[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 18
Ngoại truyện 18: Vỗ lồn trộm địt chân lúc ngủ, ngón tay cắm vào lỗ non mềm mụp, "Muốn phu quân chơi nát miệng lồn đằng sau"
Ngoan quá đi. Trần Liễm Vụ bị một âm tiết này của hắn làm cho như có móc câu cào xé trong lòng, cũng không phân biệt được Trần Chấp đang giả vờ hay là đang mơ màng. Nhưng dù là giả vờ Trần Liễm Vụ cũng không có cách nào, lúc mới quen đã biết hắn chỉ giả vờ với mình, chẳng phải vẫn độc sủng lục cung sao.
Cuối cùng Trần Liễm Vụ cũng lên giường, nhưng lại tựa vào phía bên kia giường dựa vào tường mà tự sục, mắt nhìn đăm đăm vào thân thể Trần Chấp, dục vọng cuồn cuộn đến mức vành mắt cũng đỏ lên.
Trần Chấp vốn cũng đã thèm, nhưng y vẫn cứ ở bên cạnh cầm cái thứ đỏ tía kia sục lên sục xuống, dỗ thế nào cũng không chịu lại, cuối cùng nổi tính Đế vương, gần như ra lệnh, "Cút qua đây."
"Như thế là ngươi đang không coi thân thể mình ra gì!" Trần Liễm Vụ cãi lại, phát giận với cái tính chẳng thèm để ý gì của hắn.
Trần Chấp chinh chiến sa trường cả đời, nếu vẫn còn tiếc mạng, thế thì coi như lúc nào cũng phải lo lắng sợ sệt, gần như mọi lúc mọi nơi đều phải soi xét chi li, cho nên mới hình thành thói quen không mấy để tâm đến thân thể mình này, bàn về ăn uống nghỉ ngơi dưỡng bệnh, hắn có thể khiến cả một viện ngự y đương thời tức chết.
Lúc trúng tên độc trên chiến trường Trần Chấp còn chẳng đoái hoài, bây giờ mang thai chơi lỗ hậu, Trần Chấp nào có để bụng. Nhưng thấy thái độ quyết liệt của Trần Liễm Vụ — đành thôi vậy, Trần Chấp nghĩ.
Hắn chậm rãi xoay người lại, không muốn nhìn cái thứ đồ cương cứng đầy gân kia của Trần Liễm Vụ, chỉ tổ đốt thêm lửa trong lòng mình, vén chăn gấm đắp lên người.
"Ngươi đừng làm phiền ta, nhỏ tiếng chút." Trần Chấp buông một câu này, rồi tự mình nhắm mắt ngủ.
Tiếng thở dốc sau lưng quả nhiên bị đè nén trong cổ họng, khẽ khàng âm thầm nén nhịn, mơ hồ nghe thấy động tĩnh do y tuốt nhanh sục gấp, Trần Chấp thanh tâm tĩnh niệm, chỉ nghĩ muốn ngủ, không nghĩ đến hình ảnh kia nữa.
Không biết qua bao lâu, Trần Chấp đã bắt đầu nằm mơ, lại cảm thấy một thân thể nóng bỏng áp lên người.
Trần Liễm Vụ bị hắn trêu chọc đến mức không lên không xuống được, tự mình giải tỏa hồi lâu mà vẫn không thấy hạ hỏa, nghĩ bụng nhịn cơn dục hỏa này xuống vậy, nhưng trong mắt vẫn luôn hiện ra hình ảnh Trần Chấp đang nằm nghỉ, dù quay lưng lại không nhìn thấy gì, chỉ cần ngó đường cong nơi eo bị chăn gấm đè xuống kia thôi cũng đủ khơi dậy vô vàn ý nghĩ dâm tà trong đầu y.
Muốn xuống giường trốn đi nhưng lại không đi nổi, y vươn người dúi ở phía ngoài...
Trần Liễm Vụ bị dục hỏa thiêu đốt nửa canh giờ, trong đầu đã không còn tỉnh táo, cảm thấy vừa giận vừa tủi thân, rõ ràng là không thể làm, vậy mà còn lè lưỡi liếm y, còn lớn lên xinh đẹp như vậy, lại còn không chịu ăn uống đàng hoàng, eo gầy đi một vòng, bao nhiêu lớp y phục dày đến thếcũng không che nổi đường cong nơi thắt eo ...
