[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Chương 38
Chương 38: Trần Liễm Vụ y lấy gì để giữ lại bậc thiên cổ nhất đế đây?
Quay trở lại một ngày trước.
Nhà họ Thôi.
“Tình hình trong cung bây giờ
thế nào rồi?” Thôi Hoài Cảnh ngồi ở vị trí chủ tọa, trầm giọng hỏi.
“Thưa không biết, con dò la ở
cửa cung nhưng không ra tin tức gì.” Trưởng tử nhà họ Thôi cung kính đáp lời, sắc
mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Hôm nay vốn là ngày Trần Quân định
bức vua nhường vị, Thôi Hộc đã sắp xếp xong đại quân áp sát thành, chỉ chờ lệnh
của Trần Quân hạ xuống một tiếng là sẽ vào cung, nhưng đột nhiên Bệ hạ và Trần
Quân lại hòa hảo. Ý tứ trong lời Trần Quân có vẻ như muốn hủy bỏ kế hoạch, Thôi
Hộc mang tin tức này về nhà, thế là cả nhà ba đời họ Thôi bồn chồn chờ đợi cả ngày, đợi Trần
Quân giao phó xem bước tiếp theo phải làm như thế nào.
Ở địa phương đã truyền đến tin
tức có người dấy binh tạo phản, thời
gian dành cho bọn họ không còn nhiều nữa.
“Đã nửa ngày rồi, vì sao vẫn
chưa thấy Trần Quân truyền triệu chứ?” Thôi Hoài Cảnh nhíu mày suy nghĩ.
“Trần Quân không truyền, chi bằng
chúng ta tự đi đi.” Người con thứ của Thôi gia có chút sốt ruột mà nói với cha
mình.
Thôi Hoài Cảnh gật đầu, nhưng
vẫn ngồi nguyên tại chỗ không động, trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Nếu lần này Bệ
hạ và Trần Quân thật sự hòa hảo, vậy chúng ta vào cung đương nhiên là không lo…
nhưng nếu sự việc có trá thì… ”
Đôi mắt Thôi Hoài Cảnh sáng
như ngọn đuốc, đột nhiên quét về phía Thôi Hộc, “Hộc nhi con, nhung đao của Trần Khoách quân
ngoài thành chưa được bỏ xuống, con
lập tức ra ngoài thành, lệnh cho toàn quân
ẩn náu
sẵn sàng đợi mệnh.”
“Phụ thân… không đến mức đó chứ?”
Trưởng tử nhà họ Thôi nghe vậy trong lòng bèn nảy sinh lo sợ, “Bệ hạ đối với Trần Quân luôn
một lòng một dạ, đã nói là hòa hảo thì sau này nhất định sẽ nghe theo Trần Quân
như trước kia, chúng ta không cần phải nội động binh đao chừng đó.”
“Lấy phận thần mà phạm đến bậc
quân vương, con cho rằng ta muốn vậy sao? Chỉ là thâm cung nội viện thăm thẳm
như biển cả, trong lòng ta vẫn luôn có một chút bất an.” Thôi Hoài Cảnh nói.
“Bệ hạ là một trong những người
con của tiên đế, nhưng lại là người kém cỏi nhất. Từ nhỏ đã bị Thái Hoàng gia
ghét bỏ, không cho học hành, đến lúc cập quan mà vẫn chưa được khai sáng. Lần
này nếu bệ hạ có thể dung nạp Trần quân phò tá, thì Thôi gia sẽ cung kính theo
phò thiếu đế.”
“Còn nếu lần này Bệ hạ không
dung nạp Trần Quân… ”
Lời Thôi Hoài Cảnh đến đây thì
ngừng lại, rất lâu sau mới nói tiếp, “Hậu duệ của Thái Tổ không có năng lực thủ
hộ giang sơn, mà trung thần của Thái Tổ lại có tài kinh thiên vĩ địa. Nếu hai
người không thể đồng tâm, vậy Thôi gia đành theo tòng Trần Quân vậy.”
