[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 17

Ngoại truyện 17: "Không muốn thử phía sau trẫm sao? Cho Vụ Nhi chơi có được không?"

"Lên đây." Giọng nói vốn lạnh lùng nghiêm nghị của Trần Chấp lúc này khàn đi, mang theo một chút dịu dàng mềm mại.

"Không dám..." Giọng Trần Liễm Vụ còn khàn hơn, "Ta cứng rồi, tâm can."

Nay là ngày thứ năm sau khi Trần Chấp được xem mạch, biết có thai, hai người kiêng chuyện phòng the. Trần Liễm Vụ vừa tỉnh sau giấc mộng xuân, chỉ cảm thấy giữa hai chân lành lạnh, y mộng tinh rồi.

"Trần Quân đâu?" Trần Liễm Vụ nhìn chiếc gối trống không bên cạnh, gọi người đến hỏi.

"Thượng thư bộ Lại và bộ Lễ có một khoản sổ sách tính không rõ, hiện đang đối chất trước mặt Trần Quân ở tiền sảnh." Cung nhân thấy bệ hạ tỉnh rồi bèn tiến lên vừa vén màn vừa bẩm, "Trần Quân có dặn hôm nay không cần tảo triều, để ngài ngủ thêm chút nữa."

"Đã mấy giờ rồi?" Trần Liễm Vụ nheo mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.

"Đã là giờ Tỵ ba khắc."

"Bảo ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn."

Trần Liễm Vụ xuống giường rửa mặt, chỉnh trang y phục xong bèn đến tiền sảnh tìm người, lúc kéo Trần Chấp đi còn không quên trừng mắt liếc xuống phía dưới, trừng đến nỗi quan viên bộ Lễ và bộ Lại rụt hết cả đầu.

"Tâm can, đây là con hoẵng non mà trẫm tự săn được, ngươi nếm thử một miếng đi."

Mấy ngày nay Trần Chấp ăn uống không vô. Trước nay vốn hắn là người không hề kén chọn, thế mà giờ mới chỉ gắp vài miếng đã đặt đũa coi như xong, toàn là Trần Liễm Vụ dỗ dành, gắp đồ ăn bón tới tận miệng hắn mới chịu ăn.

"Chẩm Nhi thương trẫm nhất." Thấy Trần Chấp nhíu mày nhìn miếng thịt đưa đến bên miệng, Trần Liễm Vụ khẽ cầu xin hắn, "Ta đi săn cả một buổi chiều, xong rồi lại chọn con nào có thịt ngon nhất đấy."

Trần Chấp không thể chịu được bộ dạng này của Trần Liễm Vụ, đành phải há miệng.

Trần Liễm Vụ đặt đũa xuống rồi lại cầm bát canh bổ, dùng thìa múc lên thổi thổi, cẩn thận từng li từng tí chờ đợi.

Y phải đợi Trần Chấp nuốt xuống cơn buồn nôn ợ chua này mới đưa canh lên, Trần Chấp mới có thể uống được.

Trần Chấp thân là nam tử mang thai, các triệu chứng đều nặng hơn nữ nhân, giờ chỉ cần nhìn thấy đồ ăn là buồn nôn, động một chút là nôn mửa.

Khó khăn lắm mới đợi được dạ dày của Trần Chấp dịu lại, Trần Liễm Vụ đút cho hắn một thìa canh bổ.

"Trần Quân, người của bộ Hộ và bộ Lại đến rồi, đang đợi ngài ở tiền sảnh." Ngoài cửa có thái giám không biết ý đến bẩm báo.

Sắp đến Tết, chuyện tranh cãi giữa các bộ ngày càng nhiều. Phàm là những vụ kiện tụng dây dưa lằng nhằng, mọi người đều thích đến tìm Trần Quân lý luận, bởi vì Trần Quân dù có phiền họ đến mấy cũng sẽ xoa xoa lông mày rồi xử phạt theo luật, không giống như bệ hạ, nếu như chọc giận người, rất có thể cả hai bên liên quan đều bị lôi ra đánh bằng trượng.

Trần Chấp nghe vậy, kéo cái chậu súc miệng mà cung nữ bên cạnh đang bưng, nhổ chỗ canh vừa ngậm trong miệng ra, lau miệng đứng dậy đi, đúng là một màn "Chu Công nhả mớm".

Quỷ: "Chu Công nhả mớm" xuất phát từ hành động của Chu Công Đán, một vị quan thời Chu, người ta thấy ông ăn đến miệng rồi nhưng vẫn nhả thức ăn ra để làm việc.

"Ngài cứ ăn đi, vừa nãy lo cho ta mà cơm canh đều sắp nguội cả rồi." Trần Chấp vừa đi ra ngoài, vừa không quên để lại một câu dặn dò, ý là không quay lại ăn nữa.

Trần Liễm Vụ nào còn ăn được nữa, lạnh mặt ngồi bên bàn. Những người bày thức ăn, cầm phất trần, bưng chậu súc miệng khăn gấm ở bên cạnh, ai nấy đều không dám lên tiếng.

"Gọi đám ngự trù đến đây."

Công việc ở ngự thiện phòng bây giờ càng ngày càng khó khăn, ai cũng biết hàng ngày việc bị bệ hạ gọi đến là không tránh khỏi.

Một đám người run rẩy đứng trước mặt Trần Liễm Vụ, nhìn y nghiêm mặt nếm từng món ăn.

"Đây là cái gì, ăn như nước rửa chén." Mới đến miếng thứ ba, Trần Liễm Vụ đã quẳng đũa.