Nghĩ đến đó, Trần Liễm Vụ dán sát vào, liếm láp cho thỏa những chỗ vừa nãy trên môi má hắn, rồi lại đưa tay vào trong chăn sờ eo hắn.
"Ưm..." Trần Chấp nhíu mày trong mơ. Thực ra hắn vốn dĩ ngủ không sâu, bây giờ thân thể hư nhược quá mức sợ lạnh, Thạch Xuân Đài lại nói thai nhi sợ nóng, không cho hắn mặc thêm áo đắp thêm chăn, mỗi ngày Trần Chấp đều phải phụ thuộc vào cái ôm của Trần Liễm Vụ, tham lam chút hơi ấm trong giấc ngủ kia để an giấc.
Nhưng bây giờ ngủ cũng không sâu, tỉnh cũng không tỉnh, trong thai kỳ chính là như vậy, bệnh trạng quấn thân, có khi khó ngủ, có khi dễ gặp ác mộng, không còn tỉnh táo nhanh nhẹn như ngày xưa nữa.
"Chẩm Nhi..." Trần Liễm Vụ si mê thì thào gọi hắn, chui vào chăn cởi y phục cho hắn, bàn tay ôm lấy eo hắn vuốt ve, con cặc thô to gân guốc sưng tím cọ xát vào thân thể trần trụi của hắn.
Trần Liễm Vụ lật người Trần Chấp nằm thẳng trên giường, nắm lấy đùi hắn chen của quý của mình vào. Trần Chấp dù mang thân hình nam nhi, nhưng chỗ bẹn vẫn mềm mại non mịn, bao bọc lấy khiến người ta dục niệm dâng trào.
Cái vật thô to kia kéo theo thịt mềm bắt đầu ra vào, khiến Trần Chấp mơ hồ rên rỉ trong giấc mơ, Trần Liễm Vụ nghe không rõ, chỉ cảm thấy dáng vẻ ngủ của hắn thật đáng yêu.
Càng cứng hơn.
Bắp đùi dần dần ướt át, cọ xát giữa hai chân khiến của quý cọ qua mồng đốc lộ ra ngoài của Trần Chấp, cọ ra từng vũng từng vũng nước dâm trong suốt nhớp nháp. Trần Chấp mơ mơ màng màng ngọ nguậy lung tung, nhưng trong giấc ngủ thân thể mềm nhũn vô lực, Trần Liễm Vụ chỉ dùng một tay đã có thể khống chế hắn.
Một tay khác bóp lấy hai đầu gối Trần Chấp, bóp chặt đến nỗi hai đùi hắn khép rịt lại, bẹn kẹp lấy cái vật thô to của y mặc y ra vào nắc địt.
"Phu quân..."
Môi Trần Chấp khẽ nhúc nhích, nhỏ như tiếng muỗi kêu, Trần Liễm Vụ chỉ nghe thấy hai chữ "phu quân", không nghe rõ những chữ khác.
"Ừm?" Trần Liễm Vụ cúi người ghé tai vào tai hắn.
"Muốn."
Giọng nói như thể rất mệt nhọc, hồi lâu sau mới phát ra từ miệng Trần Chấp, nửa rên rỉ nửa than thở, đứt quãng không liền.
"..." Trần Liễm Vụ mím chặt môi, máu chỉ lo dồn xuống dưới thân, y nắm lấy hai chân Trần Chấp hung ác thúc vào.
Trần Chấp nhíu mày trong cơn lay động, hắn chậm chạp nâng cổ tay lên, không có chút sức lực nào mà quàng hờ lên sau gáy Trần Liễm Vụ, kéo người rạp xuống—
Trần Liễm Vụ cúi đầu xuống, nghe hắn nhíu mày lẩm bẩm, "...Phu quân, bên trong ngứa."
Trần Liễm Vụ nghẹn thở, banh hai chân hắn ra rồi tát cáp bép vào miệng sò ướt át đang co rụt lại, "Không được phép ngứa!"
