[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 20
Ngoại truyện 20: Đêm giao thừa Liễm Vụ say rượu, trong màn lụa đỏ Trần Chấp dỗ phu quân
"...Chữ viết cũng cảm thấy xưa nay chữ của ngươi là đẹp nhất, tính tình cũng cảm thấy trong các bậc đế vương ngươi là tốt nhất... cái gì của ngươi cũng là tốt nhất."
Ngày hôm sau, Thạch Xuân Đài bắt mạch xong bèn túm lấy Trần Liễm Vụ mắng cả một canh giờ, nước bọt phun ra hận không thể nhấn chết y.
"Cái đồ tôn tử bất hiếu nhà ngươi quả đúng là ngàn năm có một! Thái Tổ nhà ngươi cũng bị ngươi làm đến mang bầu rồi, ngươi còn thèm thuồng thân thể ngài không bỏ!"
"Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần là ba tháng đầu không được hành phòng, ngươi không cần cái tai kia nữa thì cắt xuống cho ta nhắm rượu!"
Trần Liễm Vụ ngồi trên giường, chỉ cảm thấy bị Thạch Xuân Đài mắng té tát đến nỗi ù cả tai, bèn đưa tay lên ngoáy ngoáy.
"Thái độ gì đây hả?! Sao, không phải chính ngươi ép Thái Tổ làm chuyện kia sao? Bây giờ lại giả bộ như chẳng có chuyện gì! Ngươi có xứng với Thái Tổ của ngươi không hả?"
"Thế nào, chẳng lẽ ta mắng oan ngươi chắc? Chẳng lẽ Thái Tổ chủ động quyến rũ ngươi chắc!? Đồ súc sinh này!"
"Ngươi nhìn bộ dạng của Thái Tổ ngươi kia kìa, ngươi ngươi ngươi, ngươi nhìn xem! Sao ngươi có thể xuống tay được chứ!"
Lúc này, Trần Chấp đang an nhàn ngồi trên chiếc ghế gỗ lim thưởng trà, một tay nâng chén, tay áo rộng rủ xuống, che miệng khẽ nhấp, vạt áo nghiêm cẩn chỉnh tề. Nghiễm nhiên làm ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử.
Thạch Xuân Đài lại nhổ nước bọt mắng thêm mấy tiếng "đồ háo sắc", mới trừng mắt nhìn Trần Liễm Vụ phẩy tay áo bỏ đi.
Trần Liễm Vụ gọi cung nhân mang khăn đến hầu hạ lau mặt.
Trần Chấp đặt chén trà xuống, vẫy tay gọi Trần Liễm Vụ lại, đích thân cầm khăn lụa lau đi những giọt nước bọt trên mặt y, tẩy rửa sạch sẽ.
"Vụ Nhi, đừng trách ta, Xuân Đài thực sự quá hung dữ," Trần Chấp ném chiếc khăn đã dùng vào chậu vàng, ngửa mặt nhìn Trần Liễm Vụ nói, "Ngươi cũng không muốn thấy ta đang mang hài tử mà còn bị mắng đúng chứ?"
Trần Liễm Vụ cúi đầu nhìn biểu cảm của Trần Chấp, bật cười, chắp tay sau lưng cúi người đến trước mặt hắn hôn một cái, dịu dàng nói: "Thay phu nhân chịu mắng là phải."
Trẻ nhỏ dễ dạy, Trần Chấp đưa tay xoa đầu đứa huyền tôn bảo bối của mình.
"Vậy thì..., mấy món dược thiện (đồ ăn có tác dụng trị liệu) an thai bổ khí bữa nay, phu nhân của ta sẽ ăn hết chứ?" Trần Liễm Vụ cười híp mắt để hắn xoa đầu, nhìn hắn gần trong gang tấc, nói.
Bàn tay đang vuốt ve của Trần Chấp khựng lại.
"Còn bữa sáng, bữa trưa, bữa tối ngày mai, ngày kia, ngày kìa, ngày kìa nữa... phu nhân sẽ không phụ lòng tin của lão Thạch dành cho ngươi chứ?"
