[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Chương 39
Chương 39: Thái Tổ mệt rồi, từ nay về sau cứ nghỉ ngơi cho tốt trên giường của người thôi
Nhưng cho dù là Thái Tổ…
Hai mắt Trần Liễm Vụ đăm đăm.
Cũng không được.
Hôm nay Thái Tổ đã giúp y đỡ lấy
long ỷ này, vậy thì y sẽ ngồi cho vững.
Thái Tổ mệt rồi, từ nay về sau
cứ nghỉ ngơi cho tốt trên giường của người thôi.
Xem qua một lượt hết những bức
thư, đặt sang một bên, Trần Liễm Vụ chắp tay nhắm mắt.
Loài rồng bay trên trời cao
này, y không giữ được thì cũng phải ép hắn
ở lại cho bằng được.
Triệu Quyền điện tĩnh lặng hồi
lâu, những người đứng dưới điện tim đập thình thịch, không biết điều gì đang chờ
đợi bọn họ.
Cái mũ phản thần này có đội
lên đầu họ hay không, chỉ ở trong một ý niệm của bệ hạ mà thôi.
Cửa điện lại mở ra.
Một đám quân Trần Khoách áp giải
một đoàn người xô mạnh xuống đất, người nào người nấy cũng bị trói gô lại, quỳ
rạp xuống.
Thôi Hoài Cảnh nhìn sang bên
kia, người đứng đầu hàng là Thôi Hộc.
Thế là Thôi Hoài Cảnh run rẩy
đến nỗi hai đầu gối cũng sụm xuống, phía sau ông ta là ba người con trai nhà họ
Thôi cũng liên tiếp cúi lạy.
Mười vạn đại quân sẵn sàng đợi
lệnh ở ngoài thành bị phát hiện, cái mũ phản thần này, e rằng họ không thể
không đội rồi.
Thôi tiểu tướng quân bị trói đến
chật vật, nhưng dù bị ấn xuống đất vẫn thẳng lưng, hai mắt sáng quắc nhìn lên
đài cao, không hề hoảng sợ.
“Nhà họ Thôi ta vì giang sơn nhà
Trần mà cúc cung tận tụy, nay giặc Khương thèm thuồng phía trước, cực chẳng đã
đành phải dấn thân. Nếu bệ hạ muốn định cho ta tội mưu phản, dưới cửu tuyền ta đây
cũng dám ba mặt một lời với Thái Tổ!”
Ánh mắt Trần Liễm Vụ lướt qua ông
ta, nhìn về phía những người đang quỳ sau lưng Thôi Hoài Cảnh.
Đều là giáo úy (người phụ
trách rèn binh) chỉ huy mà Thôi Hộc chọn ra từ mười vạn đại quân Trần
Khoách.
Mấy vị giáo úy đối mắt từ xa cùng
hoàng đế nhà Trần.
Tay bị dây thừng trói ngược ra
sau lưng, nhưng đã có người giãy giụa cúi người xuống, dập mạnh đầu xuống đất.
“Thần, Trần Khoách, khấu kiến
Bệ hạ!”
Sau đó, những người còn lại
cũng đều lần lượt phủ phục, tiếng dập đầu vang vọng không ngừng trong điện.
“Trần Khoách khấu kiến Bệ hạ!”
“Thần Trần Khoách, khấu kiến Bệ
hạ!”
“Thần Trần Khoách, khấu kiến Bệ
hạ!”
“… …”
Hai chữ Trần Khoách này tương
đương với trung quân.
Tộc trưởng tộc Trần nhìn sang,
người đứng hai bên áp giải và những người đang quỳ rạp dập đầu đều là con em do
họ dạy dỗ, mười mấy năm thao luyện dài đằng đẵng, trước khi dạy võ nghệ thì đã
dạy họ lòng trung thành.
Hai đầu gối chùng xuống, sau bốn
cha con nhà họ Thôi, mười sáu lão binh Trần Khoách cũng đều quỳ xuống trước Hoàng
đế.
Một bên là di chiếu của Thái Tổ,
một bên là hậu duệ của Thái Tổ, trung quân cũng đành tiến thoái lưỡng nan.
“Chư vị đừng hoảng sợ,” Trần
Liễm Vụ ngồi trên ngai vàng lên tiếng, “Các vị ở đây đều là trung thần của nhà Trần,
hiền lương phò tá đất nước.”
“Đứng lên, cởi trói.”
Thế là dây thừng rơi xuống đất,
người họ Trần lẫn người họ Thôi vốn quỳ la liệt trên đất cũng được thị vệ đỡ dậy.
Tất cả mọi người đều nghi hoặc
đầy bụng, không biết hoàng đế đang tính toán điều gì.