Khi Trần Chấp còn là sủng phi Trần Chẩm thì thường hay dùng chiêu này nũng nịu với hôn quân Trần Liễm Vụ, trước kia Trần Liễm Vụ dính chiêu này không dứt nổi, bây giờ y lại giận mình quá thích kiểu này.
Trần Chẩm nhắm mắt nằm đó, im lặng một hồi, dường như cuối cùng cũng cảm thấy cái lỗ của mình vừa ăn một cái tát, sau đó lại bị ấn chân ra sức thúc địt không ngừng — hắn vung chân đạp mạnh hai cái, tay cũng áp lên thân người kia nửa cản nửa đánh.
Đây là không muốn cho chơi nữa.
Trần Liễm Vụ biết mình chọc giận Chẩm Nhi nhà mình rồi, hơi dùng chút sức giả vờ giữ chặt hai cánh tay hắn, cúi đầu cười làm lành khẽ hỏi: "Ngươi đã tỉnh chưa?"
Trần Chấp chỉ mượn cơn giận bộc phát ra chút sức lực kia, giận quá sức tàn, nằm trên gối mặc Trần Liễm Vụ nắm lấy cổ tay, khẽ hé môi, nhưng cuối cùng vẫn lười lên tiếng.
Trần Chấp tỉnh nhưng cũng chưa tỉnh, hắn có thể cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, nhưng cơn buồn ngủ ập tới, mí mắt nặng trĩu, cố gắng muốn mở ra thì lại thấy đầu óc choáng váng, chi bằng cứ chìm đắm trong giấc ngủ yên ổn trên giường luôn đi.
Trần Liễm Vụ thấy hắn không động đậy nữa, nhẹ nhàng tách hai chân hắn ra, lại muốn khép chúng lại để nắc, khẽ dỗ, "Làm thêm chút nữa thôi, ta cọ cọ một chút là ra."
Trần Chấp lại nhớ mối thù bị tát kia, thả một bên chân xuống giường, tách ra không cho Trần Liễm Vụ chơi.
"Sai rồi, ta sai rồi tâm can, ta xoa xoa cho tâm can có được không?" Trần Liễm Vụ vừa bồn chồn vừa buồn cười, trong lòng bị dáng vẻ hờn dỗi này của hắn làm bùng lên lửa dục, chỉ đành làm nhỏ giọng dỗ dành tâm can của mình, bàn tay nóng bỏng bao lấy bẹn Trần Chấp vừa dỗ vừa xoa, "Không đau nữa, phu quân không đánh nữa."
Trần Chấp bị mân mó đến mức rên rỉ thành tiếng, đưa tay kéo cái tay đang móc sò của y, nắm ngón tay y nhét vào lỗ sau, lẩm bẩm nói: "Chơi bên trong..."
Cái tay còn lại của Trần Liễm Vụ vẫn đang xoa sò cho hắn, nhưng ngón tay bị nắm kia trong lúc nửa đẩy nửa đưa, thực sự đã hơi hơi lọt vào một chút đầu ngón tay. Cửa lỗ sau dính đầy nước dâm nhớp nháp do phía trước bị cọ xát, đầu ngón tay cũng nhấn nước vào trong, không hề có cảm giác bị khô.
Phía trước đã trải đời, đã bị địt đến mềm mụp rồi, phía sau chật hẹp dưới vuốt ve của Trần Liễm Vụ lại lộ ra một vẻ tình thú khác, tựa như đường nhỏ dẫn đến nơi u tịch, lại là một chốn đào nguyên khác biệt.
Trần Liễm Vụ đưa vào một đốt ngón tay, giật mình cảm thấy còn đút nữa thì sẽ sa lầy, liền cong ngón tay rút ra.
Trần Chấp liền nhíu mày, nói chuyện khi buồn ngủ quá tốn sức lực của hắn, hắn càng nhíu chặt mày hơn để tỏ vẻ bất mãn.
Trần Liễm Vụ liền nhét ngón tay còn chưa rút ra vào lại, khẽ vuốt ve vách thịt non trong lỗ nhỏ, vừa thở dốc vừa cười khổ dỗ dành khuyên nhủ, "Tâm can đừng dỗi nữa có được không? Ta xoa cho ngươi, không chơi được."
