[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 21
Ngoại truyện 21: Quyến rũ Liễm Vụ say rượu làm tình, ái ân khen ngợi không ngớt, kích thích đến thần trí mơ hồ, dương căn run rẩy
Ánh mắt đó... Trần Liễm Vụ cả đời được dạy dỗ theo lễ nghi hoàng gia, nhưng cũng bị hắn nhìn đến nỗi muốn mở miệng chửi thề, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn lên xuống, đầu óc choáng váng không chịu nổi.
Trần Liễm Vụ uống nhiều chỉ biết quấn lấy Trần Chấp không buông.
"Ngươi không thay y phục thì ta phải thay, ngồi yên." Trần Chấp đẩy Trần Liễm Vụ đang dính lấy mình như cao dán ra, nghiêm giọng nạt y.
Dường như uy hiếp trong lời Trần Chấp đã có tác dụng, Trần Liễm Vụ bị đẩy ra liền ngồi im không nhúc nhích.
"Nương tử, nắm tay."
Nhưng chưa được bao lâu, y lại nhỏ giọng ỉ ôi rồi nắm lấy tay Trần Chấp, siết chặt trong lòng bàn tay mình.
"Còn quậy nữa ta gọi người đến thay đồ, để cung nhân nhìn ngươi điên rượu giở trò," Trần Chấp dùng sức rút tay ra, tự mình cởi áo.
"Ta nghe lời mà, đừng, đừng gọi người khác đến." Trần Liễm Vụ rụt tay lại ngồi đó.
"Ngươi cũng tự biết mình uống nhiều, sợ xấu mặt đúng không." Trần Chấp vừa cởi áo vừa liếc mắt nhìn y một cái.
"Ta... ta không có uống nhiều..." Được Trần Chấp liếc một cái, Trần Liễm Vụ vui vẻ như được ban thưởng, toe toét cười, sau đó lại vẫy tay ra vẻ nghiêm túc, tỉ mỉ giải thích với hắn, "Không cho bọn họ xem ngươi thay quần áo, không được xem."
Trần Chấp cười lắc đầu, nghe thấy cung nhân bên ngoài nói canh giải rượu đã chuẩn bị xong, liền đuổi Trần Liễm Vụ ra ngoài uống.
Đợi Trần Liễm Vụ uống xong canh thuốc, vén màn bước vào thì thấy Trần Chấp đã cởi bỏ áo lót, thân thể ngọc ngà trần trụi hiện ra.
Nhũ hoa hồng hào mềm mụp... có hai cái, có thể vừa ngậm một cái vừa nghịch một cái... bắp đùi cũng non mềm, có thể...
Trần Chấp đưa tay tháo trâm cài tóc, nghe thấy động tĩnh liền nghiêng mắt dò xét.
Thấy Trần Liễm Vụ thò nửa người ngoài màn trướng, đứng ngây ra đó, đôi mắt phượng đỏ ửng vì rượu ngơ ngác nhìn, lụa voan màu hồng đào trùm xuống đầu, ấy vậy mà sắc mặt y còn đậm hơn cả màu lụa.
Ngơ ngẩn ngốc nghếch.
Ánh mắt Trần Chấp trượt xuống một chút, liền thấy y chỉ mặc độc một cái quần trong, cái thứ đó độn lên cao thẳng giữa háng, gần như muốn xé rách lớp vải lụa trắng, không thể che giấu.
Không biết bên ngoài còn ai canh giữ không, bộ dạng này thực sự không tiện cho người khác thấy, Trần Chấp vươn tay kéo Trần Liễm Vụ vào, lớn tiếng hạ lệnh đuổi hết người đi.
Trần Liễm Vụ mặc hắn kéo vào, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Trần Chấp, hơi thở nóng rực vô thức phả vào mặt và người Trần Chấp.
Lát nữa người phải tế tổ là Trần Liễm Vụ, Trần Chấp không cần đi, vì vậy hắn xõa tóc, khoác hờ một chiếc áo lụa, nghiêng mặt nhìn y.
Trần Liễm Vụ thở dồn dập, trong lòng trong mắt đều là hình bóng Trần Chấp, không hề che giấu vẻ thần hồn điên đảo của mình.
"Cho ngươi cọ một chút nhé?" Giọng Trần Chấp mang theo ý cười.
Trần Liễm Vụ nói y chỉ cọ cọ thôi, nói sẽ không làm hắn bị thương, giống như một lời hứa nhưng lại giống lời tự cảnh cáo hơn, nói đi nói lại thực ra là đang tự nhắc nhở mình. Vì vậy sau khi cởi hết quần áo, y thực sự chỉ cọ của quý thô trướng tím đỏ của mình ngoài miệng huyệt, liên tục nghiền vào vào nơi non mềm ướt át kia.