Để Trần Liễm Vụ không đi mách tội lật lại bản án, Trần Chấp bịt mũi bịt mồm nghiêm túc ăn liền bảy ngày cơm canh thuốc thang, ăn đến nỗi vô duyên vô cớ ngồi đâu cũng thấy tức bụng ợ chua, cảm thấy khắp nơi đều là mùi dược thiện.
May mắn thay, đến ngày thứ tám, Trần Chấp đã lật ngược tình thế.
Hôm đó là giao thừa. Đêm giao thừa thiết yến đãi tiệc trọng thần, tông thân, các vùng phiên thuộc, Trần Liễm Vụ và Trần Chấp bày tiệc từ giờ Thân đến giờ Tuất mới xong. Ngày Tết luôn phải nâng chén chúc tụng, đáp lễ mừng phúc, bây giờ Trần Chấp không uống được rượu, Trần Liễm Vụ nhận hết phần của hắn. Uống đến khi tiệc tàn thì không biết đã uống bao nhiêu chén, lui về đứng còn loạng choạng, toàn phải nhờ người đỡ lên loan giá mới trở về được Phổ Tai cung.
Trên đường đi, ngó thấy trùng trùng đèn hoa rực rỡ khắp hoàng cung, nến tỏ lộng lẫy, khắp nơi đều mở rộng cổng chính, câu đối đào phù mới tinh, lại có chữ Phúc do đích thân Hoàng thượng ngự bút trên giấy long tiên, chữ viết theo Thái Tổ thể mạnh mẽ phóng khoáng, xích kim lưu chuyển.
"Chẩm Nhi... Chẩm Nhi."
Đến trước cổng chính của cung điện liền xuống kiệu, toàn bộ cung nhân trong điện đều ra đón, Trần Liễm Vụ không muốn người khác đỡ, dang cánh tay dài ôm lấy Trần Chấp, trong mắt chỉ có hình bóng hắn.
Trần Chấp ôm lại y, đỡ lấy y, cũng quay đầu nhìn y.
"Mãi mãi cát tường, Chẩm Nhi an khang trường lạc." Trần Liễm Vụ nhìn hắn chăm chú, mỉm cười.
"Bệ hạ cũng an khang trường lạc." Trần Chấp mỉm cười dỗ dành y, kéo chặt thêm chiếc áo choàng bằng da chồn.
Toàn cung dập đầu chúc phúc rồi đứng dậy, lão thái giám vội vàng tiến lên đỡ hai người vào trong cửa cung, nhìn vẻ say xỉn của Trần Liễm Vụ bèn hỏi: "Sao năm nay Bệ hạ lại uống nhiều vậy ạ?"
"Cả bàn tiệc đều chúc trăm năm cầm sắt, bạc đầu đồng tâm, ta sao có thể không uống?" Trần Liễm Vụ ôm Trần Chấp bước đi, nói đến nửa câu sau thì cả người gần như dựa hẳn vào lòng Trần Chấp, hơi thở nóng rực phả vào cổ Trần Chấp khiến cổ hắn ửng đỏ.
Lời này cũng là y đang nói với Trần Chấp, vừa cười vừa kéo dài giọng, nũng nịu với phu nhân nhà mình.
"Bệ hạ mau chóng rửa mặt tỉnh rượu đi thôi, lát nữa còn phải trừ tịch nghênh tân đốt pháo, đến giờ Sửu còn phải mở từ đường tế tổ nữa!"
Lão thái giám ra hiệu cho cung nhân tiến lên hầu hạ. Các cung nhân muốn giúp bệ hạ cởi bỏ y phục lộng lẫy trong yến tiệc, nhưng bị y vung tay áo rồng ngăn lại.
"Không muốn... ta không muốn." Trần Liễm Vụ nhíu mày, đôi mắt mơ màng.
Đám người không biết bệ hạ đang nói không muốn cái gì, nhìn hết về phía Trần Chấp, Trần Chấp khẽ lắc đầu, ra hiệu cho các cung nhân lui ra ngoài.
Màn giường nặng nề buông xuống, tẩm điện trở nên yên tĩnh. Trần Chấp đưa tay lên, chậm rãi cởi áo tháo đai cho Trần Liễm Vụ.
Trần Liễm Vụ dựa vào đầu giường, nhìn Trần Chấp trước mắt cười si ngốc, nắm lấy tay Trần Chấp đang cởi áo cho mình, đưa lên môi mà hôn.