Bọn họ bị bắt đến đây chỉ do một
mối liên hệ, đó chính là Trần Quân, họ đều là văn thần võ tướng mà Trần quân chọn
ra để diệt Khương cứu Trần.
Mà hoàng đế bắt bọn họ rồi lại
khám xét cung điện của Trần Quân, lúc này lại nói bọn họ là hiền lương phò tá đất
nước, cởi trói cho họ bảo bọn họ đứng lên ư?
Trong lòng người nhà họ Thôi lại
càng hiểu rõ về hoàng đế, họ đồ rằng Trần Liễm Vụ luôn hành sự vô cớ, vui buồn
thất thường, chỉ là một kẻ bất tài bị người lợi dụng, trước kia y chỉ là con rối
của nhà họ Khương, giờ lại làm con rối của Trần Quân.
Cho nên bây giờ họ càng thêm
lo lắng không biết tình cảnh của Trần Quân lúc này ra sao. Nếu hoàng đế thật sự
trở mặt với Trần Quân, vậy thì những mưu tính nhọc nhằn trước đây của Trần Quân
cùng bọn họ cũng sẽ tan thành mây khói.
Bàn cờ cứu quốc chỉ ở trong
lòng một mình Trần Quân, bọn họ chỉ là quân cờ do Trần Quân đặt xuống, nếu Trần
Quân gặp nạn thì bàn cờ không có kỳ thủ, hy vọng duy nhất của nhà Trần cũng
không còn, đó mới chính là đại bại thực sự.
“Trẫm thật sự rất thương xót Chẩm
Nhi, vừa phải an hậu cung vừa phải phò tiền triều, nằm trên long sàng mà trị quốc.
Từ nay về sau các ngươi để Chẩm Nhi của trẫm nghỉ ngơi, việc cứu quốc trẫm sẽ
cùng các ngươi bàn bạc.” Trần Liễm Vụ chậm rãi nói trên long ỷ.
Thôi lão cụp đôi mắt già nua,
trong lòng bực bội thầm than: Bàn bạc chuyện cứu quốc với ngươi? Chi bằng bàn bạc
sau khi mất nước thì kiệu vua chạy về đâu mới là phải đạo ấy.
“Hiện có bao nhiêu quân Trần
Khoách đóng ở kinh thành?” Trần Liễm Vụ hỏi những tướng lĩnh dẫn binh trong điện.
Thôi Hộc mắt không nhìn vua,
im lặng không nói.
Mà Trần Liễm Vụ cũng không
nhìn cậu ta mà là mấy vị giáo úy Trần Khoách sau lưng cậu ta.
“Bẩm hoàng thượng, đại quân có
mười vạn người, chia nhau đóng ở bốn phía ngoại ô, ẩn nấp trong đoàn dân lưu
vong.” Có một giáo úy mở miệng trả lời.
“Vậy những toán binh còn lại chia
nhau đóng ở đâu? Mỗi nơi bao nhiêu?” Trần Liễm Vụ hỏi.
Các giáo úy đều không trả lời.
Chuyện này chỉ có một mình Thôi Hộc đích thân lĩnh mệnh nhận chỉ thị từ Trần Quân,
bọn họ cũng không rõ.
Chuyện về đại quân Trần Khoách
Trần Liễm Vụ cũng vừa mới biết. Buổi chiều sau khi rời khỏi chỗ Trần Chấp, y đã
sai một nhóm người đến Thôi phủ dò la. Sau khi Thôi Hộc bước ra khỏi phủ đã bị
theo dõi, lúc này y mới biết bốn phía ngoại ô gần sát cửa thành đã toàn là quân
Trần Khoách trà trộn trong dân lưu vong.
Căn cứ vào binh lực và đường đi của phái họ Khương, chỉ cần bảy vạn tinh binh Trần Khoách đóng quân ở kinh đô là đủ sức chống cự, dựa vào mưu lược dùng binh của Thái Tổ mà vẫn để lại mười vạn đóng ở kinh đô, vậy thì chứng tỏ binh lực trong tay hắn vẫn còn dư dả, tổng quân số chắc chắn không chỉ có mỗi mười vạn đó thôi.
Thấy Thôi Hộc vẫn im lặng, Trần
Liễm Vụ ngửa người dựa vào bảo tọa, “Để trẫm đoán xem…”
“Sông Tiền…huyện Hưng, Dự Nam…
Nghi Thiện…” Trần Liễm Vụ nhìn về phía Thôi Hộc, đối diện với cậu ta, cuối cùng
mới mở miệng nói ra hai địa điểm, “huyện Kính, Dao An.”
“Sao ngươi biết!” Thôi Hộc
không nhịn được nữa, kinh ngạc nhìn y mà thốt lên. Cậu ta không kịp để ý ánh mắt
của phụ thân mình đánh tới từ phía bên kia.