Trần Chấp lại dạng chân ra, móc lấy cây gậy thịt to tướng kia rồi nói phu quân cứng quá.
Rồi lại nhét ngón tay vào miệng lỗ, tìm được mã mắt đang rỉ nước của đầu khấc mà xoa vuốt.
Trần Liễm Vụ đỏ mặt thở hổn hển không ngừng, gần như muốn xuất ngay trong tay Trần Chấp, nhưng người say rượu khó mà phun nhả tinh hoa, chỉ cảm thấy vật trong tay càng lúc càng trướng càng cứng hơn.
Muốn vào phía sau không? Trần Chấp hỏi y, bàn tay vuốt ve khúc thịt đáng thương kia rồi dí xuống dưới.
Trần Liễm Vụ cảm thấy bát canh giải rượu to tướng kia hoàn toàn vô dụng, đầu óc y lúc này còn choáng váng hơn lúc trước, choáng kinh khủng, dường như máu không biết chảy đi đâu, chỉ biết dồn hết lên trán và xuống háng, hai nơi này hận không thể nổ tung cùng một lúc.
Trần Chấp đỡ y vào trong.
Hậu huyệt không giống như lỗ hoa phía trước, còn chưa bị chơi rục, miệng huyệt nhỏ hẹp non mịn siết chặt bú mút, so với nó, cây gậy bự đang dựng đứng ở cửa có vẻ to lớn đến ngốc nghếch.
Vụ Nhi tự nghĩ cách đi. Trần Chấp dùng giọng dỗ dành trẻ con nói với Trần Liễm Vụ, giống như trưởng bối chỉ dạy con cháu giải một nan đề trong sách.
Bản năng của nam nhân không hề bị rượu làm cho suy yếu, Trần Liễm Vụ dùng tay vét đầy nước ở phía trước xoa vào phía sau, xoa đến khi phía sau mở ra, xoa đến nỗi chính mình cũng ướt át, rồi xách của quý lên mà đâm vào.
Vụ Nhi giỏi quá đi. Trần Chấp bảo.
Lúc đó Trần Liễm Vụ mới chỉ nhét được mào gà vào, đã bị khen đến nỗi con cặc giần giật, mặt càng đỏ càng nóng hơn.
Trần Chấp cười cho y chơi mình. Kể từ lần náo loạn kia, lại là bảy ngày liên tiếp ăn chay, Trần Chấp còn khó chịu hơn cả Trần Liễm Vụ. Mặc dù hàng ngày hắn không lộ vẻ gì, nhưng chính hắn biết, đứa con trong bụng mới hơn một tháng này ảnh hưởng đến hắn quá lớn. Trần Chấp chưa bao giờ nghĩ rằng có lúc hắn ngày ngày đều chỉ nghĩ đến chuyện giường chiếu trong đầu
Hiếm có ngày nào tốt như thế này, Trần Chấp không hề keo kiệt hết lòng trợ hứng cho phu quân nhà mình.
"Phu quân làm cho miệng huyệt trướng to quá," Trần Chấp dùng ngón tay miêu tả huyệt sau của mình, mới nhét mấy ngón tay vào nơi đó mà nó đã bị căng thành một vòng tròn rồi. Trần Chấp ngước mắt nhìn Trần Liễm Vụ, nhỏ giọng hỏi: "Phu quân muốn sờ thử không?"
Ánh mắt đó... Trần Liễm Vụ cả đời được dạy dỗ theo lễ nghi hoàng gia, nhưng cũng bị hắn nhìn đến nỗi muốn mở miệng chửi thề, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn lên xuống, đầu óc choáng váng không chịu nổi.
"Vào rồi... Phu quân thật là lợi hại." Để y dễ dàng hành sự hơn, Trần Chấp càng dạng rộng hai chân, lộ cả bắp đùi cho y đâm vào, hậu huyệt tuy chặt nhưng lại rất ướt át phối hợp, không hề có chút khô khốc nào cản trở y.
Trần Liễm Vụ bị hắn dỗ dành khen ngợi, chỉ cảm thấy say càng thêm say, hoàn toàn dựa vào một sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu để nhắc nhở mình không được đâm hết vào, không được làm quá mạnh, cũng không được đụng vào phía trước.
Trần Chấp biết Trần Liễm Vụ vẫn còn chút tỉnh táo, thoải mái hưởng thụ dưới thân y, miệng thì lúc bảo phu quân thật giỏi, lúc lại bảo thích nhất của quý bự của Vụ Nhi.
Mỗi lần bị Trần Chấp khen, con cặc đang cứng như đá của Trần Liễm Vụ lại run rẩy trong cái lỗ, càng làm khúc thịt này lại càng cứng hơn, đến cuối cùng chỉ còn lại chút ý thức mơ hồ nhưng vẫn cố gắng kiềm chế mà ra vào.