Ngự trù bất đắc dĩ nghe dạy bảo, món này là do bữa trưa hôm qua bệ hạ thấy Trần Quân dùng nhiều, điểm tên muốn lần sau làm lại, bọn họ không dám thay đổi mảy may... Mỗi lần Trần quân không động đến món nào đó, cuối cùng bệ hạ đều quy cho việc món đó bị nấu dở.

"Dọn hết đi, đổ xuống cho lợn ăn." Trần Liễm Vụ nếm thêm vài miếng, chỉ thấy miếng nào cũng khó ăn, tức giận vung tay bảo người dọn bàn.

Mấy ngự trù vội vàng đưa tay ra bưng đĩa cầm bát, nhân lúc dọn thức ăn cũng tự mình chuồn đi, trong chốc lát người trong phòng đã lủi đi hơn nửa.

"Đem thực đơn đến đây." Trần Liễm Vụ im lặng một lát, rồi đưa tay nói.

Đó là thực đơn dùng bữa hàng ngày, cung nhân thuần thục đưa cho hoàng đế.

Trên thực đơn toàn là những dấu khoanh tròn của Trần Liễm Vụ, lúc này Trần Liễm Vụ tìm thấy món mình vừa chê, trên thực đơn hôm qua nó còn được khoanh đỏ đặc biệt, giờ đã bị đánh một dấu gạch bằng mực thật lớn.

Sau đó chiếu lệ mà phê duyệt, Trần Liễm Vụ đánh dấu gạch vào tất cả những món Trần Chấp không ăn trên thực đơn hôm nay, món nào dùng một hai miếng thì đánh dấu tạm được, món nào ăn nhiều thì dùng bút son khoanh tròn lại, lần sau bày biện vẫn phải có nó.

Đến giờ Thân Trần Chấp mới trở về.

Phần lớn quan viên triều đình bây giờ là những người tuổi trẻ tài cao, từng người trong số họ đều do Trần Chấp và Thôi Hoài Cảnh cẩn thận chọn lựa, cả đức cả tài đều không thể chê. Nhưng đương nhiên vẫn có mấy thanh niên mới nứt mắt chưa thông các ngón đòn nơi quan trường, giữa họ với nhau không tránh khỏi tranh cãi liên thiên. Trần Chấp chỉ cảm thấy mình như biến thành thầy đồ ở trường học, giải quyết hết vụ này đến vụ khác cho đám trẻ này.

Nằm trên long sàng hồi lâu, Trần Chấp mở mắt gọi một tiếng "Vụ Nhi".

Trần Liễm Vụ tưởng rằng Trần Chấp đang nghỉ ngơi, vẫn ngồi trên bàn làm việc bên cạnh xem tấu chương, không dám quấy rầy hắn chút nào, lúc này thấy Trần Chấp vẫy tay với y...

"Nương tử." Trần Liễm Vụ cười đi tới, giọng nói dịu dàng, quỳ xuống bên giường Trần Chấp cúi người hôn hắn.

Trần Chấp há miệng, trong miệng toàn một màu đỏ ẩm ướt, đưa lưỡi ra quấn lấy y, hai bờ môi mềm mại mút mát lấy nhau, tiếng nước ấm ách, càng hôn càng thêm say đắm, đầu lưỡi vờn quanh, tơ bạc vương vấn.

Trần Liễm Vụ đột nhiên nhổm người tránh ra, chống tay lên giường, ánh mắt không dám nhìn vào Trần Chấp, thở phì phò.

Mới mang thai không được làm chuyện phòng the, mấy ngày nay Trần Liễm Vụ nhịn lửa cháy phừng phừng trong bụng, buổi tối đi ngủ cũng không dám ôm Trần Chấp nhiều, làm sao chịu nổi trêu chọc như vừa rồi.

"Lên đây." Giọng nói vốn lạnh lùng nghiêm nghị của Trần Chấp lúc này khàn đi, mang theo một chút dịu dàng mềm mại.

"Không dám..." Giọng Trần Liễm Vụ còn khàn hơn, "Ta cứng rồi, tâm can."

Trần Chấp nhìn cổ Trần Liễm Vụ đã đỏ ửng lên, thấy y nghiêng đầu không dám nhìn mình, bèn đưa tay xoa nhẹ đầu y hai cái, khẽ nói: "Lên đây làm."

Trong thai kỳ ham muốn nặng nề, triệu chứng của Trần Chấp càng nặng hơn, hắn nhịn mấy ngày rồi bèn không muốn nhịn nữa.

"Không được, nếu ngươi muốn thì ta liếm cho ngươi." Trần Liễm Vụ vừa nói vừa liếm liếm đôi môi khô nóng vì dục vọng của mình.

Trần Chấp nhìn dáng vẻ của y, khẽ cong môi cười, hắn biết mấy ngày nay do mình mang thai mà Trần Liễm Vụ không dám lơ là một khắc nào, lo lắng đề phòng đến mức chỉ sợ hắn còn chưa sinh, y đã bị dọa cho phát bệnh rồi.

"Lên đây, dùng phía sau." Trần Chấp khẽ dỗ dành y.

Thấy Trần Liễm Vụ vẫn kiên quyết từ chối, Trần Chấp lại dỗ dành, "Không sao đâu, không yếu đuối như vậy, ngươi không muốn thử phía sau trẫm sao?"

"Cho Vụ Nhi chơi có được không?"

Ngoại truyện 16 - Mục lục - Ngoại truyện 18


Nhận xét

Want some tea? 😈😈😈

Follow Quỷ để cập nhật ở đây nha :3