Bởi vì Trần Liễm Vụ ở quá gần hắn, chỉ cần đưa môi tới là có thể hôn hắn, trong lúc hôn Trần Chấp mở miệng, giọng nói tĩnh lặng như không có, nhưng Trần Liễm Vụ vẫn có thể nghe thấy, hắn nói: "Vào sâu thêm chút nữa."
Thế là Trần Liễm Vụ liền vào thêm chút nữa, huyệt nhỏ ngậm lấy đốt ngón tay thứ hai. Dường như bên trong cũng có nước, không biết có phải dây vào từ bên ngoài không.
Hai người im lặng không nói gì, Trần Chấp bị hơi thở nóng bỏng của Trần Liễm Vụ phả vào mặt, không quen với việc bị cắm vào, lỗ nhỏ mút lấy mút để, mỗi khi bị hơi nóng của Trần Liễm Vụ phả vào, lại kích thích nó vô thức cắn một cái, ăn ngón tay từng chút từng chút, trong lỗ dậy lên cảm giác ngứa ngáy.
Trần Chấp nói muốn nữa, thế là Trần Liễm Vụ nhét cả ngón tay vào trong, ngón trỏ bên cạnh đảo vòng quanh huyệt.
Nhìn gương mặt Trần Chấp dần dần an tĩnh lại trong giấc ngủ, ngón tay Trần Liễm Vụ cọ xát vách thịt chặt dồn của hắn, nín tiếng phì phò trong họng, cố nhịn khẽ hỏi: "...Thích không?"
Trần Chấp khẽ đáp một tiếng: "Ừm."
Ngoan quá đi. Trần Liễm Vụ bị một âm tiết này của hắn làm cho như có móc câu cào xé trong lòng, cũng không phân biệt được Trần Chấp đang giả vờ hay là đang mơ màng. Nhưng dù là giả vờ Trần Liễm Vụ cũng không có cách nào, lúc mới quen đã biết hắn chỉ giả vờ với mình, chẳng phải vẫn độc sủng lục cung sao.
Trần Liễm Vụ úp mặt xuống vừa mút mát môi hắn vừa gọi tâm can, lại nói: "Tâm can... gọi ta đi."
"Phu quân." Trần Chấp khẽ gọi y.
Tiếng thở dốc của Trần Liễm Vụ càng nặng, "Muốn nữa không?"
Trần Chấp đáp, "Còn muốn, phu quân." Giọng nói vừa dứt, hắn lại khẽ nói: "Phu quân ôm."
"Phu quân ôm, phu quân ôm." Trần Liễm Vụ vội vàng ôm eo hắn vào lòng, duỗi ngón tay vào hậu huyệt hắn cắm thêm một ngón nữa, từ đầu ngón tay vừa xoa vừa cọ đút vào.
"Khanh Khanh," Trần Liễm Vụ nhẫn nại thở dài, hồi lâu mới nói, "Sao lần đầu tiên bên trong lại rỉ nước thế hửm?"
Cuối câu cong lên, rặt một giọng dỗ vợ, sủng phi Trần Chẩm nghe cái giọng đó thì lại mơ màng đáp một tiếng "thích".
"Thích gì?" Giọng hỏi của Trần Liễm Vụ còn nhẹ hơn giọng của Trần Chấp.
"Cái gì của phu quân cũng thích." Hắn lẩm bẩm.
"..." Trần Liễm Vụ nhịn rồi lại nhịn mà nhìn hắn, thật là... thật là muốn phát điên, "Thích nhất cái gì?" Trần Liễm Vụ cắn vành tai hắn, khàn khàn hỏi.
"Thích nhất, phu quân hôn hôn ta." Lúc buồn ngủ, hơi thở của Trần Chấp không đủ dài, đứt quãng khẽ đáp.
Trần Liễm Vụ cúi đầu chạm môi hôn hắn.
"Rồi dùng của quý chơi nát miệng lồn đằng sau."
Ngoại truyện 17 - Mục lục - Ngoại truyện 19
Nhận xét
Đăng nhận xét