Trần Chấp muốn giãy ra cũng không được, càng giãy Trần Liễm Vụ càng ghì chặt mà hôn mạnh hơn.
"Ngươi đừng có làm loạn," Trần Chấp mở mắt nhìn y mượn rượu làm càn, dùng chút tiểu xảo khéo léo thoát ra, khẽ gõ ngón tay lên trán y nói, "Còn làm loạn nữa thì trẫm không hầu hạ ngươi đâu."
"Trần Chấp, ngươi đẹp lắm." Trần Liễm Vụ lại nhìn chằm chằm vào Trần Chấp nói, tai hoàn toàn không nghe lọt lời cảnh cáo của hắn.
Trần Chấp chỉ khẽ cười, khuôn mặt hắn quả thật rất đẹp, nhưng e rằng dám nhìn thẳng vào khuôn mặt này mà nói một câu "đẹp", thì trong hai kiếp người cũng chỉ có một mình Trần Liễm Vụ mà thôi.
"Cười lên càng đẹp hơn..." Trần Liễm Vụ nhìn đến ngây người, vươn tay ôm chặt lấy hắn không buông.
Với con sâu rượu này, Trần Chấp không thể làm gì khác ngoài bất lực, "Mau vứt hết cái đống rượu nặng trong cung của ngươi đi, sao ai uống cũng đều say."
"Ta không say..." Trần Liễm Vụ lẩm bẩm hôn hắn, hôn xong lại nhỏ giọng như muốn chứng minh, "Mỗi lần gặp ngươi ta đều nhớ mà."
Sau đó y thực sự bắt đầu đếm, từ lần gặp đầu tiên vào ngày tế bái Thái Tổ, đến lần thứ hai vào một hôm nào đó sau này, rồi lần thứ ba, lần thứ tư, vô số lần tiếp theo.
"Lần thứ hai gặp ngươi ta đã thích ngươi rồi," Trần Liễm Vụ nói năng líu ríu, từ ngữ đã không rõ ràng, nhưng vẫn chẳng thể ngừng lời, "Ngươi cố ý, ngươi quyến rũ ta."
"Quyến rũ ngươi có một chút ngươi bèn mắc câu, đúng là không có tiền đồ." Trần Chấp dùng ngón tay khẽ kéo lỏng đai áo của y, đáp lại qua loa.
Trần Liễm Vụ chậm rãi hiểu ra ý hắn, rồi hít sâu một hơi, "Ta không có tiền đồ..." Y như bị kích động, giọng điệu phản bác hung hăng hỏi hắn, "Ta không có tiền đồ à?"
Trần Chấp cởi áo ngoài của y ra, rồi mới ngẩng đầu nhìn y, người này uống đến lưỡi cũng đã cứng lại rồi, còn muốn mượn rượu làm càn.
Trần Liễm Vụ chạm mắt với Trần Chấp, ngơ ngác ngồi thừ ra, dường như đang nhìn hắn mà suy nghĩ, tại sao mình lại không có tiền đồ.
Một lúc sau, y mới tự nói một mình, con mắt vì suy nghĩ mà trở nên mơ màng ngơ ngác, "...Từ nhỏ ta đã đọc sách ngươi viết mà lớn, thị phi yêu ghét, tất cả đều vì ngươi mà định."
"...Chữ viết cũng cảm thấy xưa nay chữ của ngươi là đẹp nhất, tính tình cũng cảm thấy trong các bậc đế vương ngươi là tốt nhất... cái gì của ngươi cũng là tốt nhất."
"Ngươi đến đây... ta thích ngươi... mới không phải là không có tiền đồ."
Trần Chấp nghe y lảm nhảm, thừa lúc y không quậy phá thì cởi áo cho y.
Đầu óc Trần Liễm Vụ lại như thể đã thông suốt, ôm chặt Trần Chấp ấn vào góc tường, nhìn hắn đăm đăm một lát, sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, rồi mới mở miệng nói: "Ngươi chơi xấu, ngươi đã quyến rũ ta từ trăm năm trước luôn rồi..."
Trần Chấp không nhịn được bật cười, mắng y một tiếng "súc sinh".
Ngoại truyện 19 - Mục lục - Ngoại truyện 21
Nhận xét
Đăng nhận xét