“Tối nay không thấy ta ra khỏi
cung, ngày mai hãy dẫn binh vào thành, cứ theo kế hoạch ban đầu mà hành sự.”
Thôi Hoài Cảnh nhìn Thôi Hộc nói.
Thôi Hộc nhìn tổ phụ mình, hai
mắt có thần, kiên định gật đầu, “Vâng!”
Nói xong cậu ta liền phất áo, mở cửa xoay người bước
đi.
Lúc này Thôi Hoài Cảnh mới chống
tay lên bàn chậm rãi đứng dậy, nói: “Chuẩn bị kiệu vào cung, ta đi một mình,
các con ở lại.”
Con đường dẫn đến cung điện của
Trần Chấp Thôi Hoài Cảnh đã đi đến mức
quen thuộc rồi.
Nhưng lần này đi đến cửa cung
lại không có ai ra tiếp
đón.
Ấy thế mà thấy cửa son khép hờ,
bên trong vang lên tiếng bước chân ồn ào, ngoài cửa có hai thị vệ và một hoạn
quan canh giữ.
Đều không phải là người trong
cung của Trần Chấp.
“Thôi lão.” Hoạn quan kia cười
nghênh đón chào hỏi ông ta.
“… Vị công công này, làm phiền
mở cửa, lão phu vào tìm Trần Quý Quân.” Thôi Hoài Cảnh thi lễ.
Hoạn quan vẫn tươi cười đầy mặt,
miệng lại nói: “Trần Quý Quân tuy là nam phi, nhưng dù sao cũng là người trong hậu
cung của hoàng thượng, nên tránh mặt người ngoài. Thôi lão có việc gì chi bằng đến
tiền đình cùng hoàng thượng thương nghị đi.”
Thôi Hoài Cảnh trừng mắt muốn
nói gì đó, hoạn quan kia đã phân phó với hai thị vệ phía sau.
“Đưa đi.”
Hộ vệ áp giải Thôi Hoài Cảnh,
đi theo một con đường nhỏ vắng người thẳng đến Triệu Quyền điện.
Trong điện trống trải không một
bóng người, tiếng bước chân lảo đảo
tập tễnh
của Thôi Hoài Cảnh vang vọng khắp điện. Đi thẳng đến chính giữa điện thị vệ mới
thả ông ta ra.
Trong lòng Thôi Hoài Cảnh trăm
mối tơ vò, quay lại nhìn thị vệ đang khoanh tay đứng bên cạnh, hỏi: “Bệ hạ
đâu?”
Không ai trả lời ông ta.
Thôi Hoài Cảnh không ngờ, người
đầu tiên ông ta nhìn thấy không phải là Hoàng đế.
“Cha!”
Thôi Hoài Cảnh nhìn thấy cả
ba đứa con trai nhà họ Thôi đều bị áp giải vào cửa điện cao rộng, phía sau còn
có tộc trưởng họ Trần và hơn chục huynh đệ đồng tộc.
Ngày đó tộc trưởng dẫn theo một
đoàn huynh đệ cùng Thôi Hộc đến kinh thành, hôm sau Trần Quân đã gặp mặt lão
tướng và các chư vị này, bèn bảo bọn họ tạm trú ở phủ nhà họ Thôi. Không ngờ, lần này cả bọn họ cũng bị bắt đến đây.
“Đây là chuyện gì?” Thôi Hoài
Cảnh nhìn các con trai của mình.
“Cha vừa đi khỏi thì có quân
Trần Khoách mang lệnh đến phủ lục soát, bắt chúng ta giấu trong kiệu đưa thẳng
vào hoàng cung.”
Thôi Hoài Cảnh cố gắng giữ vững
tinh thần đỡ tay con trai đứng vững. Điều ông ta lo sợ nhất đã đến thật rồi.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng
ngọc hài, chậm rãi bước vào điện.
Cả nhà họ Thôi và một đám lão
binh Trần Khoách đã xuất ngũ đều nhìn qua, cúi đầu quỳ xuống, đồng thanh hô to: “Hoàng thượng vạn
tuế vạn tuế vạn vạn tuế!.