Thôi
Hộc nói thế chẳng khác nào trực tiếp xác nhận đáp án của Trần Liễm Vụ.
Trần Liễm Vụ cười lớn, nhướng
mày nhìn Thôi Hoài Cảnh nói: “Lão già à, con cháu Thôi gia các ngươi trung nghĩa có
thừa, nhưng trong bụng lại thiếu đi vài phần mưu lược.”
Lúc này Thôi Hoài Cảnh không rảnh
để ý đến lời trêu chọc nhẹ nhàng của y đối với con cháu nhà mình nữa, bởi vì
ông ta cũng kinh nghi trong lòng.
Hoặc là Trần Quân đã nói với
y, hoặc là… thật sự là y tự đoán ra ư. “Xin hỏi Bệ hạ, làm sao biết được?” Thôi
Hoài Cảnh nhìn Trần Liễm Vụ hỏi.
“Quân của Khương Đảng ở biên giới phía Bắc có tới cả triệu người, muốn tiến về Nam thôn tính thiên hạ, cách đánh tốt
nhất chính là chia quân làm hai cánh. Cánh đầu tiên men theo dãy Tề Sơn, sông Khắc
và sông Nhường Y mà xuống Nam, đánh thẳng vào đô thành. Trưởng quan của các quận
huyện trên con đường này rặt toàn tâm phúc của nhà họ Khương chúng, đến lúc đó chúng
sẽ tự khắc mở cửa đầu hàng, như vậy, cửa lớn kinh thành đối với chúng gần như không
gì che chắn. Chiếm được đô thành, đại sự đã thành một nửa rồi...”
“Cánh còn lại thì phải chiếm
giữ những nơi giao tranh trọng yếu của giang sơn Đại Trần. Sáu địa điểm trên, luận
về địa thế hay lương thảo, đều là điểm yết hầu hệ trọng, hơn nữa trưởng quan giữ
thành đều là trung quân của nhà Trần. Phái họ Khương chắc chắn sẽ phải điều đại
quân công thành, đến lúc đó quan dân trong thành nhất định sẽ tử chiến, khó
tránh khỏi kết cục cả thành bị đồ sát..”
Trần Liễm Vụ giải thích xong,
cả điện lặng ngắt như tờ. Trưởng tử Thôi gia dùng ánh mắt hỏi cha mình: Đây là
Trần Quân dạy y sao?
Mà Thôi Hoài Cảnh chỉ lo trợn
mắt. Ông ta là lão thần của Đại Trần đã ba đời vua, Trần Liễm Vụ lớn lên dưới mắt
ông ta, với những gì ông ta biết về y, những lời này cho dù là người khác dạy
cho y thì Trần Liễm Vụ cũng không thể đọc ra trôi chảy như vậy, chỉ riêng mấy
cái địa danh kia thôi cũng đủ khiến y lắp bắp rồi.
Đây không phải là cái kẻ vô dụng
bất tài nhất trong hoàng gia mà ông từng biết.
Thôi Hộc im lặng đứng trong điện.
Khi điều binh đến sáu địa điểm này, đến giờ Trần Quân mới chỉ nói với cậu ta là
để phòng Khương Đảng mà thôi, cậu ta còn chưa kịp hỏi kỹ nguyên do với Trần
Quân. Lúc này nghe lời hoàng đế nói vậy, cậu ta cảm thấy quả thật ngoài những
lý do đó thì không còn lời giải thích nào khác nữa.
“Vậy tại sao không trực tiếp dẫn
binh lên phía Bắc, hóa thủ thành công, đánh tan sào huyệt của giặc
Khương?” Thôi Hộc ngẩng đầu hỏi người trên ngai vàng.
“Đảng Khương chiếm cứ triều Trần
đã ba đời, muốn tận diệt phải để chúng gây họa rồi mới ra tay trừng trị.” Trần
Liễm Vụ nói.
“Đây là ý của Trần Quân hay là
ý của ngươi?” Thôi Hộc lập tức hỏi tiếp.
Cha cậu ta vội ho khan một tiếng, răn
dạy cậu ta sao có thể thốt ra lời bất kính với Hoàng đế như thế.
Mà Trần Liễm Vụ nhìn Thôi Hộc đứng
phía dưới, chậm rãi cười, y đáp: “Trẫm và Chẩm Nhi phu thê nhất thể, sao có thể
hai người đôi ý được chứ?”
Sao mà thông minh thế Vụ nhi. Ko biết ko gặp thụ thì a sẽ sống ntn nữa T - T. Chôn vùi vất vưởng rồi chết vì bị điên bị hạ độc sao huhu
Trả lờiXóa