc.
Trần Liễm Vụ chỉ mở to mắt, hỏi:
"Chẩm nhi, làm sao vậy?"
Không nghe thấy Trần Chấp trả
lời, Trần Liễm Vụ lại hỏi: "Chẩm nhi?"
"Ngươi bị thương sao?"
"... Bệ hạ." Trần Chấp
cất tiếng liền phát hiện giọng mình run rẩy.
Trần Liễm Vụ im lặng một lát rồi
nói: "Chẩm nhi."
Trần Chấp luống cuống thắt lại
dây lưng, nói: "Bệ hạ, thần đi gọi thái y."
Trần Liễm Vụ vươn tay sờ soạng,
nắm lấy cánh tay hắn, kéo hắn lại gần, dịu dàng bảo: "Không sao đâu Chẩm
nhi, lát nữa sẽ khỏi thôi."
Sao có thể lát nữa là khỏi được?
Trần Chấp nhìn y, đoán rằng
đây là do độc của đám họ Khương hạ, giờ đã lan đến tận mắt rồi.
Trần Liễm Vụ ôm hắn vào lòng, Trần
Chấp cố vùng ra, "Người để thần đi..."
"Thật sự lát nữa sẽ khỏi
thôi." Trần Liễm Vụ siết chặt tay ôm lấy hắn, nghiêng đầu cọ vào mặt hắn,
hôn lên đó, "Chẩm nhi đừng sợ."
Trần Chấp ngây người tựa vào
ngực y, đôi mắt trống rỗng nhìn ra ngoài, đầu óc lúc thì như đang suy nghĩ
miên man, lúc lại trống rỗng.
Nhưng ít ra hắn cũng hiểu được
một điều, chuyện này thì tìm thái y cũng vô ích.
Trần Liễm Vụ ôm Trần Chấp cười
lớn, đưa tay lên xoa đầu hắn, dịu dàng hỏi: "Dọa tâm can của trẫm rồi phải
không?"
Trần Chấp chậm rãi dựa vào
lòng y, hỏi: "Nếu lát nữa không khỏi thì sao?" .Trần Liễm Vụ lại bật
cười, nói: "Trẫm lừa ngươi làm gì, chỉ là bệnh vặt thôi."
Trần Chấp im lặng trong lòng y.
"Được rồi, không sao
đâu." Trần Liễm Vụ khẽ dỗ dành hắn, một tay vẫn nắm chặt con ngựa gỗ Trần
Chấp tặng, ngón cái miết nhẹ lên nó, "Con ngựa nhỏ tâm can khắc đẹp lắm,
trẫm chỉ cần sờ cũng biết."
"... Vừa rồi người còn muốn
giấu ta." Trần Chấp nói.
"Trẫm không muốn dọa sợ
Chẩm Nhi." Đôi môi Trần Liễm Vụ lung tung tìm kiếm hắn mà hôn lên, cái tay
bên dưới lại quen thói mò vào trong quần hắn, sờ soạng bắp đùi.
"Để trẫm nhìn xem... lúc
Chẩm nhi hồi hộp có phải cái miệng nhỏ bên dưới cũng sẽ cắn chặt lại hay không."
Đầu ngón tay của y đã đẩy huyệt thịt ra cắm vào.
"Bệ hạ, thần bây giờ không muốn..."
"Trẫm muốn," Trần Liễm
Vụ ngắt lời Trần Chấp, ôm lấy hắn đè xuống giường, "Chẩm nhi ngồi trên đùi
trẫm chẳng lẽ không thấy cộm sao? Từ lúc nãy, lúc ngươi nói không có trẫm ôm
thì ngủ không được ấy, trẫm đã cứng đến tận bây giờ rồi."
【Lời
tác giả muốn nói:】
Lúc Liễm Vụ sờ con ngựa gỗ nhỏ
cứ nghĩ: Không thấy gì cả! Hoàn toàn không nhìn thấy con ngựa gỗ yêu quý mà
vợ yêu khắc cho y, y mong chờ lắm mà T_T
đọc chương này thấy tội a Vụ quá 😔😔
Trả lờiXóaẢnh đáng thương lắm :'((
Xóa