Trần Liễm Vụ một thân áo bào gấm
đỏ, từng bước dợm lên đài cao.
“Đứng lên đi.” Trần Liễm Vụ
nói rồi quay người phất tay áo, ngồi xuống long ỷ gỗ nam trạm trổ.
“Bệ hạ…”
“Bệ hạ!”
“Bệ hạ.”
Ít nhất đồng thời có ba tiếng
hô lên, đều có lời gấp gáp muốn nói.
Trần Liễm Vụ giơ tay ngăn lời
của bọn họ lại, dựa vào bảo tọa nhắm mắt, lười biếng nói: “Chờ ở đó cho trẫm…”
Chờ cái gì. Người trong điện
không ai hay biết gì bèn nhìn nhau, cuối cùng đành nhìn về phía Hoàng đế nhà Trần.
Trần Liễm Vụ ngồi ở trên long ỷ
vốn đang nhắm mắt, chợt ngửi thấy mùi gì
đó, theo mùi hương đó mà chậm rãi quay đầu lại áp mũi vào lưng ghế chạm khắc trường
long, tĩnh lặng, khóe miệng cong lên một độ cong.
Là mùi hương mà Khanh Khanh của
y để lại, vừa dâm vừa thơm.
Mọi người trong điện nhìn thấy
bộ dạng này của y đều cảm thấy trong lòng
hoảng sợ,
ai nấy đều đánh mắt đi chỗ khác. Hoàng đế đương triều là một kẻ điên, bọn họ sớm
đã biết rõ.
Qua một nén hương.
“Bệ hạ, đã lục soát được những bức thư này
trong tẩm điện của Trần Quý Quân.” Lúc này, hoạn quan mà Thôi Hoài Cảnh gặp ở cửa
cung điện của Trần Chấp đang bưng một chồng thư cao cao đi vào.
Ngón tay của Trần Liễm Vụ gõ
gõ lên bàn.
Hoạn quan khom người dâng thư
lên bằng hai tay.
Trần Liễm Vụ cầm lên, xem xét từng
tờ từng tờ một.
Những thư từ qua lại của quần
thần mà Trần Chấp thu thập được cứ đặt trong điện của hắn chẳng thèm giấu giếm.
Trần Chấp không đề phòng Trần Liễm Vụ là bởi vì Trần Liễm Vụ cũng không hề đề
phòng Trần Chấp.
Trần Chấp muốn gì Trần Liễm Vụ
đều cho, Trần Chấp là ai Trần Liễm Vụ chẳng hề để ý.
Nửa câu sau này từ hôm nay phải
sửa lại thôi. Hắn là ai Trần Liễm Vụ chẳng hề để ý, trừ khi hắn là Khai quốc
Thái Tổ.
Trước đây Trần Liễm Vụ không để
ý thân phận của Trần Chấp vì tự cho mình là hoàng đế, vẫn có thể dùng những thứ
có trong tay mà giữ hắn lại.
Nhưng hắn là Thái Tổ. Trong mắt
Thái Tổ, những gì một hoàng đế bù nhìn như y cho được hắn có thể nói là chẳng
có gì cả.
Trần Liễm Vụ y lấy gì để giữ lại
bậc Thiên cổ Nhất đế kia đây?
Ngay cả những dịu dàng ân ái
mà trước đây trong lúc chung sống y gom lấy coi như trân bảo mà giấu đi kia, giờ
nghĩ lại, e rằng cũng chỉ là lòng thương xót dành cho đứa tử tôn bất hạnh này của
hắn mà thôi.
Trần Liễm Vụ cảm thấy cõi lòng
tan nát.
Ai cũng được, vì sao hắn nhất
định phải là Thái Tổ của y chứ.
Chương 37 - Mục lục - Chương 39
Quỷ: Những chương khó edit nhất cả bộ tới rồi đây...
Vừa khóc vừa làm nũng đi bạn, nước mắt anh rơi vợ ơi anh thắng liền
Trả lờiXóa