"Không sao đâu, tâm can mà nhịn nữa sẽ hỏng mất, bắn vào đi, chúng ta làm thêm mấy lần nữa có được không?" Đến một lúc lâu sau, bàn tay Trần Chấp vuốt lên má Trần Liễm Vụ, dịu dàng nói.
Trần Liễm Vụ mơ màng gật đầu, của quý lại cọ xát vào huyệt thịt mềm mụp chật hẹp, dán sát vào vách thịt liền tước khí giới đầu hàng.
Vốn dĩ theo tính cách cẩn trọng của Trần Liễm Vụ thì sẽ không bắn vào trong, nhưng bây giờ y bị Trần Chấp quyến rũ đến hồn xiêu phách lạc, Trần Chấp bảo gì y nghe nấy.
"Ngoan quá." Trần Chấp khen y. Thấy Trần Liễm Vụ nằm sụp trên người mình, Trần Chấp vươn tay ôm lấy y, lại nhỏ giọng vuốt ve tóc mai y nói: "Vụ Nhi bắn vào nhiều quá, đầy quá."
Trần Liễm Vụ xong việc, nhưng hồn vẫn chưa trở về, chỉ mơ mơ màng màng cọ xát vào Trần Chấp đòi hôn.
Trần Chấp hôn y ôm y, vuốt ve gò má và trái cổ nóng rực của y, thấy mắt y nhìn đăm đăm vào ngực mình, hắn bèn chủ động cởi áo lụa, để lộ bầu ngực, hỏi y: "Muốn ăn không?"
Con cặc vừa phun tinh của Trần Liễm Vụ lại cứng ngắc trở lại.
Trần Chấp sờ vào đầu y đang vùi trong ngực mình, toàn thân bị hơi nóng phả ra từ người y khi vừa mút vú vừa mân mó làm cho mềm nhũn, hắn đưa tay xuống dưới, nắm lấy hung khí cứng rắn thô to nhét vào trong cái lỗ thịt của mình.
Như cá kình nhập biển, như hổ trở về rừng, Trần Liễm Vụ vừa được bao bọc bởi nơi ẩm ướt mềm mại kia, liền theo bản năng mà giật giật, động đến nỗi chính y rên rỉ thành tiếng.
Không được làm quá sâu, không được đâm quá mạnh. Trần Liễm Vụ vừa ưỡn người vừa lắng nghe lời cảnh cáo réo không ngừng trong lòng, ngước mắt lên nhìn Trần Chấp một cách mơ hồ.
Trần Chấp đối diện với tròng mắt đỏ rực vì dục cầu bất mãn kia, đau lòng lau đi những giọt mồ hôi trên trán y, miệng lại bảo: "Vụ Nhi cứng quá to quá..."
Vụ Nhi của hắn càng cứng càng to hơn.
Mắt cũng đỏ hơn.
Mà vừa rồi Trần Chấp thực sự thoải mái, Trần Liễm Vụ vẫn luôn chỉ dám nhét vào một nửa, kích thước đó vừa vặn với hậu huyệt còn chưa quen với chuyện tình ái của hắn, từ khoái cảm dồn dập vừa rồi, đến bây giờ lại tiếp tục, lỗ hoa ngậm lấy khúc thịt thô to, dần dần càng mút càng chặt.
Cuối cùng cũng co thắt lẫn lộn mà cao trào.
Trần Chấp rên rỉ một tràng, âm thanh đó khiến Trần Liễm Vụ muốn phát điên, nhưng đợi hắn thở dốc xong, hưởng thụ đủ rồi, lại vỗ nhẹ vào người Trần Liễm Vụ đang hổn hển bảo: "...Vụ Nhi ngoan, rút ra đi."
"Ngươi chơi xấu..." Trần Liễm Vụ nghe vậy khẽ nói, y vẫn còn hơi run, toàn thân bừng bừng dục hỏa, dán chặt vào người Trần Chấp vùi trong lỗ thịt của hắn, chẳng khác nào bị người ta hạ xuân dược.
"Ta giở trò thì sao nào..." Trần Chấp cười nhìn y.
Hôm nay vốn dĩ hắn mang theo ý muốn trả thù cái vụ bị đánh vào mông lần trước, dù sao Trần Chấp chưa phải chịu sỉ nhục như lần mây mưa đó bao giờ ...
Nhưng nhìn bộ dạng Trần Liễm Vụ lúc này, đôi mắt Trần Chấp ngưng lại một lát, rồi bất ngờ đầy ẩn ý mà há miệng ra:
"Vào đi, tâm can."
Quỷ: Thái tổ thật biết chơi :))
Chủ nhà ơi, ngoại truyện của 2 người còn không vậy chủ nhà, mình đang hóng thịt với bé bi của họ nek
Trả lờiXóa